Nhạc: Toshio Fujita
Lời: Masaru Sato
Ca sĩ: The Broad Side Four
Dịch: Nhim Ken

Wakamono tachi
Con đường ấy, xa xôi tưởng chừng vô tận
Vậy mà sao vẫn cắn răng bước
Đi thật sao… Làm đến mức đó sao…

Người ấy, giờ không còn nữa
Vậy mà sao vẫn luôn tìm kiếm
Đi thật sao… Dù không biết đâu là đích đến…

Con đường ấy, nối với những hy vọng
Mỗi khi bình minh ló rạng
Những người trẻ tuổi lại lên đường.

Mỗi khi bình minh ló rạng
Những người trẻ tuổi lại lên đường.

Kanji
だのになぜ 歯をくいしばり
君は行くのか そんなにしてまで

君のあの人は 今はもういない
だのになぜ 何をさがして
君は行くのか あてもないのに

君の行く道は 希望へと続く
空にまた 日が昇るとき
若者はまた 歩き始める

空にまた 日が昇るとき
若者はまた 歩き始める

Romanji

Wakamono-tachi
Kimi no yuku michi wa Hateshi naku tooi
Dano ni naze Ha wo kui shibari
Kimi wa yuku no ka Sonna ni shite made
Kimi no ano hito wa Ima wa mou inai
Dano ni naze Nani wo sagashite
Kimi wa yuku no ka Ate mo nai no ni
Kimi no yuku michi wa Kibou he to tsudzuku
Sora ni mata Hi ga noboru toki
Wakamono wa mata Aruki hajimeru
Sora ni mata Hi ga noboru toki
Wakamono wa mata Aruki hajimeru

Arashi và Natsu chạy tới chỗ hẹn rồi đóng cửa lại.

Đường cụt. Chỉ có một khoảng không dựng đứng, trống trơn.
Ango và Semimaru đang ở bên trên, nhưng cách rất xa… Cỡ khoảng một tòa nhà 5 tầng, có khi còn cao hơn thế. Không biết chính xác là bao nhiêu, nhưng tóm lại là rất cao.

Trên mặt tường đối diện họ có các cửa lỗ thông gió cách nhau rất đều đặn. Mặt tường bên trái thì có các rãnh khe cũng cách đều đặn, bề rộng thì có thể luồn tay qua, nhưng không phải là chỗ có thể dẫm chân lên được.

Cả tường lẫn sàn đều làm bằng sắt. Vậy có nghĩa là, lũ vi khuẩn sẽ lại tìm tới. Và chúng sắp tới rồi.

“Ango, làm thế nào mà kéo thẳng từ dưới đó lên được…? Làm thế nào bây giờ?”

Semimaru ngồi xuống sàn, nhòm xuống chỗ bọn Arashi đang đứng.
“Làm sao giờ…? Làm thế nào bây giờ, Ango?”

Ango bình tĩnh quan sát xung quanh.
Trên trần có một số ống dẫn lớn nhỏ. Bên cạnh là một loại thiết bị gì đó bị đổ, to bằng cái tủ lạnh.

Semimaru biết là Ango có thể nắm bắt được tình hình trong giây phút và sẽ quyết định được là nên làm gì tiếp theo.

“Arashi! Tôi sẽ ném dây xuống! Cả hai buộc vào người cho thật chắc!”
“Cả hai? Cùng một lúc á?”
“Hai người cùng một lúc thì làm sao mà kéo được?”
“Semimaru, cầm lấy đầu dây ấy! Giữ cho chắc.”

Chẳng còn cách nào khác, Ango nói sao Semimaru đành làm vậy.
Cậu vẫn chẳng hiểu làm cách nào mà có thể kéo được cả hai người lên cùng một lúc, đành lặng im quan sát Ango.

Ango dùng số dụng cụ mang theo để buộc dây vào một số ống dẫn, tạo thành một bộ gì đó, sau đó luồn dây thừng qua, thử giật giật như muốn kiểm tra xem.

“Thế này chắc là được… Semimaru, ra giúp tôi! Đẩy cái này xuống!”
Ango bắt đầu đẩy cái máy đang nằm đổ bên cạnh.
“Há!?”
“Mau lên! Đừng có thả đầu dây ấy!”


Semimaru nhìn cách buộc dây thừng và cái máy, rồi cậu cũng hiểu.
Hóa ra Ango muốn dùng nguyên lý ròng rọc để lợi dụng phản lực khi cái máy này rơi xuống để kéo Arashi và Natsu lên.

“Này này này này! Khoan đã! Liệu dây thừng có đứt không?”
“Ai biết.”
“Ai biết?”
“Vì từ đây mà kéo từng người một thì quá mất thời gian.”

