Bên trong một ống trụ khổng lồ. Đây chính là cửa để phóng tên lửa, đồng thời là lối thoát hiểm cho cả đội. Từ phía đáy ống vẫn vẳng lại những tiếng rồ rồ nặng nề: âm thanh của những quả tên lửa đã sẵn sàng trong bệ phóng.

Mặt trong của thành ống có tới vài dãy thang nối thẳng lên tới tận đỉnh. Cứ cách vài mét lại có một chỗ nghỉ, ở đó có đặt một số máy móc và màn hình có hệ thống đếm ngược. Mọi người chia nhau leo lên các dãy thang, thỉnh thoảng lại dừng chân ở chỗ nghỉ, rồi lại leo tiếp. Tiếng điện tử vẫn đều đặt vang lên không nghỉ, pi… pi… pi… pi… báo hiệu việc phóng tên lửa đang đến rất gần.

Botan leo dẫn đầu, cô quay xuống khích lệ cả đội.
“Còn một chút nữa là đến cửa ra rồi. Mọi người cố lên!”

Ango và Ryou đang leo trên dãy thang đối diện với dãy thang của Botan.
“Giá mà không có bọn vi khuẩn thì chắc cũng làm được gì đó.”
“Mày vứt khẩu súng mà bọn vi khuẩn đó bám theo luôn. Đúng là lũ quái vật… Chỗ này vẫn còn tương đối nguyên vẹn chưa bị gỉ sét gì… nhưng chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.”
“Trước mắt, tạm thời tất cả an toàn thoát hẳn ra ngoài đã… Trước khi hết thời hạn kia thì rời khỏi vùng biển này… Chỉ còn cách đó thôi.”

Ngày cuối cùng: thời gian còn lại
02 : 05 : 22

Tiếng điện tử vẫn tiếp tục.
Tên lửa sẽ rơi trên đầu một ai đó.
Một ai đó… Một ai đó…

Tất cả đều vừa leo lên thang, trong lòng vừa thầm nghĩ đến “một ai đó”.
Một ai đó, hiện giờ, đang ở đây.
… Một ai đó, mà mình đã được gặp, từ lúc tới tương lai.
… Một ai đó, mà mình đã gặp từ lúc tới tương lai, rồi lại cách xa...

Ango nhớ tới mọi người trong đội Hạ A.
Nhớ từng khuôn mặt của từng người, nhớ lúc vừa mới tới tương lai, hay những khi ngồi bên bếp lửa cùng ăn tối với nhau.
… Rất có thể, tên lửa sẽ rơi trên đầu họ.

Ango đưa mắt nhìn màn hình.

Ngày cuối cùng: thời gian còn lại
02 : 02 : 56

Nhưng Ango, và tất cả mọi người, đều không biết.
Khẩu súng mà Ango vừa vứt, đã rơi xuống tận phòng máy của con tàu, dẫn đường cho lũ vi khuẩn bám theo tới đó.
Rồi chúng từ từ lan ra khắp con tàu.
Cả chỗ cầu thang nơi Semimaru được Ryou cứu…
Cả chỗ cần cẩu nơi Natsu kéo Ango và Arashi lên…
Cả căn phòng có màn hình nơi Natsu và Arashi nhận ra mình đang bị lũ vi khuẩn bám theo…
Bọn chúng cứ từ từ ăn dần, ăn dần…

Ngày cuối cùng: thời gian còn lại
01 : 54 : 34

Tiếng điện tử bỗng dừng lại.

“Dừng lại… rồi?”
Arashi khựng lại, nhìn màn hình.
Hệ thống đếm ngược đã dừng lại. Thời gian còn lại, không giảm nữa.

