Trong làn sương mờ hiện lên một cái bóng khổng lồ. Arashi chầm chậm tiến lại gần.

Nhìn không rõ lắm, trông nó như một vách đá hoặc một hòn đảo. Nó được bao phủ dày đặc bởi một lớp thực vật trông giống như là tảo hay rêu gì đó.


Arashi đặt chân lên đó.


Đây là cái gì nhỉ? Một hòn đảo chăng, hay là…?


Có cảm giác rung rung.


Hay chỉ là tại mình bị trôi đi lâu quá rồi, nên mới có cảm giác đó?


Tạm thời, nó là cái gì thì mặc kệ, Arashi bước từ dưới nước lên, và nằm dài ở đó nghỉ ngơi.


“Tốt rồi nhỉ, Arashi!”


Trong lòng Arashi, Hana đang mỉm cười với cậu.


Một con cua bò ngang qua mặt Arashi. Theo phản xạ, Arashi tóm lấy nó.


Đó là một con cua nhỏ đến mức cậu chỉ cần dùng đầu ngón tay cũng có thể tóm được nó. Nhìn thấy con cua, dạ dày của Arashi bắt đầu phản xạ.

Arashi nghĩ bụng.


… Đói quá. Mình muốn nhóm lửa… Nhưng giữa đại dương mênh mông thế này thì chắc là không thể… Nó cũng nhỏ thôi, cứ ăn sống chắc cũng chẳng sao đâu…


“Arashi!!”


Arashi như nghe thấy tiếng hét tức giận của Hana, cậu liền dừng lại.


Cậu gom một ít vật khô ở xung quanh rồi bắt đầu thử châm lửa.


“Dù có mất thời gian đến mấy, vẫn còn hơn là bị đau bụng rồi mất nước… Hana nhỉ?”


Trong lúc đó, tàu Zou to Lion Maru (Voi và Sư tử) vẫn đang lạc trong đám sương mù.


Natsu lúc này mới thấm thía nỗi đau khi thực sự nhận ra thế giới mà mình và mọi người đang sống là nơi mà nếu chỉ đi lỡ một bước là sẽ không thể được gặp lại nhau lần nữa.

Semimaru nhận thấy sự bất thường trên mặt biển.


“Mặt biển xanh rì này…”


“Gì thế này, tảo à?”


“Khiếp thật… dày chi chít…”


Con thuyền mắc kẹt trong đám tảo dày đặc đó, không thể tiến thêm nổi. Cái diều mà Arashi làm, hiếm hoi lắm mới được mọi người thả ra, nhưng ngay cả khi buộc nó ở phía cuối thuyền mà cũng chẳng thấy có tý gió nào cả.


Cùng lúc đó, họ nhìn thấy phía trước có rất nhiều thuyền. Đủ các loại to nhỏ, từ tàu chở khách cho đến xuồng máy. Tất cả đều là thuyền hoang trông rất cũ nát.


Vừa nhìn thấy những chiếc thuyền đó, Ryou bỗng cảm thấy có gì đó đáng sợ.


“Natsu, mang dây thừng lại đây. Ta sẽ dùng thuyền nhỏ để kéo tàu ra. Phải rời xa chỗ này thôi.”

“Cần gì phải làm thế, đợi lát nữa chắc sẽ có gió thôi---”


Hạ B vẫn rất ung dung, nhưng Ango và Ryou thì không nghĩ vậy.


Ango bắt đầu phân tích tình hình. Tảo nổi lên nhiều như thế này, có nghĩa là trên mặt nướckhông hề có dòng chảy, một đống thuyền hoang cụm lại như thế này, có nghĩa là ở đây không hề có gió, và vì một lý do nào đó mà gió không thể thổi được, và rất có thể đây chính là vùng nghĩa địa của các con tàu, cần phải nghĩ cách gì đó để thoát khỏi nơi này.


Botan chăm chú quan sát Ango và Ryou. Cô nghĩ bụng, không được rời mắt khỏi hai người này.


Hai thanh niên mang theo súng. Điều đó có nghĩa là gì? Họ định dùng nó vào việc gì? Nhưng cô có cảm giác nếu trực tiếp hỏi họ về chuyện đó thì sẽ không hay lắm. Nếu Mozu có ở đây, cô rất muốn bàn bạc anh ta, nhưng giờ thì chưa thể nói với ai cả. Trông họ không có vẻ là những thanh niên xấu, nhưng nếu có liên quan gì đến việc liên tục xảy ra những sự cố vừa rồi thì…

Botan vẫn chưa đưa ra được kết luận gì.