Từ phía dưới, vang lên giọng nói của Arashi.
“Ango, chúng tôi sẵn sàng rồi! Bọn vi khuẩn cũng tới rồi!”

“Chết tiệt! Thôi thì đành vậy! Hai ba!”
Semimaru đành phải tới bên Ango cùng đẩy cái máy.

Koong.
Chiếc máy phát ra một âm thanh chói tai rồi nghiêng xuống. Nhưng nó không chịu rơi.
Mà dừng lại giữa chừng.
Hóa ra nó còn nối với một cụm dây cáp điện khá to. Nối với tường của căn phòng.

“Không rơi! Dây điện to thế kia… Du… Dùng dao cắt được không?”
“Ngốc, nó mà có điện là giật luôn đấy.”
“Lũ vi khuẩn tới rồi! Ango! Hai người thì không được đâu! Cứ kéo một mình Natsu lên đi!”


“Này Ango…!”
Semimaru cuống quýt quay lại nhìn Ango.

Ango vẫn bình thản.
“… Vừa hay đủ để họ đỡ sốc.”
Cậu rút súng, nhằm vào cụm dây cáp. Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Cáp đứt. Máy rơi xuống.
Ngay lập tức lực truyền đến kéo Natsu và Arashi lên. Vừa hay lũ vi khuẩn bò tới, chỉ một giây nữa thôi là bám vào chân hai người.

Arashi và Natsu được kéo lên.
Dây thừng kêu rin rít. Điểm tựa cũng kêu rin rít.
Cái máy rơi xuống mặt sàn.
Chấn động va chạm của nó truyền lên trên. Tới đường ống dẫn, nơi buộc điểm tựa của “ròng rọc”, làm nó trĩu xuống.

Arashi và Natsu bị tụt xuống một chút, cả hai đều đung đưa.

Ango đỡ lấy đường ống dẫn đang bị trĩu. Nó giòn nên có vẻ như sắp gãy.

Những điểm tựa khác cũng bắt đầu kêu cọt kẹt, trĩu xuống, cong xuống.
Chỉ chút xíu nữa thôi. Nhưng vẫn chưa đủ với tới hai người.

“Semimaru! Kéo họ lên!”
“Kéo lên á?... Không với tới!”
“Ango!”

Là tiếng Ryou.
“Ryou!”
“Ryou-chin!”

Semimaru nhìn Ryou.
Ánh mắt của Ryou cũng giống Ango hồi nãy.
Trong nháy mắt đã nắm bắt được tình hình, rồi hành động.

Ryou quăng dây thừng trong tay cho Arashi.
“Arashi! Buộc dây thừng quanh người! Buộc chắc vào!”
“Rõ!”
Trong lúc Arashi buộc dây, đoạn dây cũ vẫn tiếp tục cót két, đường ống vẫn tiếp tục trĩu xuống, thỉnh thoảng chêm vào vài tiếng hét của Semimaru.

Ango và Ryou thay nhau nói với Arashi.
“Arashi! Có mang dao không?”
“Cắt dây cũ đi!”


Semimaru vội vàng đứng bên Ryou, cùng giữ dây thừng với cậu.

Arashi rút dao ra.
“Natsu, ngậm chặt miệng lại!”
“Vâng!”
Natsu ngậm chặt miệng, nhắm mắt, bám lấy Arashi.

Arashi cắt đoạn dây thừng phía trên.
Cả hai cùng rơi, trọng lượng của hai người dồn vào sợi dây hỗ trợ mà Ryou và Semimaru đang giữ.
Ryou và Semimaru gắng hết sức để kéo nó lại.

Nhờ có sợi dây đó Arashi và Natsu không còn bị lắc nữa.

“Bắt đầu kéo!”
Theo hiệu lệnh của Ango, cả ba cùng kéo Arashi và Natsu lên.

Đám vi khuẩn bám rịt lấy cái máy vừa rơi xuống.
Như thể chúng là loài động vật ăn thịt biết suy nghĩ vậy.
Ăn hết cái máy đó, chúng dần dần leo lên tường. Hướng về phía Natsu. Nhanh lên! Cứ thế này chúng sẽ đuổi kịp mất.

“Rồi, để tao cho chúng mày ăn.”

Ango nhằm vào một khe hở trên tường, lựa đúng lúc bọn vi khuẩn leo tới thì ném khẩu súng vô đó. Bọn vi khuẩn lập tức bò ngay tới khẩu súng.

Arashi và Natsu đã được kéo lên an toàn.

“Không còn thời gian nghỉ nữa! Chạy thôi! Mau lên phía trên!”
Ango, Ryou, Arashi, Natsu, Semimaru bắt đầu chạy, leo lên thang, đóng chặt những cánh cửa đi qua… Rồi cuối cùng cũng tới được phòng điều khiển nơi Hotaru đang ở đó.