Semimaru hỏi:
“Chắc riêng màn hình đó bị lỗi rồi?”
“Không… bên này cũng thế.”
Botan nhìn vào một màn hình khác và nói.
“Ờ ha, tiếng rồ rồ cũng ngừng rồi.”
“Yên tĩnh quá… Không còn tiếng gì nữa…”

Tất cả mọi người đều đứng lại, chăm chăm nhìn vào màn hình gần nhất.
Kịch. Phụt.
Có tiếng máy vọng tới, xung quanh bỗng tối sầm.

“Nguồn điện tắt rồi… Tên lửa ngừng lại rồi à?”
“Ế… tại sao?”
“Tại sao?”

Ango dùng đèn pin mang theo chiếu ra xung quanh.
Phía dưới có tiếng động.
Lạo xạo… lạo xạo… là tiếng động đó.

“Phải rồi… lúc trước chính mình cũng nói rồi còn gì. Bọn vi khuẩn sẽ làm hỏng các chức năng trên con tàu này.”
“Lũ vi khuẩn đó… đã dừng tên lửa lại á…?”

Arashi gục mặt ngay tại chỗ. Nước mắt lã chã.
“Natsu… Tuyệt thật! Vì em đã chạy khắp nơi trong đó, nên lũ vi khuẩn mới lan rộng như vậy. Giống như là kích hoạt chúng vậy.”

Ango nói tiếp.
“Chúng đồng loạt xâm thực tất cả, kể cả những chỗ từ trước vẫn chưa hề tới… Kết quả là toàn bộ máy móc cũng bị ăn mòn.”

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
“Hê hê hê… hê hê hê…”
Semimaru vừa khóc vừa cười như điên.
“Trong lúc con người hoảng hết cả lên, thì lũ côn trùng đó… tuyệt thật… khá lắm… khá quá ấy chứ…”
“Lũ vi khuẩn ấy đúng là tự do thật… ”
Botan vừa thở dài vừa trả lời Semimaru, và nhấn mạnh rằng chúng không phải là “côn trùng”.
Natsu cũng vừa nghe mọi người nói chuyện vừa lặng lẽ khóc.

Tất cả đều lặng đi phút chốc, chỉ riêng Matsuri là lơ ngơ hỏi một câu.
“Ừm… cho em hỏi… chứ lũ vi khuẩn đó… là gì vậy?”
“Chưa thấy à?”
“Chưa, chưa thấy.”

Và như vậy, mọi người đã an toàn leo lên tới mũi con tàu Fuji.
“Ra ngoài! Không khí bên ngoài đây rồi!’”
“Hay quá! Thoát rồi!”
“Thoát rồi!”

Trên đỉnh của con tàu khổng lồ. Biển trải dài trước mắt.
Bình minh rồi.
Phía chân trời, ánh sáng bắt đầu rọi qua những đám mây đen.

Ango nheo mắt lại trước ánh nắng sớm.
Tắm mình trong ánh bình minh, Ango giờ đã hiểu.
… Là đây. Những lời Arashi nói lúc trước là đây.
Tắm mình trong ánh sớm mai, cảm giác như cả cơ thể được nạp đầy năng lượng…
Là cảm giác này chăng…

Bất giác, Ango hướng về phía bình minh, giang rộng hai tay, hít thật sâu vào lồng ngực.
Không ai bảo ai, tất cả đều làm thế.
Tất cả, ai cũng nhìn ánh bình minh với một cảm nghĩ riêng trong lòng.

Ryou cũng chăm chăm nhìn về phía chân trời.
Matsuri vừa cười vừa nói với Ryou.

“Ryou, giờ chắc anh cũng thấy thế chứ? Chuyện thật may vì đã tới đây ấy! ... Tuy là đã có nhiều chuyện xảy ra…”
“… Đúng thế.”
“Thấy không? … Xấu và tốt, đều mong manh như một tờ giấy. Nói chung, ở nơi nào cũng đều có cả.”

Ryou cũng đã hiểu.
Lúc đó, nghe những lời Matsuri nói, cậu đã thầm có câu trả lời.

