Fujiko chợt liên tưởng tới một nhân vật khá mơ hồ.

Một người với mái tóc đơn giản, hơi lượn sóng mềm, đôi mắt dài và hẹp dưới đôi lông mày kiên định, có cảm giác anh ta rất tự tin.

Trang phục thì… một chiếc sơ mi đơn giản, hình như mặc áo khoác trắng thì phải?

… Không biết Ban-chan trông thế nào nhỉ? Có giống thế không?

“A! Hana! Này, Ban-chan trông thế nào? Có đẹp trai không?”
“Đẹp trai… chắc vậy… Tớ cũng không rõ nữa… Tóc tai thì dài mà xoăn tít… Cho nên mắt còn không thấy rõ nữa là...”

“Ế ế ế! Bí ẩn à? Kiểu lạnh lùng à?”
“Lạnh lùng… thì cũng không phải… chính xác ra là, hay xấu hổ và dễ thương chăng?”
“Ế!”

Fujiko liền vẽ phác họa một khuôn mặt có mái tóc dài và xoăn, cười với vẻ xấu hổ.
… Hừm. Có khi lại đúng gu của mình cũng nên.

Không hề biết Fujiko đang nghĩ gì khi cứ một mình gật gù như thế, Hana chợt nhớ ra một chuyện.

“A, phải rồi! Fujiko, chị Chisa, hai người có biết cái hình trông như tượng đá ở khu hồ nước không?”

Hana để Fujiko và Chisa ở lại trên vách đá, còn mình xuống gần nơi có thứ trông như tượng đá ở khu hồ nước, rồi chỉ cho họ.

“Đây này, đây này!”
“Ừ đúng thật, kể ra trông cũng giống khuôn mặt…”
“Cậu nói mình mới thấy, đúng là khuôn mặt thật…”

Vì cỏ đã mọc đầy nên nhìn không rõ, nhưng chỗ đó trông đúng là một khuôn mặt đang nằm ngang.

Đầu Hana cao vừa đúng phần trán của khuôn mặt. Nghĩa là bề ngang của khuôn mặt tượng đó dài khoảng chừng bằng chiều cao của Hana. Khá lớn.

“Tượng Phật chăng?”

“Tượng Phật…! Vậy có khi đây là một trong bảy ngọn Fuji? Liệu có kho dự trữ không nhỉ? Nếu có đồ ăn thì tốt, nhưng chúng ta cần đồ dùng hàng ngày hơn! Một tấm vài hoặc một thứ gì đó để đựng cũng được…”

“Phải đấy, đồ để viết, kim hoặc chỉ chẳng hạn…”

Hana lại leo lên, thêm vào cuộc bàn tán giữa hai người.
“Tốt rồi! Vậy ta sẽ thử đi tìm đường vào!”

Hana quyết định tiếp cận từ một đường hầm lớn mà Fujiko và Chisa đã phát hiện ra từ trước.

Đó là một chỗ ở đằng sau bức tượng phật, bề mặt đá có vẻ như là được con người làm ra.

Ở đó, nhìn thoáng qua thì có vẻ như là một vách đá dựng đứng, nhưng lại có rất nhiều chỗ là đường thẳng, có cảm giác như nhiều tảng đá được con người đào rồi xếp lên vậy.

Từ những chỗ đường thẳng đó, cây cỏ mọc um tùm nên rất khó nhìn, nhưng có vẻ như chúng được xếp rất đúng quy cách.

“Dưới đáy có nước đọng… Vào mùa mưa thì chắc đã ngập cả rồi.”
“Thử xuống xem sao.”
“Cẩn thận đấy.”

Hana vừa dùng thừng, vừa vịn vào mấy cành cây để thận trọng đi xuống.

Nhìn vào phần tay đang nắm mấy cành cây, Hana chợt giật mình.
Đã có vết chàm. Có lẽ là giống với những nốt trên người Fujiko và Chisa.

… Tất cả mọi người… nghĩa là, có thể do nước, do đồ ăn… hoặc do những cây cỏ sống ở vùng này có chứa chất kích thích (gây dị ứng?)…

Hana tạm ngắt suy nghĩ đó lại. Giờ phải tập trung vào bước chân và kiểm tra an toàn xung quanh đã.

Hana tiến từng bước thận trọng. Chân cô bước lên một chỗ có bậc, rồi lại xuống một bậc. Tiếp theo lại bậc nữa. … Đây là cầu thang.

Hana gọi to về phía Fujiko và Chisa.
“Có cầu thang dài lắm! Tớ sẽ thử đi hết xem sao!”