Thuyền nhỏ được dỡ ra, Ango, Ryou và Semimaru lần lượt trèo lên đó. Họ buộc chặt thuyền ới tàu, rồi thử chèo thuyền để kéo con tàu đi.


Nhưng đám tảo nổi xung quanh con thuyền nhỏ có độ dính như một lớp bùn, thậm chí còn không thể chèo nổi thuyền, khiến nó cũng mắc kẹt trong đó, tiến thoái lưỡng nan.


Arashi đã nhóm được lửa, cậu bắt cua và một ít sò bám xung quanh đó, nướng lên rồi ăn. Hơi ấm của lửa và thức ăn được đưa vào bụng khiến cơ thể Arashi ấm dần lên, cậu bắt đầu cảm thấy khỏe trở lại.

“Hana đã dẫn đường cho mình… Chắc chắn là như thế…”


Không hiểu sao Arashi lại tin chắc như vậy.


Cậu quan sát xung quanh, và trong lúc dùng dao bóc những thứ có thể ăn được, Arashi có cảm giác nghe thấy tiếng kim loại.


Đây không phải là cây, cũng không phải là đá. Vậy nghĩa là…?


Arashi quan sát đám cỏ biển và tảo bám trên đó, thì thấy một cái gì đó trông giống như cái cây, trên đó có gắn thứ gì đó giống như cánh quạt chân vịt. Xung quanh cũng có một vài cây giống như thế.


“A… mấy thứ này có lần mình đã thấy trên TV…”.


Arashi nhớ ra, những cánh quạt này là cối xay gió dùng để tạo ra điện từ gió. Khu rừng này có lẽ là khu vực tập trung các cối xay gió dùng để phát điện.


Arashi quan sát kỹ hơn xung quanh hòn đảo (?) mà cậu đang đứng.


Có lẽ đây là trạm phát điện bằng sức gió ngoài bờ biển. Một hòn đảo nhân tạo chăng, hoặc một hệ thống có thể di chuyển được? Bên ngoài hòn đảo có một đường dây cáp được nối ra và chìm vào lòng biển. Nếu các cối xay gió đang ở trong tình trạng này thì có lẽ điện không còn được chuyển đi nữa, nhưng điện được phát ra từ đây sẽ được chuyển đến đâu nhỉ?


Nhìn thấy những thứ của thời đại thân quen ngày xưa, Arashi bỗng chìm trong cảm giác thương nhớ, rồi đột nhiên có cái gì đó bay ngang qua trước mắt cậu.

“Cánh diều!”


Từ xa, Arashi nhìn thấy cánh diều mà mình đã làm. … Như vậy có nghĩa là… dưới nó là tàu của mọi người!


“Chúng ta làm được rồi! Hana! Có thể quay về chỗ mọi người rồi!”

Trong đám sương mù dày đặc, con tàu Zou to Lion Maru vẫn hoàn toàn chết cứng trong đám tảo biển. Ango và Ryou lẩm bẩm nói chuyện với nhau: “Có lẽ phải bỏ tàu lại thôi…”.

Matsuri và Hotaru lơ đãng nhìn lên bầu trời, Natsu thì vẫn hoang mang như trước.


“Semimaru! Cậu đang làm gì vậy?”


Trước mắt Botan, Semimaru đang cầm lấy cái thang.


“À, chả là tôi đang nghĩ, trên mấy cái thuyền hoang đằng kia chắc là có cái gì đó. Nếu bắc thang qua thì chắc là cũng tới đó được đấy---”


“Chà --- nghe hay đấy! Em cũng đi với~~~~! Natchan cũng đi nhé?”


Matsuri hưởng ứng với Semimaru. Còn Natsu thì vẫn do dự.


Ango định cản hai người lại, nhưng Ryou nói “Kệ bọn chúng!” để ngăn Ango.


