Jan 10, 2009

Tóm tắt chapter 80

"Cái hang ở bên trong chỗ này. Có lẽ dưới lòng đất sẽ có nước."
Gengoro vừa đi vào trong cái hang đã trở thành chỗ để thức ăn, vừa hướng dẫn.
Phía sau Gengoro, là Ango, Ryo, Nijiko, Hana, Aramaki, Ran đã sẵn sàng với đồ nghề leo núi như dây an toàn.

Hana nhìn chằm chằm vào lưng Ango.
Hana đương nhiên không có ý định tha thứ cho Ango. Ango ở vị trí bây giờ, Hana có thể đánh lén từ phía sau. Nhưng lòng kiêu hãnh của Hana đã nói rằng, nếu làm việc đó thì bản thân mình có khác gì Hạ A đâu cơ chứ.
Việc cùng nhau tìm nước như thế này, là vì đội mùa Thu sẽ còn tiếp tục cuộc sống ở làng. Sau khi việc này kết thúc, Hana sẽ rời làng ngay lập tức,quyết không gặp lại Hạ A lần thứ 2.
Theo sự hướng dẫn của Gengoro, phía trước là những vách đá sâu. Vì phần trên của hang mở rộng, nên nước mưa chảy từ trên xuống, chúng ta có thể lấy được nước từ dưới vách đá này.
"Được rồi, chúng ta sẽ thử xuống dưới xem thế nào. Chuẩn bị đi, Hana"
Ryo ra lệnh cho Hana.

Vừa nhìn vách đá, mắt Ango tối lại. Vách đá...dây an toàn...bóng tối...trong lòng Ango hiện lên khuôn mặt của Shigeru.
"Ango,mày không cần phải xuống."
Ango phản bác lại lời nói của Ryo, nhưng lần này, Ryo bất chấp và quyết định 3 người xuống phía dưới là Ryo, Nijiko và Hana.
Việc Ango không xuống dưới, đi cùng Ryo vả lại không chỉ có 2 người, còn có cả 1 người nữ nữa là Nijiko làm cho Hana cảm thấy có chút yên tâm.

Việc chuẩn bị cho việc xuống dưới bắt đầu. Ran và Aramaki không có kiến thức về leo núi cho lắm.
Ran không làm và hỏi Nijiko về "tử thần". Vừa làm, Nijiko vừa giải thích cho Ran về "tử thần". "Tử thần" là người sẽ làm nhiệm vụ loại trừ những người không thích hợp, những người tuyệt vọng với cuộc sống.
Việc chuẩn bị cho việc xuống dưới đã xong.
"Khi nào có tín hiệu thì đi xuống, Hana"
Ryo đi xuống trước.
"Hana, nếu thấy không ổn thì không cần phải đi đâu"

Aramaki nhìn Hana với vẻ lo lắng.
Hana rất vui trước tấm lòng của Aramaki giành cho mình.

"Không sao đâu, em đi được mà"
Hana trả lời Aramaki bằng khuôn mặt tươi cười. Cô không muốn làm Aramaki lo lắng.

"Hana, tôi cho cô mượn cái này, cầm lấy đi"
Ran ném cho Hana chiếc đèn pin.
"Dưới lòng đất chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Nếu có gì xảy ra, thì cứ tin vào cảm giác của mình. Giống như lúc đó"

Nhìn thấy hành động của Ran, Aramaki cũng vội lục tìm trong túi
"Hana, cả của tôi nữa, là muối tảng, ít than đá, và thuốc mỡ..."

Hana rất cảm kích trước tấm lòng của 2 người. Cô biết rằng dưới lòng đất đáng sợ. Nhưng, Hana đã có dũng khí để đi xuống đó.
"Em đi đây, em sẽ tìm được nước mang về."

Hana đi xuống với khuôn mặt tươi cười. Nijiko cũng đi sau đó.

Ở phía trên còn lại Ango, Gengoro, Aramaki, Ran, nhóm lửa chuẩn bị cho bữa cơm.
Ango cứ đi một mình, tìm trong hang và chẳng nói gì với mọi người.

Hana đã leo xuống dưới và cùng hành động với Ryo và Nijiko, vừa cảnh giác liệu Ango có lao ra từ trong bóng tối không.
Hana không biết tính cách Ryo thế nào. Nhưng, Ryo đã bảo Ayu đến chỗ mình bị tấn công. Ít nhất, Ryo cũng đã dừng cái hành động bạo lực của Ango lại. Cô cho rằng Ryo ít nguy hiểm hơn Ango.