Dọc theo bên trong đường hầm, cái cầu thang phủ đầy cỏ đó cứ nối tiếp mãi.
Xuống một hồi lâu, thì thấy một chỗ bằng phẳng, như là đầu cầu thang vậy.

Đi tiếp một chút nữa thì thấy trên mặt vách rễ cây rủ xuống chằng chịt, trông như một bức rèm vậy.

Hana vén bức rèm đó ra. Bên trong, là một khoảng không rộng.
Đó là một căn phòng rộng hình tứ giác. Khá lớn. Bên trong lại có cầu thang nữa.

Hana vừa quan sát căn phòng, vừa do dự không biết nên đi tiếp không.
… Chỗ này… là gì vậy nhỉ.
Trông có vẻ khác với những kho dự trữ khác.

… Không lẽ, đây là một nơi gần giống như Long Cung…
Có khi lại có thứ gì đó rất đáng sợ.
Có khi nó sẽ sụp.
Có khi mình sẽ bị chôn sống.
Có khi những thứ đáng sợ đã bị đông lạnh cả rồi…

… Có khi không nên vào thì hơn…
“Đây là, lối vào à?”
“Vào được đấy, Hana!”

Dòng suy nghĩ tiêu tực của Hana bị cắt ngang bởi tiếng của Fujiko và Chisa.
“Ừm! Bên trong cũng có cầu thang, có vẻ như đi được xuống bên dưới! Để tớ thử đi xem sao!”

Hana hít thật sâu.
Bên trong nếu có thứ gì dùng được thì mình sẽ lấy về. Vì Fujiko và Chisa.

Hồi ở Long Cung vì quá sợ nên đã không cầm được thứ gì về. Trong khi chị Ran thì mang được bao nhiêu thứ.
Lần này thì nhất định…
“Oaaa…”

Hana lại bước vào một căn phòng rộng. Tường cao có dễ bằng một tòa nhà 5 tầng…? Hay hơn nhỉ?
Trên trần nhà có những ô hình chữ nhật để lấy ánh sáng mặt trời, nhờ vậy nên vẫn sáng.
Chỗ này… hình như mình đã thấy ở đâu rồi thì phải… Hay là do mình tưởng tượng…

Mùi của đất, mùi của nước, mùi của rêu.
Trên mặt sàn có một vài cái hố hình tứ giác trông như bể bơi. Khá là sâu.
Dưới hố hình như có đọng nước. Bên trong thành hố rêu mọc đến một nửa. Chắc hẳn vào mùa mưa, nước đã đọng đến mực ấy.

Hana thấy tim đập thình thịch.
… Cô nghĩ, chắc không phải chỉ vì sợ.

Nhìn kỹ căn phòng rộng lớn đó, thì thấy trên một phần bờ tường có gắn một thanh cầm tay.
Bên cạnh đó là một cánh của.
“Giống kho lạnh quá… Chắc không phải kho lạnh đâu nhỉ? Không thấy ghi “Nguy hiểm, cấm mở” nên chắc mở ra cũng không sao đâu nhỉ…”

Hana cầm lấy tay cầm, định xoay. Nặng quá. Không xoay được.

”Luồn gậy vào thử xem.”
“Sức ba người hợp lại thì chắc sẽ mở được đấy.”

Fujiko và Chisa đã tới từ lúc nào.
“Ế? Sao? Cả hai vào từ lúc nào vậy!?”
“Có bậc thang rồi thì xuống được mà. … Với lại, sao có thể để cậu chịu nguy hiểm một mình được.”
“Người ta thường bảo: “Có chết thì chết cả chùm!” đấy”
“Chị Chisa… cả chùm gì chứ…”

Cả ba cô gái cùng cười, luồn gậy vào chỗ tay cầm, ba người đồng đoạt cùng đẩy.
Kítttt. Rồ ồ ồ
Chỗ tay cầm vừa bắt đầu xoay được là xoay rất dễ dàng, cùng với nó, cánh cửa mở ra.
“Cửa này dày thật đấy ----”

Dò dẫm bước vào bên trong, thấy tối thui. Một căn phòng hình tứ giác, chẳng có gì cả.
Sâu bên trong, lại có thanh tay cầm và cánh cửa.

“Này… hay nhỡ là rác hạt nhân…?”
“… Nếu vậy thì phải nghiêm mật hơn chứ…”
“Mở được rồi. … Ủa, cái này nhẹ thật.”

Có tiếng ken két vang lên, tay nắm xoay, cánh cửa mở ra.