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra sau khi Ango vứt súng.

Bọn vi khuẩn ăn hết khẩu súng, nhưng chúng lại lần theo khe hở đó vào sâu bên trong. Khe hở đó dẫn sang một không gian khác. Chúng lại tiếp tục xâm thực hết không gian đó. Chính là nơi chứa các quả tên lửa đang chờ để được phóng…

“Mọi người vất vả quá… Botan, Matsuri, hai chị có nghe rõ không? Mọi người đều an toàn cả rồi!”
“Đằng này cũng tìm thấy cửa ra ngoài rồi. Mau tới đây đi! Thoát khỏi đây thôi!”
“Đi thôi, lũ vi khuẩn sẽ ập tới ngay đó.”
“Ango”

Arashi cảm động nói với Ango.
“Cảm ơn cậu rất nhiều… Cảm ơn cậu… Quả thật là… tôi không nghĩ mình còn sống thế này…”
“Không cần cảm ơn… Chỉ là ăn may thôi.”
Ryou lạnh lùng cắt ngang.
“Vừa nãy mày liều quá đấy. Sém chút nữa là đi tong.”
“Thì làm gì còn cách nào khác.”

Semimaru nhìn Ango và Ryou.
Cậu nghĩ.
Mình chả làm được cái gì cả.
Trong lúc mình còn đứng ngẩn ra đấy, chỉ một loáng thôi mà bọn họ đã làm được bao nhiêu là việc.
Tất cả những gì bọn họ đã từng học, chẳng có cái gì là vô dụng hết.

Semimaru quay về phía Ango, nói thành tiếng.
“Không hề vô dụng! Chết tiệt! Không vô dụng chút nào hết!”

Ango và Ryou tuy đã quay đi, nhưng vẫn nghe thấy câu nói đó.

Botan và Matsuri đang đợi các thành viên khác ở cửa ra vào, chính là nơi sẽ phóng tên lửa ra.
Sau khi biết mọi người đều an toàn, Matsuri thở dài nhẹ nhõm.
“May quá… Tuy là vẫn không dừng được đám tên lửa đó…”
Chị Botan, giờ thì chị bắt đầu tin tưởng Ryou rồi chứ?
Lúc chị nhờ anh ấy đi cứu nhóm Natchan, em vui lắm!”

Botan hơi liếc Matsuri, cười nhẹ.
“Tại vì em cứ cảm thấy hình như chị vẫn cảnh giác với bọn anh Ryou sao ấy…”
“À ừ…”

Botan chỉ đáp ngắn gọn, nhưng trong lòng nghĩ.
Cảnh giác với Ryou… Đó chỉ là một phần, nhưng chủ yếu là mình muốn ngăn không cho Ryou ra ngoài trước tất cả mọi người.
… Vì không thể biết trước rằng, cậu ta sẽ không làm gì đó.

“Tới rồi tới rồi! Natchan, tớ ở đây!”
“Matsuri!”
“Ồ! Cửa ra đây rồi!”
“Thấy cả bầu trời kìa!”

Tất cả cùng nhanh chóng leo lên chiếc thang hướng lên cửa ra ngoài.
Đang leo thì lại thấy xuất hiện một màn hình .

Ngày cuối cùng: thời gian còn lại
02 : 15 : 32

Thời gian còn lại, vẫn đang giảm dần.
Vẫn có tiếng máy đang hoạt động chuẩn bị cho việc phóng tên lửa. Tiếng điện tử của hệ thống đếm ngược cũng vẫn đều đặn như trước.

Arashi nhìn chăm chăm vào màn hình.
“Nó vẫn chưa được dừng… Nhưng mà kiểu gì cũng phải dừng nó lại…”
“Đâu còn cách nào khác! Những gì làm được thì đã làm hết cả rồi! Mau biến khỏi đây thôi!”
Semimaru hét lên với Arashi, còn Natsu thì chỉ khẽ cười nhẹ.
“Vì chị Hana… đúng không…”

Arashi khẳng định câu nói của Natsu.
“Một phần là thế… Nhưng cũng vì chính anh nữa. Vì anh muốn sống ở đây, ở thế giới này… cùng với mọi người… thế nên…”

Arashi nói mà như cầu khẩn.
“Hãy dừng chúng lại! Dừng hết đám tên lửa đó lại! Xin mọi người đấy!”
“Cậu muốn nhờ ai thì nhờ. Đi thôi, hết thời gian rồi.”

Ango bước lên thang đầu tiên.
Tất cả mọi người cũng lần lượt leo lên trên.
Hệ thống đếm ngược vẫn tiếp tục.

[Translator: NhimKen]