Apr 22, 2010

Bản dịch chap 93

link down chap 93 tiếng việt

Translater Nhím
Editer Bắp

Đuôi tàu chìm dần, chìm dần. Matsuri bám chặt vào tay vịn ngay trước mặt. Matsuri nghĩ bụng.


“Con tàu… cứ thế này rồi lộn lại sao? Hay nó sẽ gãy đôi?”


Trong đầu cô hiện lên những cảnh trong thảm họa Tinanic. Nhân vật chính là Ryou và Matsuri. Matsuri vừa bám chặt lấy tay vịn, vừa nghĩ xem sẽ làm gì tiếp đây mà không dám mở mắt ra.

“Anh Ryou, anh Ryou! Hay chúng ta nhảy xuống luôn?”


“Không… lạ thật, nó đứng yên rồi.”


“… Há?”


Giọng nói điềm tĩnh của Ryou khiến Matsuri mở mắt ra nhìn. Dưới chân cô có mặt sàn hẳn hoi. Thay vào đó, cánh cửa trước đây vốn nằm trên mặt sàn giờ đã dựng đứng trên bức tường phía sau lưng Matsuri.

“Cái cửa này… được thiết kế cho những lúc tàu dựng đứng sao?”


Ryou thử mở cánh cửa, và mở được luôn. Bên trong có một cầu thang thẳng xuống phía dưới, có lẽ là dùng khi con tàu dựng đứng.


“Phải đấy. Có cả cầu thang dọc theo hướng bây giờ của con tàu.”


“Vậy mọi người ở bên trong thì sao? Nó dựng đứng thế này chắc mọi người cũng gặp chuyện rồi.”

“Ta sẽ vào xem sao”


“Pha… phải đi cứu họ thôi.”


Matsuri run rẩy dò dẫm đặt chân vào bên trong cánh cửa. Cô thử dẫm lên sàn xem có chắc chắn không. Dưới bước chân phát ra một âm thanh khô khốc như là kim loại.


“Anh Ryou, nếu anh sợ vào bên trong thì cứ đợi ở đây. Em sẽ đi thử xem sao.”

Ryou nhìn theo dáng Matsuri. Trái hẳn với câu nói đầy vẻ cứng cỏi, rõ ràng Matsuri đang rất sợ hãi.


Ryou lén buông một tiếng thở dài, rồi nói vọng với Matsuri đang run run dò từng bậc cầu thang.


“… Phải đưa được Ango trở về …”


“Anh Ryou…”


“Cẩn thận đấy. Đừng có hành động hấp tấp. Vừa xuống vừa kiểm tra chỗ đặt chân và đường lui đấy… rõ chưa?”


Matsuri trả lời bằng đôi mắt đẫm lệ.


“Ừm, cảm ơn anh, Ryou!”


Trong một căn phòng nhỏ như kiểu phòng điều hành, Botan và Semimaru đang bị ngã chồng lên nhau.


Lẫn trong tiếng còi, một giọng nói lẹt xẹt đang thông báo điều gì đó bằng hệ thống loa trong tàu.

“… Đã hoàn tất… Tất cả các khóa hành lang và khóa cửa đều được mở… Tiếp tục… ###### thì ….đang ####”.

“Chuyện gì thế này? Tàu chìm rồi à? Lộn ngược lại à?”


“Chắc thế… cánh cửa ta vào lúc nãy giờ đang ở trên trần nhà rồi”.


“Nó bảo hoàn tất rồi là sao? Giờ ta phải làm gì đây? Gay to rồi!”


Semimaru vừa luống cuống, vừa kêu khóc, đi lại nhặng xị.


Botan bình tĩnh xác nhận vị trí của Hotaru, rồi Hotaru phát hiện ra trên phần mới trở thành bức tường đó, có dán một tờ sơ đồ hướng dẫn bên trong con tàu.


Trên sơ đồ hướng dẫn đó có ghi tình trạng con tàu bị dựng đứng. Tên con tàu là FUJI. Phần vòng tròn khổng lồ bao quanh chính giữa con tàu chính là mốc ngăn cách, phía mũi tàu sẽ ở trên mặt biển, phía đuôi tàu sẽ chìm xuống dưới mặt nước, chia rõ phía trên là khoang A và phía dưới là khoang B.