Từ bên trong cánh cửa, có gió thổi tới.
Hana tưởng vậy. Nhưng ngay lập tức nghĩ lại, chắc là do mình tưởng tượng.
Vì họ vừa mở một căn phòng lâu ngày bị đóng kín, nên đó chỉ là chuyển động của không khí mà thôi.

Tay cầm đuốc. Họ bước vào bên trong cánh cửa vừa mở.
Trên mặt sàn có rất nhiều thứ hình khúc gỗ xếp với nhau. Trên bờ tường thì có nhiều rất ngăn kéo.

“Gì thế này? Nấm à?!” Fujiko kêu lên.

Trên bề mặt những khúc gỗ xếp đầy trên mặt sàn, mọc lên rất nhiều nấm.
“Ồ… không biết có ăn được không nhỉ?”

Fujiko giơ tay ra. Vừa chạm vào cây nấm, đã thấy nó rụng xuống lả tả.
“Không được rồi.”

“Chắc vậy…”

“Trông giống như nấm rơm với gỗ sếu hay gì đó … kiểu như hộp nuôi cây ấy, hoặc đồ đóng hộp ấy… ” (câu này khó quá chưa dịch được, đợi đến lúc có hình rồi đoán =.=)

Hana mở một ngăn kéo.
Có rất nhiều rau có vẻ như đã được đóng hộp.
Hana thử cầm lên, ngay lập tức chúng rụng lả tả.
“A… không được rồi…”

Ba người cuối cùng cũng hiểu, căn phòng này hình như là để chứa rau và các loại nấm… Chuyến đi thử nghiệm này, đáng tiếc là đã thất bại. Và cũng chẳng tìm được thứ gì có thể dùng được, nhưng…
Họ đã thu hoạch được một điều. Theo quan sát và những gì ba người còn nhớ, thì nơi đây rất giống Utsunomiya.
Đó là một khu khai thác đá cẩm thạch. Bức tượng đá đó, là tượng Quan âm của vùng này.
Nó nằm ngang như vậy, chắc là do đã bị đổ*.
* http://en.wikipedia.org/wiki/%C5%8Cya_Stone (minh họa)

Chuyến thám hiểm đã kết thúc. Cả ba quay về ăn cơm.
Vừa ăn vừa kể chuyện rất vui về chuyến thám hiểm.
Vì tất cả đều an toàn trở về, cả ba đều chế lẫn nhau, là lúc nãy vừa vui lại vừa sợ.
Nhưng đáng tiếc, chỗ vừa tìm ra ấy lại không phải là nơi mà mọi người muốn sống.
Hơn nữa, vì chẳng thu hoạch được cái gì đáng kể, cho nên cả ba đều cảm thấy hơi thất vọng vì công sức mình đã bỏ ra.

Sau khi câu chuyện về chuyến thám hiểm lắng xuống, Fujiko bỗng hơi nghiêm mặt nói.

“Hana… tớ hỏi chuyện này không biết có được không… chuyện về bạn trai, cậu quên được rồi chứ?”
“Fujiko!”
Chisa nhìn Fujiko với vẻ mặt có vẻ trách mắng.

“Xin lỗi, thật khó nói. Nhưng cậu đang khỏe mạnh thế này…”
“Không đâu. Anh ấy thì… hình như đang ở đội hạ B thì phải.”
“Há!? Cái gì, có chuyện ngẫu nhiên vậy sao?”
“Mọi người bảo, đó không phải chuyện ngẫu nhiên.”

Hana ngập ngừng trong giây lát rồi quyết định nói thật với Fujiko và Chisa.
Chuyện hình như bố mẹ cô có liên quan đến dự án 7 SEEDS. Nhờ mối quan hệ đó mà cô và bạn trai cô đều được đến đây. Và vì nguyên nhân đó mà cô đã cãi nhau với Hạ A…

“… Hạ A, đã phải trải qua một cuộc kiểm tra tuyển lựa tàn khốc, tới mức có người phải chết mới tới được đây… Người làm chuyện đó là bố em. Thế mà con gái ông ấy lại được vào dự án mà không cần phải kiểm tra gì… họ nói vậy và rất tức giận… nói bố em bẩn thỉu…”
“Ôi trời…”
Hana cúi mặt. Ngay cả Fujiko cũng tỏ vẻ kinh sợ…

“Ừm… tức là họ nói, được chọn vào dự án nhờ mối quan hệ đó, là chuyện bẩn thỉu?”
Chisa hỏi thẳng Hana.
“Vâng…”
Hana vẫn cúi mặt trả lời.

“Mọi người trong đội Hạ A, chắc là không hiểu chuyện đời lắm nhỉ?”
Nghe thấy Chisa nói câu bất ngờ đó, cả Hana và Fujiko đều ngạc nhiên nhìn Chisa.