… Đây không phải là bài kiểm tra. Bài kiểm tra dù được sắp sẵn, rốt cuộc cũng chỉ là bài kiểm tra mà thôi.
Còn thực tế thì chẳng có bài kiểm tra nào hết.

Botan nhìn sợi dây đeo trước ngực.
Thứ ở bên trong đó, là thuốc độc dùng để tự sát, nếu được dùng trong những lúc cần thiết.
Botan tháo nó ra, vứt vào trong con tàu.
“… Cho dù có chuyện gì đi nữa, cũng không cần dựa vào nó.”

Cả nhóm leo xuống tới mặt biển, rồi từ đó lại dùng các cánh cửa, lần lượt tiến về phía con tàu của mình.

“Ô ô ô! Chimaki! Vẫn khỏe chứ!?”
“Ai da, mọi người thong thả nhỉ. Về rồi đấy à!”

Chimaki đã thu thập được một ít gỗ và củi từ các tàu xung quanh, đang lụi cụi đốt thành than.
Cũng may nhờ rớt xuống biển, cậu đã tìm ra cách loại bỏ đám tảo biển như bê tông sống đang bám quanh tàu.

“Bọn tảo này, không hề bám dưới đáy tàu. Nên tôi mới thử tìm lý do… Là do sự quang hợp.”
“Quang hợp? Tự nhiên à? Tự nhiên phải không?”
“Nghĩa là, chúng không chịu được nơi không có ánh nắng mặt trời. Vậy nên tôi đoán, nếu nghiền than thành bụi, rồi rắc xung quanh, che hết ánh mặt trời đi thì chúng sẽ tự nhả ra không bám vào thuyền nữa. … Thử làm rồi. Tôi nghĩ là được đấy.”

Semimaru rối rít khen Chimaki vì đã tìm ra cách thoát khỏi khu nghĩa địa của tàu thuyền.

Mọi người nhìn lại con tàu Fuji.
Vậy là đã an toàn thoát khỏi đó.
Tên lửa đã dừng lại.
Cũng sắp thoát khỏi đám tảo biển này rồi.

Tàu Fuji, vẫn đứng sừng sững giữa khu nghĩa địa của những con tàu hoang.
Tuy bên trong đang bị lũ vi khuẩn ăn dần, nhưng để cả một con tàu khổng lồ như vậy bị ăn mòn hết thì chắc cũng phải mất một thời gian khá dài.

“Trông như… một chiếc bia mộ ấy”. Hotaru nói.
“Không biết nó còn đứng đó đến bao giờ nhỉ…” – Matsuri.
“Đằng nào thì cũng sụp rồi chìm thôi” – Ryou.

Arashi hối hận vì chỉ mang theo được 2 con rùa, cậu lo lắng cho lũ rùa còn lại. Còn Botan thì lo về những quả tên lửa, đầu đạn hạt nhân và những vũ khí khác vẫn ở bên trong con tàu.
Trong lúc nói chuyện, Ango buột miệng nói ra những gì đã thấy ở hầm trú ẩn phía Tây.
Tuy không vào bên trong, nhưng hình như tất cả những gì trong đó đều bị tuyệt diệt.

“Tuyệt diệt á…?”
Arashi thất vọng.
“Ế! Em muốn nghe chuyện đó! Anh kể đi!”
Matsuri rất hào hứng.
“Mọi người! Trước hết, hãy chắp tay cầu nguyện đi đã!”
Theo lời Semimaru, cả đội Hạ B cùng chắp tay, hướng về phía tàu Fuji.

Sau phút mặc niệm, Ango cất tiếng.
“Arashi… có chuyện này, tôi phải nói với cậu.”
“Gì cơ?”
Cả Arashi và Ryou cùng quay lại nhìn Ango.

Ango nói.
“Hana… đã chết rồi.”

Hana đang nhìn ra biển.
Cô đứng trên một bờ biển mà không ai hay biết, một mình.

[Translated by NhimKen]

Hệ thống đếm ngược vẫn tiếp tục giảm.