“Giờ nó đang ở vị trí ấy… có lẽ đây mới là vị trí đúng của nó thì phải.”


Những lời của Hotaru làm Botan sực nhớ ra điều gì đó. Hotaru vẫn nói tiếp.


“Em đã từng thấy trên tivi. Trong những con tàu thám hiểm của hải quân, có những con tàu dựng đứng thế này. Ra đến ngoài khơi thì vẫn đi như tàu bình thường, đến vị trí thì dựng đứng lên… Nó nổi đứng như cái phao câu cá ấy”


“Như vậy sẽ ít chịu ảnh hưởng của sóng… Chính vì thế nên con tàu này đã vượt qua được chấn động của địa chất và thay đổi của thời tiết… Con tàu này đúng là một kho dự trữ. Được tạo ra trên biển, và là kho dự trữ thứ 8…”

Semimaru đã dần dần bình tĩnh trở lại, không còn hoảng loạn nữa.


“Sao? Vậy là nó cứ thế này mà không chìm chứ gì? May quá!”


Semimaru vừa lấy lại khí thế thì lại chợt ỉu xìu ngay sau khi xem “điểm hiện tại” trên sơ đồ hướng dẫn.


Điểm hiện tại mà họ đang đứng là thuộc khoang B, tức là ở khu gần cuối, ở vị trí 1/3 dưới của phần bị nằm dưới nước. Khu vực cuối cùng còn lại là nơi bị cấm bước vào.

“Chúng ta lẽ ra đang ở trên mặt biển, thế mà giờ lại thành ra ở dưới đáy biển.”


“Nghĩa là để thoát ra khỏi con tàu này thì ta phải tìm cách leo lên trên.”


3 người vừa xác nhận xong tình trạng của mình cũng là lúc họ sực nhớ ra.


“Matsuri không biết có sao không? Cô ấy ở trên boong tàu mà!”


“Phải rồi, Natsu đâu? Ango đâu?”


Trước lúc con tàu nghiêng, Ango và Natsu đã ra khỏi căn phòng điều hành đó, và bước vào một hành lang dài. Lúc con tàu nghiêng hẳn, Ango đưa tay túm luôn lấy tay nắm bên cạnh hành lang, và đương nhiên cậu không thể nào với tới Natsu. Khi Ango hét lên gọi Natsu thì cô đã bị trượt dài xuống phía cuối hành lang.

Con tàu đã ổn định theo hướng thẳng đứng. Hành lang này trở nên giống hệt một khoang dành cho thang máy chạy, và biến thành một khoảng trống nối dài theo chiều từ trên xuống dưới. Tay nắm hành lang mà Ango đang bám vào bỗng trở nên giống một chiếc thang có khoảng cách bậc khá rộng, nhưng nếu dùng làm thang thì nó khá ngắt quãng. Ở mỗi chỗ ngắt quãng đều có một cánh cửa. Lúc nó còn là hàng lang thì các cánh cửa trông có vẻ bình thường, nhưng giờ thì chúng nằm ngang cả ra.


Ango hướng xuống dưới gọi to.


“Natsu! Ê Natsu! Có sao không?”


Không có tiếng trả lời. Nhìn xuống phía dưới cũng tối mịt, không trông thấy gì cả.

Ango chết lặng.


Cứ cố tình xông vào chốn nguy hiểm, quả nhiên là gặp chuyện nguy hiểm. Giống như hồi xưa. Chẳng lẽ… chúng ta vẫn còn đang lang thang trong cái động dưới lòng đất đó hay sao…?


Những ký ức về bài kiểm tra cuối cùng hiện lên trong đầu Ango thật trùng khớp với hoản cảnh hiện tại. Giờ đây hành lang này đã trở thành một bức tường thẳng tắp hướng lên trên, nó giống hệt như vách đá mà Ango đã cùng Shigeru cố gắng leo lên để thoát khỏi cái hang ngầm đó.

