Itoshi to Setsunasa to Kokorotsuyosa to

■恋しさとせつなさと心強さと

Sự cảm thương, lòng nhiệt tình và sự khích lệ

Pi… pi… pi… Hệ thống đến ngược vẫn đang tiếp tục.

Ngày cuối cùng: thời gian còn lại

12:02:50

“Nếu không hủy bỏ trong vòng 3 phút tới thì sẽ không thể thay đổi được nữa? Mặc dù còn những 12 tiếng nữa mới đến giờ phóng tên lửa?”

“Có nút hủy bỏ đấy. Thử nhấn xem sao.”

Hotaru nhấn vào nút hủy bỏ, lại một màn hình mới hiện ra.

“Hãy nhập”

“ID/password”

“ID và password? Làm sao mình biết mấy thứ đó!”

“… Đúng thế.”

“Quay lại phòng thuyền trưởng thì có thể sẽ biết, nhưng không còn thời gian nữa. Không biết có sổ sách ghi chép gì không nhỉ?”

“… Tạm thời, thử nhập cái gì đó xem sao.”

Hotaru gõ lên bàn phím một số từ mà em chợt nghĩ ra.

“ FUJI” “7SEEDS” “Fugen Bosatsu” (Phổ Hiền Bồ Tát)… nhưng lần nào cũng thấy báo lỗi.

Botan với tay lấy mấy file tài liệu xung quanh, tìm thông tin về việc hủy bỏ cài đặt.

Cô thật sự muốn nghĩ rằng không cần phải vội đến thế.

Không thể khẳng định rằng con tàu này sẽ hoàn toàn hoạt động theo đúng chức năng của nó.

Nhưng, nếu như…

Ngày cuối cùng: thời gian còn lại

12:00:00

Cùng với một tiếng “poong”, một tin nhắn mới xuất hiện.

“Đã quá thời gian cho phép hủy bỏ. Không thể sửa lại cài đặt này.”

Pi… pi… pi… Hệ thống đếm ngược vẫn tiếp tục.

Botan và Hotaru nhìn chăm chăm vào tin nhắn đó.

“… Nghĩa là, sau 12 giờ nữa, hệ thống tên lửa, bao gồm cả tên lửa hạt nhân sẽ đồng loạt rơi xuống quần đảo Nhật Bản? ”

“Và rồi con tàu này cũng phát nổ…? À, bình thường trong những trường hợp thế này thì phải có thiết bị hủy bỏ điều khiển bằng tay chứ?”

Botan đồng ý với Hotaru, cả hai quyết định đi tìm biện pháp hủy bỏ điều khiển bằng tay, trước mắt là thử tìm trong phòng xem có tài liệu hướng dẫn gì hay không.

Ryou, Matsuri, Semimaru rời phòng thể dục và đi dọc theo một hành lang dài.

Semimaru lạch cạch kéo theo chiếc bàn bóng bàn đã gập gọn bớt.

Đột nhiên, có tiếng “bụp”, điện trong hành lang bỗng tối hẳn.

“Sau tự nhiên tối thế nhỉ?”

Matsuri quay lại phía sau.

“Đằng kia mất điện rồi…”

“Gay to, mất hẳn điện thì gay to đây…”


Ryou chen vào giữa cuộc đối thoại của hai người.

“Bởi vậy lúc nãy tôi mới bảo hai người hãy đi lên đi.”

“No! No! Chắc chắn là còn nhiều thứ nữa, cả một kho báu thế này…”

Semimaru đang phản đối Ryou thì bỗng im bặt.

Phía dưới chân họ bỗng có một tiếng “Ầmmmm”.


“Ê ê ê --- phía dưới có cái gì đang chuyển động đấy! Hay con tàu lại trở về nằm ngang như cũ?”

“Phía trong kia nghe rõ hơn kìa.”

Matsuri chỉ tay về phía một căn phòng nhỏ lờ mờ tối.

Cả ba cùng bước vào đó.

Đó là một căn phòng nhỏ mà chỉ có bên phải là tường, bên trái và trước mặt được quây bằng một tấm hàng rào cao chừng đến ngực Matsuri. Bên trên và bên dưới căn phòng đều là khoảng không gian rộng mênh mông, có các loại máy móc trông như thiết bị của tàu và hệ thống đường dây chằng chịt.

Từ phía dưới thấy có gió âm ấm thổi tới, cùng với những tiếng “Ầmmmm” … “Ầmmmm” … “Ầmmmm” … những âm thanh nặng nề đứt quãng.

“Nối suốt từ đầu nọ tới đầu kia của con tàu thì phải…”

“Này, Semichin! Cái này trông giống thang máy nhỉ?

