Bài hát tiêu đề: http://www.youtube.com/watch?v=Gh43mpxEKEk

“Nãy giờ cái tiếng này là gì vậy? Hình như có cái gì đó bắt đầu tự chuyển động thì phải.”

Ango, Arashi, Natsu - ba người đang bước trong một hành lang với đầy những tiếng Ầmmm… Ầmmm… Ầmmm… nặng nề.

Trên tường và trần hành lang chằng chịt đủ các loại đường ống. Loại vi khuẩn ăn sắt hình như cũng đang ăn mòn những đường ống đó.

Thỉnh thoảng lại có những căn phòng nhỏ, trông mỗi phòng giống như phòng máy hoặc đại loại thế.

“Đây cũng là phòng máy à... Chẳng có đường nào để đi lên trên cả.”

Ango ngó vào trong phòng rồi nói vậy. Trong căn phòng này lại không hề bị loài vi khuẩn kia xâm thực, và máy móc hình như đang chuyển động.

Có rất nhiều công tắc và các dụng cụ đo bày la liệt, nhưng không rõ chúng là cái gì.

Natsu nhìn thấy bản sơ đồ hướng dẫn bên trong con tàu được dán trên tường. Vị trí hiện tại là khoang B. Ngay phía trên khu vực cấm bước vào và còn cách mặt biển khá xa.

“Vị trí hiện tại? Vẫn ở sâu dưới này thế cơ à, mặt biển còn xa quá----”

“Tóm lại, chỉ còn cách bằng mọi giá phải tìm ra đường đi lên phía trên thôi.”

“Cái này là gì nhỉ?”

Arashi nhìn thấy hệ thống đếm ngược trên màn hình.

Pi… pi… pi… pi… Ngày cuối cùng: thời gian còn lại: 11:15:30

“A, cái đó, ở chỗ khác cũng có đấy.”

“Đếm ngược? Ngày cuối cùng… là gì nhỉ…?”

Arashi và Natsu đứng lặng trước màn hình, nhưng Ango thì chẳng hề để ý mà tiếp tục xem xét những chỗ khác và nói.
“Chắc là để đếm ngược khoảng thời gian loài người sẽ bị diệt vong khi thiên thạch rơi xuống chăng…”

“Ra thế----”

Arashi đồng ý với lời giải thích của Ango và tỏ ra xúc động.

“Nó cứ như một con tàu ma, cứ thế này mà trôi giạt mãi mãi… thật đáng thương…”

Natsu cũng thấy cảm động với câu nói đó của Arashi, rồi bỗng dưng cô cảm thấy trước mặt có điều gì đó rất khác lạ.


Ơ?

Cái máy này… chỗ này, lúc trước không hề có loài vi khuẩn kia cơ mà?

“Arash…”

Natsu định gọi Arashi nhưng lại do dự. Chẳng lẽ mình lại ngốc đến thế. Ở đây có nhiều loại máy giống nhau, chắc là nhìn nhầm đấy thôi. Natsu lắc đầu, cố xua đi cảm giác khác lạ của mình.

Nhưng vì vẫn để ý, nên cô đã thử đánh dấu xem sao.

Natsu xé một ít giấy toa lét rồi cuộn lại, để lên trên bảng điều khiển đang xếp đầy các dụng cụ đo và các panel. Xung quanh chỗ giấy đó không hề có vi khuẩn.

Nhưng tại các công tắc ở cách chỗ giấy khoảng 15cm thì đang phủ đầy vi khuẩn.


“Anh Ango cũng biết về máy móc à?”

Arashi lên tiếng hỏi Ango, lúc này đang đứng cách xa một chút.

“Họ nói sau khi tới đây rồi thì các loại máy móc và máy tính sẽ không còn nữa.”

“Anh… đã biết về chúng trước khi tới đây sao?”

“Đương nhiên.”

Ango mở một cánh cửa ở phía đối diện, kiểm tra bên ngoài.

“Cửa này mở theo chiều dọc. Chắc là lên được phía trên.”

Nghe thấy Ango nói vậy, Arashi quay lại phía Natsu gọi. “Natsu, đi thôi!”

“Vâng”

Trước khi ra khỏi phòng, Natsu thử nhìn lại chỗ đánh dấu vừa nãy.

“Không thể tin được…”

Mẩu giấy đánh dấu vừa nãy, giờ đã đầy vi khuẩn bao quanh!

“Natsu!?”

“Nhanh… nhanh quá! Loại vi khuẩn ăn sắt này… kéo đến nhanh quá.”

Nghe thấy Natsu nói thế, Ango cũng quay đầu lại.

Hướng mà ba người vừa bước vào lúc nãy, giờ đã đầy vi khuẩn bò kín đặc.

Cái cửa ra vào không biết từ lúc nào cũng đã phủ đầy vi khuẩn.

“Lúc nãy chúng có kéo tới nhiều thế đâu nhỉ…?”

“Chắc tại có chúng ta bước vào, nên môi trường đã thay đổi.”

Ango quay lại ngay rồi nói.

“Mau rời khỏi đây thôi. Tuy chúng không gây hại gì, nhưng có thể sẽ làm hỏng máy móc trên tàu.”

Natsu rụt rè hỏi Arashi.

“Ừm… chắc chúng… không tấn công chúng ta chứ?”

Arashi không nói gì, chỉ nhìn Natsu mà cũng không chắc lắm.

Rời khỏi căn phòng đang bị xâm thực bởi vi khuẩn, họ bước vào một khoảng không dài và cao với đầy các loại máy móc, đường điện, đường ống.

Ango nhìn lên bức tường cao ngất được dựng lên bởi các loại máy móc.

“Từ đây thì chắc là leo lên được… Vừa có nhiều chỗ đặt chân, vừa có điểm tỳ nữa.”

Ango tháo dây đai tay phải, rồi bắt tay vào chuẩn bị dây thừng.

“Chúng ta sẽ nối với nhau bằng dây thừng. Đổi nhau leo lên từng chút một. Đi sau tôi nhé”.

“Để tôi đi trước cho. Tay phải anh đang bị thương mà… ”

“Ango, để tớ đi trước cho…”

Bên tai Ango lại văng vẳng câu nói của Shigeru. Ango đột ngột chụp lấy ngực Arashi, nói dứt khoát.

“Tôi đi trước.”

Ango tháo lớp bột ở tay phải ra rồi kiểm tra.

Ngón trỏ và ngón giữa không cử động được. Nhưng chắc cũng chẳng sao.

Vừa móc neo vào người, Ango vừa nhủ thầm.

Lần này sẽ mình leo được ra ngoài. Dẫn theo cả Shigeru!


Ango leo rất nhanh lên khoảng 15m, kiểm tra chỗ đặt chân.

Cậu dùng dây bảo hộ để đảm bảo an toàn cho mình, rồi kiểm tra điểm bám dây thừng cho người leo tiếp theo. Ango thả dây thừng xuống dưới.

“Tiếp theo, Natsu! Tôi sẽ kéo dây thừng, cô chỉ việc leo lên thôi.”

Natsu và Arashi nhìn lên sợi dây thừng và dáng Ango đang đứng phía trên.

Nhóm Ryou, Semimaru và Matsuri cũng đang đi vào một hành lang dài, thỉnh thoảng trên mặt sàn lại có vài cánh cửa. Lẫn trong tiếng lạch cạch của sàn nhà là tiếng gõ của mỏ leo núi mà Ryou thỉnh thoảng gõ morse cho Ango, cộng với tiếng lạch xạch của cái bàn bóng bàn mà Semimaru đang kéo theo.

Cả Semimaru và Matsuri đều thất thểu, im lặng không nói câu nào. Qua việc Semimaru suýt nữa thì chết, nhưng được Ryou cứu và bị cậu ấy mắng cho một trận, giờ họ mới thấm thía nhận ra rằng bản thân họ còn sống được tới giờ thật đúng là một sự may mắn.

“Lô… lối đi này, cứ hết đi thẳng rồi lại rẽ ngang nhỉ----”

Matsuri rụt rè bắt chuyện với Ryou.

“Mỗi chỗ mỗi khác. Cái thang máy vừa nãy, khi tàu nằm ngang thì chắc nó cũng chạy theo chiều ngang thôi.”

Matsuri thấy Ryou lại trả lời như bình thường thì thở phào. Cô nghĩ, mình phải làm thật tốt, làm thật tốt! Cố lên!

Rồi ba người cũng đi tới cuối hành lang.

Ở đó có một căn phòng, sàn thấp hẳn xuống, bên trong đầy nước biển, trông như một cái bể bơi, trên tường và trần bám đầy tảo biển. Phía bên kia thấy có một cánh cửa, nhưng chẳng có lối đi nào có thể băng qua bên đó mà không phải xuống nước cả.

“Nước biển à… Chắc là bị ngấm…”

“Á! Đầy tảo bê tông này! Chỗ này này---!”

Semimaru lại hét to lên như mọi khi, rồi cậu bỗng “Há” rồi tự bịt miệng lại, không dám đùa cợt như như mọi khi nữa.

Ryou nhìn thấy hành động đó, biết là Semimaru đã tự biết lỗi, bất giác cậu nhoẻn miệng. Nhưng ngay lập tức lại nghiêm mặt lại như cũ. (^.^)

“Đây là phòng gì nhỉ…? Trông rộng phết. Kho chăng?”

Matsuri nhìn chăm chăm vào bể nước biển, kéo mấy thứ đang nổi trên đó lại gần xem xét.

Matsuri kéo một thứ màu trắng trông như đệm ngồi đang nổi rất nhiều lẫn trong đám đồ gia dụng lại gần rồi nhìn kỹ.


“Gì thế nhỉ… ? Thấy mềm mềm…”

Trên bề mặt hình của thứ có hình cái đệm mềm mềm đó, có rất nhiều cái gì đó mọc lên.

Mắt Matsuri sáng lên.

“Đậu tương? Đang mọc mầm!!”

“Cái gìiiiiiiiiiiiii!?”

Semimaru chạy tới bên Matsuri.

“Cái gì thế này? Đệm à?”

“… Có lần em nghe nói về nghiên cứu kiểu này rồi… Tức là họ để các ngũ cốc vào trong một tấm như thế này, không cần đất, chỉ cần một chút nước thôi…. Ở chỗ này mà chúng cũng sinh sôi được, ngạc nhiên thật đấy…. ”

“Nghĩa là, đây là đậu tương? Hay không phải?”

Matsuri nhìn Semimaru cười toe toét.

“Matsuri… không lẽ…”

“Đậu tương, nó mọc mầm và sẽ ra hạt!”

“Tuyệt quá! Đậu tương là gì chứ! Chúa tể của các loài đậu?”

Semimaru đang hưng phấn rồi lại vội vàng tự kiềm chế như lúc nãy.

“Hình như vừa mới mọc thôi… Chắc sau khi tàu dựng đứng nên nước tràn vào chăng…?”

Ryou lên tiếng.

“Nhưng nước biển mà?”

“Dù là nước biển, nhưng tự bọn chúng vẫn biết cách tự đánh thức mình đấy.”

Matsuri bắt đầu phát huy bản lĩnh của “con gái nhà nông”, cô giải thích về sức sống dẻo dai của thực vật.

Hồi trước người ta đã từng nghiên cứu về việc nuôi trồng trong nước biển. Các cây nông nghiệp vốn thay đổi theo đặc tính của khí hậu, lượng nước và đất đai, nghĩa là chúng có khả năng thích nghi với môi trường rất cao.

“Có lẽ chẳng có loài nào bền bỉ và luôn nỗ lực trong cuộc cạnh tranh sinh tồn như loài thực vật đâu!”

Matsuri chợt thấy cay mũi.

“Hồi xưa… nhà em là nhà nông, nhưng em chẳng thích thế… Nhưng giờ ở thế giới này, có lẽ em sẽ làm được điều gì đó! Trước mắt em sẽ thử trồng chỗ đậu tương này xem sao. Semichin, cố gắng mang được càng nhiều càng tốt!”

“Há… bao nhiêu đồ thế này!”

Semimaru tuy làu bàu nhưng cậu quan sát tình hình rồi quyết định.

Đầu tiên phải băng qua cái bể bơi này đã.

Sau đó thì sẽ mang đậu tương đi theo.

Nghĩa là thứ phải vứt đi bây giờ là mấy món đồ yêu thích và bộ bàn bóng bàn nhặt được ở phòng thể dục.

Semimaru đặt cái bàn bóng bàn lên trên mặt bể bơi, lôi từ trong ba lô ra đủ các loại đồ dùng thể thao.

“Ta sẽ mang đậu tương về! Mang đậu tương về!”

“Kya----! Hay quá Semichin!”

Ryou im lặng nhìn hai người đang “bận rộn”.

Bọn này… đúng thật là… thật là…

Khóe môi Ryou giãn ra. Lần này thì rộng hơn lần trước một chút ^.^

“Hai ba!”