Lại một lần nữa, chừng nào leo lên khỏi bức vách đá này để thoát ra ngoài, chừng đó bài kiểm tra vẫn còn chưa kết thúc? Cùng với Shigeru… lại một lần nữa… leo lên khỏi vách đá… Shigeru… Shigeru… Natsu…


“Natsu! Đâu rồi! Natsu!”

Natsu giữa chừng bị vướng phải một thứ gì đó như là cái rèm nhưng vẫn bị trượt xuống tận cùng của hành lang. Tuy đang rối trí bởi sự việc chỉ xảy ra trong nháy mắt, Natsu vẫn nhận ra là việc mình đang bị trượt thế này có nghĩa là con tàu đã bị dựng thẳng đứng.


Tàu dựng thẳng đứng… có nghĩa là có thể nước sẽ tràn vào từ đâu đó?


“Phải thoát ra khỏi đây thôi… Anh Ango đâu? Anh Semimaru đâu… Chị Botan đâu…?”

Natsu nhận ra. Giờ cô đang chỉ có một mình.


Arashi đứng trên chiếc bè làm bằng tảo, trân trân nhìn con tàu khổng lồ đang dựng thẳng đứng.

Cậu vừa để ý trạng thái khác thường của con tàu vừa từ từ tiến đến, nhưng tảo biển kết chặt quá nên rất khó lại gần.


Arashi cắt đám tảo từ chiếc bè và thử nằm sấp lên đó. Đám tảo biển đó và đám tảo biển bê tông xung quanh trở nên giống nhau và trượt trượt trôi đi.


“Ô, trượt được trượt được!”


Arashi trong trạng thái nằm sấp, dễ dàng tiến lên phía trước như đang nằm trên một đế trượt bằng tảo biển trượt trên nền băng cứng. Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy con tàu Zou to Lion, và còn thấy Chimaki đang chìm dưới lớp tảo biển, chỉ thò được mỗi khuôn mặt lên trên.


“Anh đang làm trò gì vậy?”


“À, không… tôi có muốn làm trò gì đâu… tôi rơi xuống đây rồi bị bó chặt lại, không lên tàu được nữa… Nhưng có thể nói rằng, nhờ vậy mà tôi không bị chết đuối”


“Vậy… mọi người đâu? Sao không tới cứu anh?”


“Mọi người đi tới con tàu kia hết cả rồi”.


Chimaki chỉ tay về phía con tàu đang dựng đứng.


Nhờ sự giúp đỡ của Arashi, Chimaki đã an toàn lên được tàu Zou to Lion.


Toàn thân Chimaki xanh lè. Chimaki nghĩ bụng, có thể dùng loại tảo này để lấy màu xanh.


Chimaki còn chú ý thêm một điểm nữa. Đám tảo biển bám chặt quanh tàu như một lớp bê tông dày. Nhưng khi bị rơi xuống biển thì cậu nhận ra tảo biển không hề bám vào đáy tàu. Vậy tại sao chúng lại chỉ bám chặt xung quanh tàu thôi nhỉ?


Chimaki buột miệng nói ra thắc mắc ấy, nhưng Arashi quan tâm đến việc con tàu dựng đứng kia và các đồng đội đang bị mắc kẹt trong đó hơn là thắc mắc của Chimaki.


Arashi vừa đưa tay với lấy ba lô của mình vừa nói.


“Có thể vẫn còn hy vọng… tôi sẽ thử tới đó xem sao. Anh Chimaki cứ nghỉ ngơi đi.”


Natsu chìm trong nỗi sợ hãi vì cô chỉ còn có một mình.


Trong đầu cô liên tục hiện lên những hồi ức khó chịu hồi xưa.


… Suýt bị nhốt trong thang máy đáng sợ… Một mình phải báo loa cho toàn trường, nhưng khi bật máy thì lại bật nhầm nên bị thầy giáo mắng… Nếu chỉ có một mình, mình sẽ không làm được gì hết… Chắc chắn là sẽ lại phạm sai lầm…

Nhưng, nếu lúc này mà cứ chìm đắm trong sợ sệt như thế thì chẳng phải là mình đang phạm sai lầm đó sao? Trong khi nước có thể tràn vào bên trong bất cứ lúc nào? Phải làm sao bây giờ?