Matsuri chỉ vào những cái nút ở trong góc của căn phòng nhỏ.

Đứng đằng sau Semimaru đang ngó ngó nghiêng nghiêng, Ryou lẩm bẩm.

“Đây là… thang máy…?”

Semimaru không bỏ sót câu nói đó.

“Ê… Ryou… không có lẽ cậu… chưa từng đi thang máy lần nào? ”

“Chưa.”

“Chưa trông thấy bao giờ?”

“Chưa.”


Từ tận đáy lòng, Semimaru cảm thấy thương cho cái nơi mà Ryou đã từng sống.

Sao mà lại “quê mùa” đến thế nhỉ? Siêu thị cũng không, nhà ga cũng không, chung cư cũng không nốt?

Tức là cực kỳ cực kỳ quê mùa đến nỗi không có cái tòa nhà nào cao quá 2 tầng?

Semimaru lại gần Ryou, nắm lấy hai vai cậu rồi nói.

“Ryou… cậu… thật là… đáng thương…”

Đột nhiên cả ba bị nghiêng đi, cùng với những tiếng kim loại lớn, chiếc thang máy bắt đầu rơi xuống.

Cả ba cùng ngã. Tiếng kim loại lẫn trong tiếng la hét của Semimaru và Matsuri.

Một lúc sau thang máy dừng lại.

Không biết có phải vì ba người bị ngã nên mất cân bằng hay vì thiết bị bị kẹt, nhưng sau khi rơi xuống một khoảng cách khá xa, nó đã dừng lại.

“… Dư… dừng lại rồi? Nhưng hơi nghiêng một chút…”

Để che giấu nỗi sợ hãi, Semimaru quay lại vặc Matsuri.

“Matsuri! Mày lại táy máy chỗ nào hả?”

“Em có chạm vào chỗ nào đâu!”

Nổi khùng lên đáp lại, Matsuri mới nhận ra là mình đang được ôm chặt trong lòng Ryou.

Cô ngẩng lên, gặp ngay khuôn mặt của Ryou ở đó.

“Xi… xin lỗi…”

Matsuri vừa đứng ra xa, vừa thầm nghĩ “Lông mi anh ấy dài quá!”

Không để ý tới Matsuri và Semimaru còn đang tròn mắt ngạc nhiên vì tình huống vừa rồi, đầu óc Ryou đang quay quay, rồi cơ thể cậu cũng dần dần trở lại trạng thái bình thường và cử động được.

Thang máy rơi xuống… chuyện đó đương nhiên là có thể lường trước được.

Đi cùng bọn này khiến cho sự cảnh giác và khả năng tập trung của mình cùn mòn hẳn đi.

Ryou ra bên ngoài thang máy, kiểm tra phần nóc.

Phần dây cáp lẽ ra phải móc vào lồng thang máy đã không còn nữa. Bởi vậy không thể leo lên trên theo đường đó. Leo tường cũng có vẻ không được. Tay vịn và cả bờ tường của đường thang máy xuống cũng yếu, không thể cắm mỏ leo núi vào được.

Hiện giờ thang máy đang bị kẹt trong đường thang máy, chỉ còn mắc lại chút xíu.

Tình hình rất tệ.

Ryou tạm quay trở lại lồng, đang giải thích tình hình cho Matsuri và Semimaru biết thì bỗng có tiếng gì đó rất nặng nề, rồi một khối đen khổng lồ từ phía dưới được chuyển lên phía trên.

Một khối đen khổng lồ.

Bọn Semimaru thì không nhìn thấy, nhưng đó là một vài ống hình trụ.

Trông giống như một bộ phận của tên lửa, phần chứa nhiên liệu, hoặc chính là quả tên lửa.

“… Ca… cái gì vậy?”

“Những âm thanh từ nãy đến giờ là tiếng chuyển động của nó đấy. Giờ vẫn còn nghe thấy, có lẽ còn vài cái nữa đang tới…”

Matsuri thử dòm xuống dưới nhưng rất sâu và tối nên không nhìn thấy gì hết.

“Chẳng lẽ điện được tập trung cho việc vận chuyển chúng…? ”

Ryou đang lẩm bẩm thì Semimaru chen vào.

“Lúc này mà còn vận chuyển gì nữa! Hay là bà chị lại đang làm gì đó?”

“Bỏ qua chuyện đó đi Semichin, giờ phải làm sao đây? …. Mắc kẹt ở đây rồi…”

Mặc kệ Matsuri và Semimaru đang luống cuống sợ hãi, Ryou bắt tay vào hành động.

“Tôi sẽ thả dây thừng để xuống xem thế nào. Đừng có rung đấy.”

Trong trạng thái treo lửng lơ, Ryou kiểm tra trạng thái phần phía dưới của thang máy.