"Hana, có muốn nói về thầy Takashi không"
Và rồi, Ryo bắt đầu nói về thầy Takashi.
Thầy Takashi bắt đầu đến chỗ chúng tôi lúc chúng tôi 13 tuổi với tư cách là thầy giáo, dạy cho chúng tôi về kĩ thuật chiến đấu và leo núi. Chúng tôi rất hay bị tấn công bất ngờ. Nijiko thỉnh thoảng lại nói thêm vào câu chuyện của Ryo.

Hana nghĩ rằng từ câu chuyện của Ryo có thể thấy được một hình ảnh của bố mà mình không thể tưởng tượng ra được và im lặng lắng nghe.

Trong lúc nhóm Hana đang đi tìm nước dưới lòng đất, Haru và Koruri cùng hợp tấu. Haru làm cho Koruri 1 chiếc sáo và dạy nhạc cho Koruri.

"Đúng, đúng, cảm giác tốt lắm...loại bỏ lực của vai..."
Koruri vừa thổi sáo, vừa làm theo hướng dẫn của Haru một cách nghiêm túc.

Haru vừa hợp với tiếng sáo của Haru, vừa đánh mộc cầm bằng than.
"Đừng thể hiện nhiều trên khuôn mặt...cứ thư giãn đi...cảm nhận âm thanh trong gió...""

Cuối cùng thì 2 người cũng kết thúc buổi hoà tấu.
"Làm được rồi! Bản "Tuy-lip"! Nhạc khí thú vị thật!"
"Những người không làm được gì hiếm lắm"
"Tôi chưa từng nhìn thấy hoa tuy-lip kể cả trong ảnh, nhưng..."
"Điều đó quả là hiếm thật. Vậy thì lần này, đi xem không"

Haru nói xong và giật mình nhớ ra. Mình quên mất cái thế giới này là đâu rồi.
Nhưng Koruri đã hỏi ngay Haru.

"Đi đâu thì có thể thấy hoa tuy-lip thế?"
"Đâu nhỉ...Hà Lan? Mình cũng đã nhìn thấy rất nhiều ở Nagasaki."
"Nagasaki à?" "Nagaski?"
Haru và Koruri đồng thời cũng nói.
"Tôi mới chỉ thấy ở trên ảnh thôi"
Cả 2 cùng cười,

Cái thế giới mà Haru biết thì Koruri không biết. Thế giới Koruri sống thì Haru lại không biết.

2 người cùng vui trước những điều không biết.

"Koruri, tôi sẽ đi cùng Hana...vì có vẻ như Ango đã làm gì đó không hay với Hana với tôi nữa...chúng tôi sẽ đi tìm các thành viên khác của đội mùa Xuân.

Koruri tròn mắt.

"...Bao giờ?"

"Trong tối nay. Bí mật với nhóm Ango đấy nhé"

Koruri sau một lúc không nói được gì đã nói.

"Cùng bay không?"

Tôi chưa từng bay như thế bao giờ, cũng không hay vận động thần kinh lắm, với lại mặt trời cũng sắp lặn rồi. Haru băn khoăn. Nhưng Koruri đã nói: không sao đâu, giống như chơi nhạc thôi mà và rủ đi đến chỗ tàu lượn.

"Nào,chạy đi...đừng để lực trên vai, trên mặt nữa"

Koruri vừa nói lại những lời hướng dẫn của Haru lúc dạy mình chơi nhạc, vừa bay cùng Haru. Cả người Haru cùng với Koruri cùng lao trong gió và bay lên bầu trời.

Chẳng bao lâu, ngày cũng hết nắng. Bóng tối bắt đầu phủ lên.

Trong bóng tối, Haru lo lắng nhưng Koruri thì vẫn bình thản. Hai người trong bóng tối, tưởng tượng ra cảnh đêm ở Hakodake.

Dưới mặt đất, Gengoro và Aramaki đang ngồi quanh đống lửa chờ nhóm Ryo quay lại. 3 người đó đã di xuống vách đá mà vẫn chưa thấy quay lại. Ran thì đã quay lại làng, Ango thì chỉ đi quanh quẩn trong hang, tìm gì đó. Những con chó của Aramaki cũng ngồi quanh đống lửa.

Gengoro nhìn Aramaki cùng lũ chó và hỏi "có bao giờ anh tự tay giết những con chó của mình không?"

Và tiếp tục, tôi đã từng tự tay mình giết chết con hổ mà mình đã nuôi từ lúc nhỏ. Lúc phát hiện nó phát bệnh dại và đã giết nó.

"Nếu nói như thế, mặc dù rất đau lòng nhưng cũng không thể làm khác được, do đó..."

"Sau đó thì anh không thấy tiếc à? Anh có nghĩ lũ chó sẽ trông chờ điều đó không? Anh không nghĩ là chúng vẫn muốn sống cho đến cùng à? Chúng ta có quyền giết chúng à? Chúng trông chờ điều đó à?"