“Semichin!”

Miệng Ryou lại khép lại như cũ. Semimaru định nhảy lên trên cái bàn bóng bàn để băng qua bể bơi thì bị rơi ngay xuống nước.

“Có sao không?”

“Sao loại tảo bê tông sống này không có độ đàn hồi nhỉ! Chết tiệt… Ryou-sama… ừm… nếu có mang theo quần áo… lát nữa cho tôi mượn nhá…” (Ối, Ryou-sama ^.^ ~~)

Ryou vừa băng ào ào qua bể bơi vừa nói.

“Đi thôi.”

Natsu đang cố leo lên bức tường chất đầy các loại máy móc.

Sợi dây buộc quanh người cô đã được Ango giữ ở trên. Arashi đứng dưới gọi với lên, chỉ cho cô chỗ đặt chân.

“Natsu, em hiểu chưa? Đừng căng hết người…. Thỉnh thoảng có vài chỗ dây thừng bị ướt đấy. Cẩn thận kẻo trơn. ”

“Natsu! Tay trái bám vào cái ống đó!”

Từ trên cao, Ango chăm chăm nhìn Natsu.

Trong lòng cậu giờ chỉ cầu mong một điều.

Đừng rơi. Đừng rơi. Đừng rơi lần nữa nhé.

Natsu trượt chân. Sợi dây mà Ango đang giữ bị kéo căng đột ngột … Natsu bị rơi xuống một chút, nhưng vẫn an toàn không bị thương gì hết.

“Ango, Natsu không sao. Vì có Ango giữ dây thừng rồi mà…”

Arashi từ phía dưới gọi lên, nhưng Ango không phản ứng gì. Không trả lời. Cũng chẳng thấy đâu nữa.

Natsu và Arashi cố gắng, cố gắng hết sức leo lên tới chỗ Ango.

Cậu ấy vẫn đang giữ dây thừng. Đầu gục xuống, ngồi thu lại, bất động.

“Anh Ango?.... Anh… anh sao vậy? Có phải tại tôi không? Anh bị đau chỗ nào à?”

“Ango?”

“… Rơi rồi… Rơi rồi… Shigeru… Shigeru…”

“Shigeru…?”

“Shigeru là người đã cùng anh leo lên vách đá của cái hang ngầm đó à?... Đã có chuyện gì vậy…?”

“Bài kiểm tra!”

Ango trả lời mà vẫn nắm chặt sợi dây thừng. Vẫn ngồi rúm lại, hai tay ôm lấy đầu.

“… Là bài kiểm tra để chọn ra 7 người… Shigeru đã bị rơi… Cả Nobara, cả Mayu… Tất cả đều bị loại… bị giết… tất cả… trừ 7 người…!”

Ango buột miệng nói về bài kiểm tra của Hạ A.

Natsu và Arashi chết lặng trước sự thật kinh hoàng ấy.

“… Hạ A, được chọn ra bằng cách ấy sao?”

“… Các người không thể hiểu… không phải kiểm tra… những kẻ thản nhiên mà tới được đây như các người thì…”

“Đúng, tôi không thể tưởng tượng ra điều đó… quá khủng khiếp…”

“Thấy chưa… làm sao các người hiểu…”

“Đúng… tôi không hiểu… nhưng sao bị dồn vào tình thế như thế mà các anh không chạy trốn?”

Ango ngẩng mặt lên, nhìn chăm chăm vào mặt Arashi.

“… Chạy trốn…?”

“Đúng, chẳng lẽ tất cả không thể cùng hợp lực, đánh lại bọn giáo viên đó rồi chạy thoát ra ngoài tìm sự trợ giúp hay sao?”

Ango nhìn Arashi, cứng họng không biết nói gì.

Ryou, Matsuri, Semimaru đã băng qua bể bơi, đến khu vực tiếp theo, họ nhìn thấy dòng chữ “Natsu ->” mà Natsu đã đánh dấu khi nhặt được bức ảnh của Mimi.

Qua một hành lang ngoắt nghéo là một khoảng không rộng lớn. Có một màn hình đang đếm ngược.

“Ngày cuối cùng: thời gian còn lại: 09:30:55”

Semimaru nói.

“Khoan đã mọi người… Kia… chẳng phải là tên lửa đó sao?”

Mời đón đọc chương tiếp theo.

[Translator: Nhim Ken]