Sợi dây cứu hộ của Ryou được buộc chặt vào chiếc lồng thang máy đang nghiêng.

Nếu giờ mà thang máy rơi xuống thì coi như xong. Ryou thận trọng thả thêm dây.

Ở phía dưới có một chỗ trông như cửa thang máy.

Nhưng nó ở dưới tận những 50-60m nữa. Không thể dùng dây thừng để xuống được tới đó.

Ryou quyết định tạm thời sẽ trở về lồng thang máy.

“Ryou, anh không sao chứ?”

“Khoảng 50 - 60m phía dưới kia thì có cửa ra, nhưng dây thừng không tới.”

“Anh vất vả quá! Vậy nghĩa là không có cách nào thoát khỏi đây nữa rồi…”

Ryou nhìn thấy Semimaru mà sững lại. Cậu ta đang thản nhiên ăn bánh.

“À… Semichin nói vì sợ quá nên anh ấy đói… tại có mang theo vài cái bánh mới làm sáng nay mà…”

Nhận ra ánh mắt của Ryou, Matsuri vội giải thích.

Lúc này mà còn ăn được. Một hành động mà Ryou hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Semimaru thì nhồm nhoàm ăn bánh, còn Matsuri thì chen vào nói về kiểu bánh của Semimaru.

Rồi câu chuyện chuyển sang nói về kiểu bánh trung thu ở từng vùng. Rồi đến chuyện nguyên liệu làm bánh, hết đỗ tương rồi lại đến đậu xanh…

Ryou không theo kịp câu chuyện của hai người, mà cậu cũng chẳng muốn tham gia, cậu nghĩ cách để một mình thoát khỏi chỗ này.

Ryou đang nghĩ cách để một mình thoát khỏi nơi này, mặc kệ hai người kia.

Câu chuyện của Matsuri và Semimaru từ lúc nào đã chuyển sang nói về gia đình của Semimaru.

Mẹ Semimaru thì chẳng bao giờ để ý đến những dịp lễ hội theo mùa, nhưng không hiểu sao lại rất quan tâm đến ngày Thất tịch (7/7 Âm lịch - ngày Ngưu Lang Chức Nữ) http://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BA%A5t_t%E1%BB%8Bch

và rằm trung thu.

Còn về bố Semimaru thì dù cậu có gặng hỏi nhiều lần nhưng chưa bao giờ được mẹ nói cho biết.


“A… thật là… giờ thì chả hỏi được nữa rồi… Giữ bí mật đến tận phút cuối sao?! Giá mà trước khi đến đây bà ấy nói cho tao biết thì có phải tốt không.”

“Bí mật.”

Hai tiếng ấy vẳng đến tai Ryou. Cậu nhớ lại lời Hotaru nói trước khi bước vào bên trong con tàu này.

“Anh đang nắm giữ bí mật… Và đang lưỡng lự không biết có nên nói ra hay không.”

Matsuri nhẹ nhàng nói tiếp chuyện của Semimaru.

“Tại vì mẹ anh thương anh đó… Vì bà không biết rằng nói ra thì sẽ là tốt hay không tốt cho Semichin… Nếu biết là tốt thì chắc mẹ anh đã nói luôn ra rồi, đúng không?”

“Vì tao á… Nhưng mà tốt hay không tốt là do tao quyết định chứ. Bà ấy làm sao mà quyết định được… Bà ấy không thương tao đến thế đâu, mà là không tin tao thì có…”


Semimaru vốn chỉ định nói chuyện phiếm để quên đi nỗi sợ hãi, nhưng không ngờ lại nhắc lại chuyện tình cảm, khiến cậu xúc động.

Ryou vốn không quan tâm tới Semimaru và Matsuri, nhưng cũng lại gần Semimaru.

“Ryou, bố mẹ cậu thì sao?’

“Không có.”

“Há? Cả bố lẫn mẹ? Thế cậu ở với bà à?”

“Chẳng có ai hết.”

Semimaru im bặt.

Cậu thật sự không biết phải nói gì với Ryou bây giờ.

Từ phía dưới lồng thang máy, vẫn vẳng tới những tiếng “Ầmmmm”, “Ầmmmm” như lúc nãy.

Ryou vừa nhìn ra ngoài để xác định hướng của những tiếng động đó, vừa nói với Semimaru.

“Semimaru, hôm trước trong phòng tắm hơi cậu có nói… “Con người ta lúc hối hận là lúc hạnh phúc nhất”… Câu đó nghĩa là thế nào?”

“Tôi đã nói thế à? À, chỉ là trong lúc bất chợt thì khoác loác chút thôi mà…”

Semimaru nói với một giọng rất vô tư lự, nhưng Ryou cũng chăm chú lắng nghe.