Cuối cùng, Semimaru và Matsuri vẫn rất hào hứng bắt đầu chuyến thám hiểm những con tàu hoang bằng cách bắc thang. Angou rất bực mình với hành động bốc đồng, thiếu cảnh giác của bọn họ, nhưng vẫn nghe theo Ryou và không can thiệp vào chuyện của hai người đó nữa.


Một lát sau Matsuri và Semimaru quay về với vẻ mặt hoan hỉ vì đã nhặt được rất nhiều thứ có thể ăn được từ những con thuyền hoang đó.


“Thắng lớn! Thắng lớn!”


“May chưa!”


“Làm cơm chén thôi----!”


Thấy cảnh hai người ung dung thoải mái chuẩn bị nấu ăn, Ango chết lặng “Giờ là lúc làm việc đó sao?” rồi quay lưng đi.


Natsu lo lắng cho Arashi đến nỗi không thể cười nổi. Nhưng cô cũng hiểu là Matsuri và Semimaru không phải không lo lắng cho Arashi. Natsu bây giờ đã có thể hiểu được điều đó.

Mọi người ai cũng rất lo lắng. Nhưng hiện giờ thì việc gì cần làm thì vẫn cứ phải làm thôi.

Natsu tự cảm thấy giận chính mình vì những lúc như thế này chỉ biết nghĩ mà không biết hành động gì cả. Làm thế nào để trở thành người có ích hơn đây…? Natsu suy nghĩ mãi.Dần dần cũng có chút ánh mặt trời. Sương cũng bắt đầu tan dần.


Tầm nhìn cũng bắt đầu rõ hơn, những gì chưa nhìn thấy rõ cũng bắt đầu hiện ra rõ hơn.


“Woaaaaa!”


“…Ủa, cái gì kia? Tòa nhà? Bức tường?... Con tàu? ”

“Tàu chở dầu? Hàng không mẫu hạm?”


Đó là một con tàu khổng lồ. Nó lớn đến nỗi, đứng trước con tàu ấy, tàu Zou to Lion Maru chỉ bé xíu như một chiếc thuyền tre.


Nhìn thấy con tàu ấy, Ryou bỗng mất dần cảm giác về thực tại.


… Phải chăng hiện giờ vẫn còn đang trong bài kiểm tra cuối cùng? Vẫn còn ai đó đang quan sát? Nó vẫn còn chưa kết thúc sao?

…Vẫn còn đang bị kiểm tra hay sao?


Chỉ mình Matsuri nhận ra sự khác lạ của Ryou. Còn Ryou thì không hề nhận thấy ánh mắt lo lắng ấy của Matsuri.


Người đọc được thông tin quan trọng về con tàu ấy lại chính là Chimaki.


“Trên thân tàu có một bức tranh. Có một bức tượng trắng trong đó, Đức Phổ Hiền Bồ Tát thì phải…?”


“Vậy có nghĩa là nó là một trong 7 ngọn Phú Sỹ!”


Semimaru kinh ngạc trước những gì Chimaki vừa nói, còn Botan thì thản nhiên đáp.


“…. Tôi không hề được nghe nói đến, một con tàu như thế này…”


“Nó không phải là một trong 7 ngọn Phú Sỹ đâu.”Chimaki nói ra suy nghĩ của mình.


Ngay từ đầu, chuyện có “7 ngọn Phú Sỹ” đã là rất kỳ lạ. Nếu chia theo Đông Tây Nam Bắc, thì lẽ ra phải có 4 hoặc 8 chứ? Nếu đối chiếu 7 vị thần hộ mệnh với 7 ngọn Phú Sỹ ở những khu vực mà Botan đã được nghe nhắc đến, thì vẫn còn thiếu ở phía Đông Nam.


Rồi cậu cho rằng vị thần bảo hộ cho hướng Đông Nam còn thiếu đó chính là Đức Phổ Hiền Bồ Tát.


“Nếu nó là một trong 8 kho chứa đồ dự trữ… thì tại sao lại phải giấu nhỉ…?”


“Cần gì biết tại sao! Nó là kho chứa đồ chứ gì? Vậy thì thử tới đó xem sao!”


Semimaru kinh ngạc thốt lên.


Trên con tàu có hình Đức Phổ Hiền Bồ Tát – vị Bồ Tát tượng trưng cho lý trí và lòng nhân từ ấy, phải chăng có điều gì đang chờ đợi họ?


[Người dịch: Nhím Ken]

0 comments: