Hana đang đi tìm rau.

Cây này trông giống hành, mà cũng khá ngon.
Cây này thì chẳng có vị gì, nhưng cũng không có gia vị nên chỉ để luộc lên thôi.
Cây này thì chẳng có chỗ nào có thể ăn được, nhưng ở phần gốc thì hay có một loại sâu béo tròn mà hầm nhừ lên thì nó có vị béo ngậy.

Những kiến thức đó, Hana đã học được từ hồi sống cùng Hạ A.

Hana nghĩ, những kinh nghiệm có được từ hồi đó “thật hữu ích”.

Bọn họ, những gì ăn được, không ăn được, cái gì có thể dùng vào việc gì, tất cả đều nghiên cứu rất kỹ lưỡng.

Không phải là chỉ cho lúc ấy, mà là để còn sống lâu dài ở thế giới này.
Hana quả thật rất phục thái độ đó của họ.

Tìm vừa đủ số lượng để có thể ôm về, Hana quay lại lều.
Thì thấy Chisa đang đắp khăn ướt lên trán Fujiko.

“Ế… cậu sao vậy Fujiko?”
“Ừm… hình như tớ bị sốt nhẹ thì phải…”
“Cảm lạnh à… Hay tại đồ ăn?”
“Không sao đâu mà, không sao.”

Fujiko ngoài miệng thì nói thế, nhưng trông có vẻ rất mệt mỏi.

“Em cứ nằm nghỉ đi. Việc nhặt củi, để chị làm cho.”
Chisa nói vậy, rồi tới cùng làm với Hana.

“Có sao không nhỉ…”
“Fujiko chắc là yên tâm rồi đấy mà. Được gặp lại Hana thế này… Có mỗi chị với Fujiko với nhau, cả hai đều ráng hết sức, nên giờ cả cơ thể lẫn tinh thần đều đến giới hạn rồi… Nhưng Fujiko thì rất có trách nhiệm, nên em thấy đấy, có kêu ca bao giờ đâu? Lại còn quan tâm đến chị, bảo vệ chị nữa.”

“Em không tốt đến thế đâu.”
Từ phía sau vang lên tiếng của Fujiko.

“Nằm ngủ đi! Trật tự!”
Hana lớn tiếng.
Chisa bật cười.
“Thấy chưa? Chỉ có Hana mới dám nói như thế, giờ gặp được rồi, trong lòng tự dưng thấy nhẹ nhõm hẳn, như cất được gánh nặng trên vai… Nói vậy nhưng, chị cũng thấy chóng mặt quá. ”
“Chị cũng nằm nghỉ đi!”

Hana phải nói nặng để bắt Fujiko và Chisa nằm nghỉ một lát. Thấy hai người có vẻ ngần ngại, Hana ưỡn ngực nói.
“Mấy chỗ quanh đây, em đều nhớ được hết rồi! Yên tâm đi!”

Hana tiếp tục một mình đi hái rau.
Cô lo cho tình trạng sức khỏe của Fujiko và Chisa.
Nếu lỡ họ mắc phải bệnh hiểm nghèo nào đó thì biết làm sao…? Mình không muốn thế chút nào.
Phải cho họ ăn uống nghiêm chỉnh mới được.

Hana quan sát xung quanh.
Phải tìm hiểu về thế giới này, về nơi này, ăn những thứ có ở đây thôi.

Cho họ ăn thứ gì thì tốt nhỉ? Bị sốt như vậy chắc chỉ ăn được thứ gì nhẹ nhẹ thôi…
Chỗ này cũng giống với nơi mình đã từng sống với mọi người.
Vậy tức là… rất có thể cũng có thứ đó.

“Đây rồi!”

Đó là một loại quả trông giống như hạt dẻ, to bằng cỡ quả nho. Nó màu vàng nên rất dễ thấy. Mọc bên cạnh nó là một loại cây được gọi là Puti puti. Trên mặt đất là một loại nấm gì đó mà bầy lợn vằn thường đào lên ăn.

Vừa đi tìm thức ăn, Hana vừa nghĩ.
Tại sao con người không thể sống được nếu chỉ ăn một loại thức ăn, giống như động vật nhỉ?
Mà phải lấy nguồn dinh dưỡng từ rất nhiều thứ khác nhau, thật là bất tiện.
… À không, có lẽ không phải.
Nếu chỉ ăn được một loại thức ăn, thì có lẽ thứ đó sẽ chẳng mấy chốc mà hết sạch.

Cũng chính vì thế mà con người dù ở chỗ nào, dù ăn thứ gì cũng có thể thích nghi được, đúng là giỏi thật.

Hana đã đến gần hồ nước.
Cô vừa canh chừng sự tấn công của những chiếc võng lá của cây đại thụ và những loài bò sát lớn, vừa nhặt trứng cá sấu.
Dùng dây thừng bắt được vài con cá sấu nhỏ.
Và cũng tìm thấy loại cây mà Hạ A thường dùng để thay cho đường.

Tìm được nhiều đồ ăn rồi, Hana bắt tay vào chế biến.

Những quả dẻ to thì ngâm vào nước một lúc lâu, đập ra rồi nghiền nhỏ.
Để dành một phần cho sáng mai, còn thì trộn một nửa với Puti puti, nặn thành hình bánh bao.
Nửa còn lại thì để làm món tráng miệng.
Sau đó dùng thịt cá sấu, trứng, lá dùng để luộc và cây gì đó giống như hành, để làm món Sousui.
Trong Sousui thì thay vì dùng cơm, cô cho bánh bao puti puti vào.
* Sousui là gì thì mời các bạn xem tại đây: http://en.wikipedia.org/wiki/Zosui

”Thơm quá…”
Fujiko cất tiếng.
“Ăn không? Cậu ngồi dậy được không?”
“Ăn chứ! Món gì vậy?”

Hana đưa món Sousui lên bàn ăn.

Fujiko kinh ngạc.
“Ế…………. ! Sousui à? Đây là trứng à? Không thể tin được! Trứng chim à?”
“Không, trứng cá sấu.”
“Tuyệt quá! Có cả thịt chim nữa này!”
“Không, thịt cá sấu đấy.”

Mắt Chisa sáng lên.
“Cái này, cái này! Trông cứ như là bánh bao ấy… Là cái gì vậy?”
“Đây này!”

Hana vừa cười toe toét vừa cho họ xem loại quả vừa nãy.
“Quả này á! Dù hầm hay nướng thì vẫn cứng ngắc không thể ăn được!... Thế mà lại dùng được sao?”
“Ừm, ngâm vào nước là nó nở ra thành bột. Ngày mai, ta làm bánh mì nhé!”
“Lại có cả Puti puti nữa, ngon quá ~~~”
“Công thức chế biến của Hạ A đấy.”

Cả Fujiko lẫn Chisa đều rất hào hứng, ăn rất nhiều Sousui.
“Có cả món tráng miệng nữa!”
Hana bày món tráng miệng lên trên mấy cái lá.

“Ngọt thế! Bên trên lại còn có cả kem nữa! Kem tươi à?”
“Là cái này này.”

Hana bày cách chế biến cho Fujiko và Chisa, lúc này đang rất hưng phấn.
Cái cây này dùng để thay cho đường. Còn nguyên liệu để làm kem thì…
Hana hơi lưỡng lự. Nếu là với Arashi thì chắc cô sẽ không nói, nhưng thôi, cứ nói vậy.
“Cái này.”

Hana chỉ cho hai người thấy mấy con sâu.
“No!”

Fujiko sợ chết khiếp. Nhưng mà, đúng là nó ngon thật!

“Mình ăn xong rồi! A a a a~~~! No quá! Thích quá~~!”
Fujiko xoa xoa bụng có vẻ rất thỏa mãn.
“Lâu lắm rồi mới được bữa ăn ngon thế này.”
Chisa vừa lau miệng vừa cảm động nói.

“Thế, còn sốt nữa không?”
“A, quên khuấy đi mất.”
“Hình như khỏi rồi thì phải.”
“May quá… May mà có Hạ A.”
Hana lí nhí nói thêm “Trừ Ango và Ryou ra…”, nhưng trong lòng cô thật sự thấy nhẹ nhõm và rất vui.

Đêm xuống, ba cô gái quây quần bên đống lửa.
Vừa cười vừa nói, hết chuyện nọ đến chuyện kia.

Fujiko nói với vẻ mặt khá nghiêm túc.
“Tớ… thuộc kiểu người thích ở một mình. Cứ lúc nào cũng ở bên bạn bè, đến toilet cũng đi cùng nhau, trông rất khó chịu…”
“Tớ cũng vậy”.
“Chị cũng vậy.”
Hana và Chisa gật đầu tán thành.

“Mình từng nghĩ, kể cả trong lớp không có bạn cũng chẳng sao, mình làm việc của mình là được. Nhưng bây giờ… Tới đây rồi thì tự dưng lại thấy cô đơn… Một người thì đã đành, nhưng hai người cũng vẫn thấy…”
“Đúng…”
Chisa xúc động gật đầu.