Semimaru bắt đầu nói về chuyện “lúc hối hận là lúc hạnh phúc nhất”.

Khi mình hối hận thì có những chuyện là chuyện đã rồi, chẳng thể làm gì được, nhưng ví dụ khi hối hận vì đã làm tổn thương ai đó thì cứ hay nghĩ mãi về chuyện đó.

Tức là, việc nghĩ rằng mình đã có tác động đến cuộc sống của người khác sẽ đem lại cảm giác thoải mái, và đó là kiểu suy nghĩ chỉ biết đến mình, và nếu cứ quanh quẩn với cái suy nghĩ đó thì sẽ không thể tiến lên phía trước được… Semimaru cứ thế giảng giải.

Những tiếng “Ầmmmm” càng lúc càng lại gần, lại có một khối đen khổng lồ được chuyển từ dưới lên rồi biến mất bên trên.

“Rốt cuộc là nếu vì nghĩ đến mình mà thấy thoải mái thì chẳng phải là hạnh phúc đó sao. Tuy tự bản thân mình thì còn lâu mới nhận ra. Tại vì thật ra đau khổ nhất chính là lúc phải phá bỏ và thoát khỏi chính bản thân mình.”

“Semichin, nói hay quá! Kinh nghiệm bản thân à?”

“À ờ…”

Semimaru cười đáp lại Matsuri.

Xoay lưng về phía hai người, Ryou nghĩ đến Ango mà cảm thấy đau đớn.



“Rồi ---- bụng cũng no rồi, thử làm gì đó xem sao.”

Semimaru bỗng đứng vụt dậy.

Rồi cậu nhảy nhảy trong góc thang máy, thử giẫm bình bịch lên sàn.

“Làm gì vậy…?”

Ryou hỏi, nhưng Semimaru vẫn tiếp tục giẫm và trả lời.

“À, hình như là có cái thanh hãm nào đó, nên thử làm thế này để nó từ từ rơi xuống…”

Matsuri cũng đồng ý thế và đi sang góc đối diện.

“Nếu cân bằng bốn góc thì dễ rơi lắm đấy.”

“Thôi đi! Rơi thẳng xuống bây giờ!”

Ryou ngăn Semimaru lại, Semimaru thôi không nhảy nữa nhưng chiếc thang máy bắt đầu kêu rin rít rồi từ từ rơi xuống.

“Không sao đâu, thấy chưa, rơi rất từ từ nhá. Cứ thế này chắc sẽ tới được cái cửa phía dưới mà cậu vừa thấy lúc nãy đấy!”

Thang máy vừa tiếp tục rơi vừa phát ra những tiếng cộc cộc.

Ryou nhanh chóng buộc dây thừng vào chỗ nọ rồi chỗ kia.

“Đang rơi rất tốt đó… Chỉ còn một chút nữa thôi!”

“Nhìn kìa! Cửa đó!”

“Đi thôi Matsuri!”

Ryou đẩy Matsuri vào khoảng không hẹp đó, rồi quay lại phía sau gọi to.

“Semimaru!”

“Á! Còn cái bàn bóng bàn…”


Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên. Tiếng thiết bị va chạm mạnh. Sàn thang máy nghiêng hẳn.

Ryou nhảy vào bên trong cửa, Semimaru đang vác theo cái bàn thì bị kẹt chân trong sàn thang máy đang nghiêng.

“Semichin!”

Thang máy vẫn tiếp tục rơi.

Tiếng thiết bị va chạm, đập vỡ lẫn với tiếng la hét của Matsuri.

Ryou khuỵu chân hướng về phía thang máy đang rơi.

“Matsuri… giúp tôi, tôi cũng sắp rơi rồi.”

Trong tay Ryou là sợi dây thừng.

Sợi dây thừng mà Ryou chộp được trong tích tắc… Phía dưới là Semimaru đang treo lơ lửng.

Từ lúc nào không biết, cả Matsuri và Semimaru đều được buộc vào sợi dây cứu hộ.


Semimaru được Ryou và Matsuri kéo lên.

Cậu thoát chết trong tích tắc.

Ryou quát lên với Semimaru và Matsuri đang đầm đìa nước mắt.

“Lúc nào lúc nào cũng tự làm theo ý mình… Hứng lên là làm… Chỉ biết đến trước mắt thôi… Đừng có nghĩ là lúc nào cũng gặp may!!!”

“Tôi… tôi xin lỗi… xin lỗi…”

Semimaru nức nở khóc như một đứa trẻ. Matsuri cũng khóc theo.

Ryou tự hỏi chính mình. “Sao lại cứu nó chứ...?”

[Translator: Nhím Ken]