“Hãy dừng chúng lại! Dừng hết đám tên lửa đó lại! Xin mọi người đấy!”
“Cậu muốn nhờ ai thì nhờ. Đi thôi, hết thời gian rồi.”

Bị Ango thúc giục, Arashi đành leo lên cầu thang đi ra ngoài.
Trong lòng thầm gọi Hana.

… Hana, em có khỏe không…?
Muốn giới thiệu em với mọi người quá.
… Chúng ta sẽ cùng sống với nhau nhé. Trong thế giới này.

Mọi người đang tiếp tục leo lên cầu thang ra ngoài.
Mọi người, đều đang ngẩng đầu nhìn về tương lai.

Ta sẽ sống. Trong thế giới này.
Không phải vì mong muốn mà tới đây.
Có muốn tới không? Chẳng ai hỏi chúng ta câu đó.
Lúc đầu thì hận. Muốn quay về với thế giới cũ.
Nghĩ rằng chẳng thể nào sống nổi ở một nơi như thế này.

Thế nhưng
Ta sẽ sống.
Trong thế giới này.
Cùng với mọi người.

Thế nên, xin hãy dừng lại đi!
Xin hãy dừng lại đi!

Ngày cuối cùng: thời gian còn lại
02 : 10 : 45

Hệ thống đếm ngược vẫn tiếp tục.

[Translator: Nhim Ken]

Bổ sung by Nosu:
Trong chap này, từ trang đầu cho tới cảnh Arashi thầm gọi Hana thì đều vẽ về chap “Những người trẻ tuổi” (chap trước). Lời thoại chỉ được thêm vào một chút cho mạch lạt.

Nội dung trong chap này được bắt đầu bằng bức vẽ như thể những lời nói của Arashi với Hana đã tới được bên cô ấy. Trong 40 trang thì có 37 trang là nói về chuyện đó. Và trong 37 trang thì hoàn toàn không có một lời dẫn truyện hay thoại nào cả, dường như để độc giả có thể tùy nghi tưởng tượng và lý giải. Thế nên rất khó để tóm tắt phần này bằng lời, hơn nữa, tôi có cảm giác những phần mà Tamura sensei muốn chỉ thể hiện bằng tranh thì hầu như sẽ không thể diễn đạt bằng lời được nữa, thế nên tôi đã bỏ qua phần tóm tắt của những trang đó.

Nếu phần bỏ qua đó không liên quan mật thiết đến sum của chap sau thì kỳ tới tôi sẽ khéo léo bổ sung sau.

Thật sự rất xin lỗi những độc giả không có được tạp chí để đọc, nhưng nếu có thì chắc chắn bạn sẽ thấy những gì mà Tamura sensei thể hiện trên tranh là hoàn toàn trọn vẹn!

Trong các bài sum các chap, tôi luôn cố gắng không để cảm nhận của bản thân xen vào, nhưng quả thực lần này tôi cũng muốn viết đôi dòng.

Trong những độc giả đọc tạp chí, hoặc những ý kiến trên bảng thăm dò, thì đa phần đều nghĩ “Hana gần như là nhân vật chính rồi, nên không thể chết được.”…
Riêng tôi thì đọc tên tiêu đề 2 chap này là “Những người trẻ tuổi” và “Tán thưởng”, cộng với tên của cặp đôi “Hana và Arashi”, thì tự dưng không thể dứt nổi dự cảm về một bi kịch sau này.

Trong lời của bài “Những người trẻ tuổi” có đoạn:
“Người ấy, giờ đã không còn nữa
Vậy mà sao vẫn luôn tìm kiếm
Đi thật sao… Dù không biết đâu là đích đến…”

Và “Tán thưởng” là bài hát nói về việc nhận được tin người mình yêu không còn nữa… Nên tôi chợt để ý…

Và có cảm giác, cho dù Hana có đang sống an toàn đi chăng nữa, nhưng giữa Hana và Arashi chắc chắn sẽ còn rất nhiều thử thách không hề dễ dàng chút nào.