Nếu đây là một bộ phim thì chỉ cần nhân vật chính đến là xong. Giờ thì ai là nhân vật chính? Chính mình chứ còn ai nữa?

Vừa hoảng sợ, Natsu vừa tìm mọi cách để lấy lại bình tĩnh. Cô hít sâu và quan sát xung quanh. Chỉ tối lờ mờ thôi chứ không tối mịt nên cô vẫn nhìn được xung quanh. Có một vài cánh cửa.


… Tạm thời mình không thể quay về chỗ bị ngã ban đầu nên đành phải mở một trong những cánh cửa này vậy.


Natsu nghĩ bụng. Mình thật sự rất sợ mắc phải sai lầm. Nếu làm sai, mình lại sợ bị tức giận hoặc chê cười, nên không thể quyết định xem sẽ phải hành động như thế nào.

Giờ nếu mắc phải sai lầm, thì không chỉ là bị chê cười, mà cả tính mạng sẽ…


Natsu quyết định và đưa tay lên một cánh cửa, mở ra.

“Phòng của ai… đây.. nhỉ…”

Vừa bước chân vào căn phòng, Natsu nhận ra. Ở hai bên cánh cửa đều có dính “cái đó”. Giống với “cái đó” trong căn phòng điều hành nhưng ở đây to hơn nhiều. Natsu loạng choạng lùi lại phía sau. Cô hướng về một cánh cửa khác. Một cánh cửa giống như thế. Vừa khẽ mở ra, lần này “cái đó” đập ngay vào mắt cô. Cánh cửa tiếp theo, rồi tiếp theo nữa cũng thế. Bên trong cánh cửa đều có “cái đó”. Natsu bắt đầu cảm thấy “cái đó” là một thứ gì đó rất khó chịu.

“Cái đó” chính là xác người.


Có chuyện gì đó, một thứ gì đó bao quanh lấy con người, và nó bám chặt luôn vào thi hài của họ, rồi trở nên giống như “cái đó” trong hang đá vôi. Thi hài thì chỉ còn lại xương, nhưng bên trong thì quần áo và giày kiểu âu thì được vùi nguyên vẹn trong “cái đó”

Đột nhiên Natsu bỗng thấy lạnh hết sống lưng. Cô định đứng dậy nhưng toàn thân run lẩy bẩy, không còn chút sức lực nào hết. Natsu lùi về một góc hành lang, nơi có một số đồ đạc đang để ngổn ngang, và khóc nức nở.


Một lát sau Natsu ngẩng mặt lên thì thấy trước mặt có một con mèo.

Nó ngồi ngay ngắn ngay trước mặt Natsu, mắt xoe tròn nhìn chăm chăm vào Natsu.

“Mèo…? Tại sao lại…?”


Natsu bế con mèo lên. Con mèo nhỏ nằm gọn trên hai tay Natsu. Đó là bức ảnh một con mèo được lồng trong khung ảnh. Trên đó có ghi tên “Mimi” và một hình trái tim, chắc là do chủ của nó viết.

Natsu vừa ôm Mimi vào lòng, vừa chăm chú nhìn chữ “cái đó” đang dính chặt trên cánh cửa mới mở, vừa nghĩ.


… Nếu con tàu này là kho dự trữ, và những người đó là những người tránh nạn, thì không thể nào mang mèo đi theo. Họ đã để con mèo ở lại… và chỉ cầm theo bức ảnh thôi… Mình cũng đã để Nattsu ở lại… (tên con mèo hồi xưa của Natsu)


Natsu vừa ôm Mimi trong lòng, vừa nhớ đến Nattsu mà khóc. Nếu Nattsu mà có ở đây, chắc chắn mình sẽ bảo vệ nó. Dù phải để nó ăn thịt mình cũng được, nhất định mình sẽ cứu nó. Bởi vậy… . Natsu quyết định mang theo Mimi và thoát khỏi đây.

Bên tai Natsu vẫn còn văng vẳng tiếng Ango. “Tự mình phải chú ý!”.