Aramaki nhớ lại những điều mà Gengoro nói trước đây "yêu quí động vật à, với tôi không có tư cách đó"

Gengoro vẫn tiếp tục nói.

"Tôi không hiểu, nên làm thế nào.Người khác thì nghĩ rằng, lúc đó không còn cách nào khác. Nhưng với chúng nó, chẳng nhẽ chỉ có cách bị giết chết thôi sao?"

Aramaki đối diện với cảm giác của Gengoro và nói về những suy nghĩ của mình. Nhất định con hổ mà Gengoro phải giết sẽ không oán hận Gengoro, cũng không cảm ơn. Chẳng phải là chúng đã sống và chết khi đến lúc chết sao.

Chúng hi vọng cái gì, chúng ta đâu biết.

Chúng ta không hiểu cảm giác của động vật, vì thế chúng ta chỉ có thể phán đoán bằng cảm giác của mình. Cảm giác của bản thân...nghĩa là, bản thân mình có yêu chúng hay không.

Aramaki nói với Gengoro, mình đã làm hết sức, đã nghĩ hết cách mà không còn cách nào khác, buộc phải tự tay mình làm thế thì cũng không cần phải hối tiếc.

"Đã thực sự nghĩ chưa, dù đó với tư cách là bản thân mình...nhưng đó có phải suy nghĩ của mình không, không thể phán đoán được kết quả".

"Con hổ đó, nhất định, nhìn thấy cậu đến lúc cuối đó, nhất định nó đã rất vui, nhất định nó đã nghĩ như thế."

Nước mắt chảy ra trên khuôn mặt Gengoro.

Lúc đó, trên bầu trời đêm, Haru và Koruri nhìn thấy sao băng.

"A, sao băng kìa"

Nếu không quay lại thì chắc mọi người sẽ lo lắng.Haru nói với Koruri.

"Koruri, đi cùng chúng tôi không?"

Koruri nhìn gương mặt Haru. Haru cũng nhìn vào mắt Koruri và hỏi 1 lần nữa.

"Đi cùng chúng tôi không"

Đôi mắt Koruri đã tròn, nay lại càng tròn hơn.

Đường đi của nhóm Hana đã dừng lại. Phía trước nếu đi tiếp thì sẽ rơi xuống vách đá ngay.

"Ryo,làm thế nào đây? Quay lại à?"

Nijiko hỏi Ryo.

"Không, chúng ta sẽ thử đi xuống tiếp xem tình hình thế nào. Hana, lần này thì cô xuống trước đi."

Hana vừa buộc dây an toàn, vừa quan sát tình hình. Vách đá thẳng tuột, không có gờ đá để bám, chẳng có gì cả.

"Không thể nhìn thấy gì bên dưới. Mà dây an toàn cũng không đủ."

Vưa nghe những lời Hana nói, Ryo vừa từ từ rút dao ra.

Ryo đứng trên vách đá, nói với Hana. Trong bài thi cuối cùng, chúng tôi cũng đã bị thầy Takashi tấn công. Ông ta đã nói là hãy giết ông ta đi, nhưng tôi đã không thể làm được.

Hana cảm thấy điều gì đó khác lạ ở Ryo, dù mình đã thông báo như thế mà Ryo cũng không có ý định kéo dây an toàn lên, cũng không nói lên đi mà cứ tiếp tục nói chuyện.

"Vì thế mà Shigeru đã chết...như thế này đây..."

"Ryo, anh làm cái gì thế?"

Mắt Ryo đã tìm thấy sợi dây an toàn buộc Hana

"Thầy Takashi đã nói, nếu giết ông ta rồi thì sẽ tốt hơn. Nếu đến tương lai thì cũng đừng có phạm sai lầm nữa nhé. Và tao, cũng không phạm sai lầm đâu."

Ryo đặt con dao vào chỗ dây an toàn.

"Tồi tệ quá nhỉ, Hana. Nhận lấy cái chết đi. Nếu có mày ở đây, thần kinh của Ango sẽ không yên ổn. Chỉ phiền phức thêm thôi.

"Chẳng phải là ngươi đã không cho Ango giết ta còn gì?"

"Đúng thế, tao không để Ango giết ai cả, cả mày, cả Haru nữa"

Ryo dồn lực vào con dao. Sợi dây an toàn đứt dần.

"Haru...người định giết Haru chính là người? Ryo?"

"Không được Ango cho phép...kể từ bây giờ đừng làm tổn thương Ango nữa"

Sợi dây đứt. Hana rơi xuống với tiếng thét kinh hoàng.

"Hãy đến chỗ của Shigeru đi...cùng trong bóng tối như thế."

Nijiko nhìn về phía Ryo đang lẩm bẩm như thế và nói

"Cậu là tử thần à, Ryo"



[Người dịch: Edward]