-----------------

Bài hát tiêu đề chap 107: 喝采 – Kassai – Tán thưởng
Nhạc: Nakamura Taiji 中村泰士
Lời: Yoshida Ou 吉田 旺
Ca sĩ: Naomi Chiaki

* Ca sĩ huyền thoại Naomi Chiaki từng đạt giải Japan Record Adward lần thứ 14. Còn bài hát đã bán được hơn 1 triệu bản vào tháng 2/1973 và giành giải đĩa vàng.

http://www.youtube.com/watch?v=iuj-a66q-oA

Kanji
恋の歌 うたう私に
届いた報せは 黒いふちどりがありました

あれは三年前 止めるアナタ駅に残し
動き始めた汽車に ひとり飛びのった
ひなびた町の昼下がり
教会の前にたたずみ
喪服の私は 祈る言葉さえ失くしてた

つたがからまる 白いカベ
ほそいかげ ながくおとして
ひとりの私は こぼす涙さえ忘れてた

暗い待合室 話すひともないわたしの
耳に私のうたが 通りすぎてゆく
いつものように 幕が開く
降りそそぐ ライトのその中
それでも わたしは
今日も 恋の歌うたってる

Romanji

Itsumo no you ni maku ga aki
Koi no uta utau watashi ni
Todoita shirase wa
Kuroi fuchidori ga arimashita

Are wa san-nen mae
Tomeru anata eki ni nokoshi
Ugokihajimeta kisha ni
Hitori tobinotta

Hinabita machi no hiru sagari
Kyoukai no mae ni tatazumi
Mofuku no watashi wa
Inoru kotoba sae nakushiteta

Tsuta ga karamaru shiroi kabe
Hosoi kage nagaku otoshite
Hitori no watashi wa
Kobosu namida sae wasureteta

Kurai machiaishitsu
Hanasu hito mo nai watashi no
Mimi ni watashi no uta ga
Toorisugite yuku

Itsumo no you ni maku ga aku
Furisosogu RAITO no sono naka
Soredemo watashi wa
Kyou mo koi no uta utatteru

Lời dịch

By Nhim Ken

Vẫn như mọi khi,
Màn sân khấu đã kéo
Em đang hát những bài tình ca
Thì một phong thư
Với đường viền đen gửi đến.

Ba năm trước,
Bỏ lại sự níu kéo của anh trên sân ga
Chỉ một mình em
Vội vã lên tàu chuyển bánh.

Buổi chiều tà nơi miền quê xa
Trong tang phục
Em đứng lặng trước giáo đường
Ngay cả một lời nguyện cầu
Cũng không cất nổi nữa.

Trên bức tường phủ đầy dây thường xuân
Hắt bóng em liêu xiêu gầy nhỏ
Cô độc một mình,
Nước mắt cũng quên rơi.

Căn phòng đợi mờ tối lẻ loi
Chẳng có ai là người trò chuyện
Đâu đó văng vẳng bên tai
Bài hát của chính mình

Như thường lệ, màn sân khấu vẫn mở
Vẫn hào quang của ánh đèn lấp lánh
Và hôm nay cũng vậy
Em lại hát lên những bản tình ca [/tab]

English

As always the curtain opened.
As I sang the love song,
I received a message
A note that was edged in black.

That was three years ago
When you tried to stop me
and I left you at the train station…
As the train began to move,
One person jumped on.

At sunset in the old town,
I stood paralyzed in front of the church.
Dressed all in black,
I was at a loss for even the words to pray.

On the white ivy-covered wall,
My thin shadow fell long against it.
All alone,
I had forgotten even how to drop a tear.

While in the dark waiting room,
Without anyone to talk with,
I heard my song in my ear,
As it passed by me into the distance.

As always the curtain opens.
I’m in the bright lights that fall on me,
But even still,
Today again, I’m singing the love song.