Natsu ôm chặt Mimi vào lòng và đứng dậy. Cô hướng về phía hành lang mà vừa nãy cô chưa thử bước tới.

Cuối cùng Natsu tìm thấy một cánh cửa thô ráp, có hình dáng khác với những cánh cửa khác. Cô thử đẩy cánh cửa. Một tiếng động nhẹ “kang” khô khốc vang lên. Có tiếng động ấy nghĩa là… có lẽ, bên kia cánh cửa không phải là nước.


“Mimi à, ta đi thôi. Ta sẽ cùng với mọi người tìm đường ra.”

Natsu mở cánh cửa ra.


Bên trên cánh cửa, cô ghi tên mình và dấu hiệu mũi tên chỉ hướng mình đi, rồi Natsu bước tiếp vào khoảng không gian rộng lớn phía bên kia cánh cửa.


Botan, Semimaru, Hotaru cũng tìm thấy một khu vực có rất nhiều thi hài đã hóa thành “cái đó”. Xung quanh rất nhiều thi hài nằm chồng chất lên nhau, bị bao phủ bởi thứ gì đó sủi sủi và cứng lại. Vì con tàu đựng đứng, nên có những chỗ chúng dính chặt lên tường như một bức tranh tường gớm giếc.


3 người vừa thận trọng quan sát để không chạm vào chúng, vừa nhận ra bên trong đó có rất nhiều vũ khí.


Những khẩu súng lục và súng trường đã rất cũ.

Họ đi thử sang căn phòng nhỏ bên cạnh thì thấy trong đó đầy ắp toàn súng lục và súng trường.


Mắt Botan sáng lên.


“Tuyệt quá! Toàn loại súng tối tân! Cửa hàng vũ khí? Cũ gỉ hết thế này thật phí phạm---! Ủa? Mà căn phòng này có ở hướng chúng ta đang đi không?”


“Chị Botan… phòng bên cạnh cũng vậy. Toàn là vũ khí…”


Botan nhớ lại buổi nói chuyện với người phụ trách dự án.


“Một số quan chức trong chính phủ có ý kiến rằng nên để lại nhiều vũ khí.” Đúng là cô đã từng nghe họ nói thế.


“Thảo nào… họ giấu chúng ta là phải. Con tàu này đúng là kho dự trữ thật, nhưng là kho dự trữ vũ khí.”

“Kho vũ khí? … vậy nghĩa là, đây là đồ thật?”


Khu vực mà Natsu bước vào quả thật rất rộng lớn. Có một lối đi hẹp trông như hành lang bảo trì chạy bao xung quanh khu vực, và dưới đó là các loại máy khổng lồ đặt san sát. Một vài chỗ trên hành lang bảo trì có bậc thang đi xuống để xuống gần những cái máy đó. Càng lúc càng thấy nhiều những chỗ trông như vách đá trong hang đá vôi. Natsu có cảm giác mình đang xa dần lối ra.

Ở đâu đó bỗng có âm thanh điện tử. Pi pi pi pi… Cô nhìn lại thì thấy bên hành lang có một cái gì đó như là màn hình quan sát. Natsu nhìn vào màn hình đó. Trên màn hình có ghi dòng chữ:

Ngày cuối cùng: thời gian còn lại


13:52:01


Một cái gì đó đang bắt đầu được đếm ngược. Xin đón đọc chap tiếp theo.


[Tham khảo]


*Bài hát chap 95: Ngôi nhà của búp bê 人形の家 : lưu ý trước khi xem: chân thành khuyên bạn nào không chịu nổi cảnh kinh dị thì không nên xem hình ảnh của clip này. Bản thân người dẫn cũng chịu được một số cảnh kinh dị nhưng trong này thì vài cảnh vượt quá sức tưởng tượng của mình. Xin lỗi vì người dẫn không thể tìm được clip nào có hình ảnh khác.


* Con tàu FUJI: ■FUJI号のように直立する海洋探査船 : và đây là kiểu tàu dựng đứng trong thực tế của Hải quân, giống kiểu tàu FUJI.



[Translater Nhím]

link down: chap94

Người dịch Nhim Ken
Người edit hatake_gaakira