“Chuyện đó chẳng phải là đương nhiên sao? Chị cũng vậy đó. Ông của chị, thường được gọi là Ông trùm trong giới chính khách, chắc chắn là cũng liên quan tới dự án này. Vậy chắc chắn ông sẽ nói: Vì tôi đã góp cả quyền lẫn tiền, vậy nên phải đưa cháu gái tôi vào!”

Trước con mắt tròn to vì kinh ngạc của Hana và Fujiko, Chisa điềm tĩnh suy luận tiếp.
Nếu nói về mối quan hệ, vậy thì tại sao Hạ A lại được chọn?
Hẳn đó không phải ngẫu nhiên. Trong đó chắc chắn, là phải có mối quan hệ hoặc sự đầu tư của ai đó.
Không thể nào không có chuyện đó. Không có mới là chuyện lạ.

“Sau này, nếu có cơ hội gặp mọi người trong Hạ A, nếu có thể nói cho họ biết những mối quan hệ thật sự trong đời là như thế nào thì tốt quá.”
Chisa vừa điềm tĩnh, vừa khẽ cười, vừa như có ẩn ý, nói với Hana.

Fujiko lẩm bẩm.
“Hình như… bố em cũng là bác sĩ… nhưng chắc là có mối quan hệ nào đó.”
“Đúng thế. Không phải được chọn ngẫu nhiên đâu.”
Chisa nói như thể đó là chuyện đương nhiên.

* Sợ Chisa quá, như thể cô ấy được biết trước mọi chuyện vậy ^^. Đúng là "cao thủ chính trường" ^^ Về điểm quan niệm với đời này, mình cảm thấy Chisa có cái gì đó rất giống Akio.

“Hana. Chuyện cha em cho em và cả bạn trai vào dự án, tức là tiếng nói của ông ấy rất có trọng lượng. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, vì dự án này mà ông ấy đã làm việc quên mình.”

Hana, trước câu nói đầy bất ngờ của Chisa, cô lặng lẽ rơi nước mắt.

“Chị Chisa… chị bênh cha em sao…?”
“Em là con gái, em không bênh cha mình sao? Hãy biết tự hào về ông ấy. Nếu ông ấy là kẻ lười biếng và chỉ biết đến mình, thì không bao giờ có được khả năng đó đâu.”

Trong lòng Hana, tình cảm cô dành cho bố mẹ vốn âm ỉ, nay đã dần dần thay đổi. Bố… mẹ… Cả hai đã dốc hết sức… đánh đổi cả mạng sống…

Trong lúc Hana buồn bã nhớ tới bố mẹ mình, thì Chisa chuyển câu chuyện “mối quan hệ” sang một hướng hoàn toàn bất ngờ.

“Có khi ông chị cũng làm vậy đó. Cho anh chàng đã từng có đính ước với chị vào chẳng hạn.”
“Đính ước!?”

Hana và Fujiko lại kinh ngạc thêm một lần nữa.

“À không, gọi là đã đính ước, nhưng cũng chưa gặp mặt bao giờ. Chỉ là ông chị thích người ấy, nên nghĩ là sẽ chọn làm chồng tương lai cho chị. Người ấy học ở một trường đại học Nhật Mỹ khá nổi tiếng, thành lập công ty từ lúc còn đang học và phát triển rất nhanh chóng…”

Hana giật mình. Ủa, giống với thông tin của ai đó mà mình đã từng nghe qua.

“Ừm… người đó, có phải tên là Akio không ạ?”
“Ủa, em biết anh Haza Akio à?”
“Há! Akio! Ở trong đội mùa Thu!”
“À, quả nhiên… ông chị thật là… Đấy em xem, quan hệ là thế đấy.”
“Không nhưng mà… Akio á?”

Fujiko rất hào hứng.

“Đẹp trai không?”
“Đẹp trai… chắc vậy… có thể nói là một khuôn mặt sắc sảo và khá nổi bật… Chắc hợp với chị Chisa lắm…”
“Không, chị không có quan tâm đâu.”

Hana quá ngạc nhiên trước câu chuyện bất ngờ đó. Vậy mối quan hệ tay ba giữa chị Chisa, Akio và chị Ran sẽ ra sao đây? Cô bước từng bước, trong lòng đầy lo lắng.

Đột nhiên có gió thổi tới.
Cây đại thụ lung lay trước gió.
Hana thấy như thể nó đang hướng về phía gió, vặn mình và đang tru lên vậy.

Mời đón đọc chương tiếp theo.

[Translator: NhimKen]

Link Online Chi chap 114