“Mình nhớ mọi người. Xấu hổ thật, nếu chỉ có một mình thì mình không thể sống được. Yếu đuối quá.”
Hana thấy Fujiko nói vậy, bèn nói một điều mà ngay cả bản thân Fujiko cũng chưa nhận ra.
Tức là.
Fujiko là người từng “muốn trở thành một bác sỹ”.
Bác sỹ, là một nghề có liên quan chặt chẽ tới con người.
Vì Fujiko đã rất muốn chọn cái nghề đó, nên chuyện thấy nhớ, thấy cần mọi người là hoàn toàn tự nhiên và đương nhiên.

“Vậy sao… nhớ mọi người cũng được à?”
“Đúng thế. Còn tớ thì chắc là ngược lại. Vì tớ từng mơ được trở thành nhà thám hiểm những hang động chưa được biết đến trên thế giới. Chẳng để vì ai cả, chẳng giúp ích cho ai cả. Làm việc đó chỉ vì bản thân thôi. Tớ từng nghĩ, rốt cuộc, kiểu người như thế thì có khi lại sống một mình ở thế giới này được. Nhưng… khi gặp Fujiko và chị Chisa, tớ mới nhận ra là không phải vậy.”

Fujiko và Chisa lặng yên nghe Hana nói.

Hana nói với hai người về những điều mình đã nghĩ hôm nay.

Hôm nay Hana đã nghĩ xem nên tìm món gì cho hai người dễ ăn, rồi nấu thế nào cho hai người thích ăn, vừa nghĩ như vậy vừa đi tìm thức ăn và cảm thấy rất vui.
Từ trước đến nay chưa bao giờ có chuyện như vậy. Kể cả với người yêu của mình là Arashi.

”Thế nên… rất cảm ơn hai người.”
Hana rất nghiêm túc, nói lời cảm ơn với Fujiko và Chisa, khiến hai người luống cuống đáp lễ.
“Không không! Người nói lời cảm ơn phải là bọn tớ mới đúng!”
“Đúng thế. Nguy hiểm như vậy mà em vẫn chạy khắp nơi để kiếm thức ăn về cho bọn chị…”.
Fujiko cười toe toét, đế thêm vào câu của Chisa.
“Một bữa chiêu đãi ra trò, nhỉ!”
Cả ba phá lên cười vui vẻ.

Cuối cùng, chủ đề lại quay về chuyện Fujiko muốn làm bác sỹ. Hana kể cho hai người biết trong nhóm Hạ A cũng có một người bác sỹ - tức là Ban, một người rất đặc biệt trong Hạ A.
Và cả chuyện ở đội mùa Thu có một chị đang có bầu nữa.
Ban hiện đang là bác sỹ chăm sóc cho chị ấy.
Không chỉ có Ban, tất cả mọi người trong đội Hạ A đều biết trước là sẽ được tới đây, và họ đã được đào tạo huấn luyện cho việc đó.

“Chị Kurumi ấy, là người rất dễ thương, lại tốt tính nữa… Chị ấy đối với tớ cũng rất tốt. Mình muốn xem lúc chị ấy sinh quá…”
“Có bầu mấy tháng rồi?”
“Ừm… hình như được 7 tháng rồi thì phải? Có khi là hơn?... Mình hoàn toàn không biết từ hồi bị trôi đến đây là bao lâu rồi nữa…”
“Thế thì sắp rồi…”

Ánh mắt Fujiko bỗng đổi khác.

“Tớ muốn gặp người tên Ban đó quá. Và cũng muốn xem chị kia sinh nữa. Muốn được giúp gì đó… Hồi tớ đi tình nguyện ở nước ngoài, cũng đã từng gặp một ca đỡ đẻ rồi. Chỉ đứng nhìn thôi. Nhưng lần này… mình muốn làm gì đó. Mình muốn gặp họ, muốn được học từ họ.”

Hana nhìn Fujiko và nói.
“Tớ cũng nghĩ Fujiko sẽ nói vậy. Nhưng, vấn đề là ở chỗ…”
Hana dừng lại một chút rồi hét to.
“Tớ hoàn toàn không biết chỗ đó là ở đâu nữa---------!!”

Hana muốn đưa Fujiko tới gặp Kurumi và Ban, cho dù ở làng ấy có Ango và Ryou đi chăng nữa…

Ngày hôm sau, Hana lại xuống gần hồ nước để đi tìm thức ăn.
Có nhiều tảng đá hình mặt bàn quây quanh cây đại thụ. Hana để ý đến hình dáng của chúng.

”Mấy tảng đá quanh đây… Trông như là được con người đặt vậy… Hay là di tích của tòa nhà nào chăng…”

[Translator: Nhim Ken]