Dưới cột nước phun mạnh như đại hồng thuỷ, mỗi thành viên của Hạ B vui thích tắm theo từng cách riêng của mình.
Ryo và Ango đứng tách ra khỏi Hạ B và quan sát họ.

"Mấy người đó không phải là đang rất sung sướng đấy chứ?"

"Đừng có nhìn như thế"

Chỉ duy nhất người hướng dẫn Botan còn có vẻ cảnh giác, vẫn chú ý đến xung quanh. Ngoài ra, người có khả năng vận động nhiều nhất có lẽ là Arashi. Tuy nhiên, vì mới chỉ nói chuyện được rất ít với các thành viên khác nên họ chỉ mới phán đoán được 2 người. Đặc biệt, Ryo và Ango cho rằng liệu có phải mấy người đó cố tình dùng cái cây cỏ tre cùn (híc tớ ko biết dịch cái này là cái gì nữa, chỉ biết tiếng anh của nó là bamboo grass, có lẽ là 1 cái cây gì đó) của Natsu để thử 2 người họ hay không. Một lúc sau khi Hạ B đã tắm và lau người khô, Ango đến gần và hỏi.

"Các người không giữ lại nước à? Đến một lúc nào đó sẽ hết nước thôi. Nước chảy hết thì sẽ dừng lại. Tôi nghĩ nên trữ nước thì tốt hơn"

"Gì cơ? Thật chứ?"

"Vậy thì chúng ta nên cho nước vào mấy đồ chứa mà chúng ta có đi..."

"Vùng này nhiều đất cát nên dù có đào hang thì chắc cũng không giữ nước được"

"Tuyệt quá! Như thế là quá rõ rồi!"

Phản ứng của Hạ B quá lạc quan.Ango gợi ý việc đào giếng và nói về việc hết nước. Nhưng Semimaru đã chặn lại Ango.

"Nếu hết nước, thì lúc đó sẽ tính tiếp, không phải việc bây giờ!"

Rồi chạy về phía biển.Ango cứng họng trước phản ứng ngoài dự đoán đó.

"... Xin lỗi nhé, đừng để ý đến cái gã ngốc đó"Botan vừa ngạc nhiên trước sự cắt ngang lời khuyên đó của Semimaru, vừa xin lỗi Ango.

Ango hướng mắt về phía Botan."Chị nói là người hướng dẫn đúng không. Thế chị là bạn của lũ giáo viên đó à?"

Botan không hiểu chính xác ý nghĩa của từ "lũ giáo viên" mà Ango vừa nói nhưng vẫn trả lời."Tôi đã từng là cảnh sát, thế người hướng dẫn của các cậu là giáo viên à? Về cơ bản thì tôi được biết là người hướng dẫn là những công nhân viên, nên có lẽ cũng có những giáo viên. Tôi rất muốn lúc nào đó gặp người hướng dẫn đó..."

Ryo và Ango im lặng, rời mắt khỏi Botan.

"Này, này, vết thương của anh thế nào rồi? Có sao không?"Matsuri hỏi Ango,
nhưng Ango chỉ trả lời ngắn gọn rằng bị đá đập vào tay.

"Là tay phải à? Thế thì bất tiện nhỉ. Nếu anh muốn có người giúp thì cứ nói, bất cứ cái gì cũng được...gội đầu...hay thay quần áo cũng được"Matsuri nhìn về phía Botan đang mỉm cười và hét to.

"Chị Botan, có giết chết đàn em không?"

Ryo và Ango không hiểu ý những hành động của Botan và Matsuri, chỉ im lặng.

"Được rồi! Thuỷ triều rút rồi! Đi chuẩn bị bữa tối thôi!" Tiếng gọi của Semimaru từ ngoài biển vọng vào.

Rồi Semimaru hướng về phía Ryo và Ango và nói."Mấy cậu cũng đi nhé? Tiện thể tham quan luôn tàu của chúng tôi"Semimaru dẫn Ango và Ryo đi thay quần áo.

Nhìn theo bóng 3 người, Arashi nói."Họ có vẻ là những người rất kiên định và kiềm chế nhỉ"

Botan ngẫm nghĩ những câu hỏi mà Ango và Ryo hỏi từ đầu đến giờ. Có nghĩa là, Botan cảnh báo để có thể ứng phó được nếu bị đối phương bất ngờ tấn công.

"Hình như họ biết cả võ thuật nữa. Tôi thấy hồi hộp với cả 2 người họ, dễ thương quá!"

Matsuri thì thầm với Natsu về việc cạnh tranh để giành lấy hoàng tử."Nacchan! Đối thủ cạnh tranh với tôi chắc sẽ tăng lên nhỉ. 2 người ấy, với ai cũng được, tôi không ganh tị với cậu đâu!"

Matsuri lại tấn công thêm lần nữa."Arashi-kun là của người khác rồi. Cậu cũng nên đi tìm người khác đi...Nacchan!"Natsu không thể nói lại được với Matsuri, và lưỡng lự tìm câu trả lời.

"Natsu, giúp tao một tay nào, cả Arashi nữa"Và cuối cùng thì Semimaru, Natsu, Arashi, Ryo và Ango cùng đi về phía con tàu.

Thuỷ triều rút xuống nông đến nỗi có thể lội bộ được đến chỗ con tàu bị mắc cạn ở bờ biển.Trên đường đi, Semimaru nói cho Ryo và Ango nghe về việc Hạ B đã tìm thấy con tàu ở phía đông bắc, và đang trên đường đến Quan Đông thì tàu mắc cạn.

"Chúng tôi vẫn còn giường trống, các cậu có thể dùng nó để nghỉ, nhưng vì chúng hơi dốc nên cũng hơi bất tiện"

Ango quan sát con tàu."Đừng để tảo và sò bám trên mặt tàu chứ. Tôi nghĩ là nên lấy chúng ra, cả việc đào hang nữa."

"Aaa, phiền phức quá..."Semimaru vừa trả lời, vừa vỗ mạnh vào thân tàu. Ngay khi tàu vừa rung chuyển, những con cua ẩn mình giữa đám tảo và sò bám trên tàu lập tức chuyển động và bò lên tàu.

"Nhìn kìa, cua cũng bò lên rồi"

Theo chỉ dẫn của Semimaru, Arashi và Natsu bắt lấy mấy con cua và ốc. Semimaru vừa vui mừng vì thu được 1 mẻ lớn, vừa giải thích về cách bắt cua và mùi vị thơm ngon của chúng cho Ryo nghe.
Trong khi Semimaru đang hào hứng nói chuyện thì đằng sau lưng, những sinh vật trông vừa giống sao biển, vừa giống những con bạch tuộc khổng lồ đang bò đến gần họ. Natsu nhận thấy và hét lên.Semimaru, Natsu và Arashi cùng hét lên. Ryo nhìn về phía họ và rút dao ra, đánh bật những sinh vật đó.

"Những con này không ăn được à?"

"Có thể ăn được những sinh vật khủng khiếp như thế à?"Semimaru và Arashi cùng nhận ra Ryo sử dụng dao rất thành thạo.

Semimaru nói với Arashi."Theo cảm giác nhanh nhạy của tao thì mấy gã đó có mùi nguy hiểm đấy. Có thể chúng đến để ăn cắp cái gì đó chăng..."

Semimaru không hoàn toàn tin tưởng Ango và Ryo và nghĩ rằng cần phải quan sát họ một lúc nữa.Nhưng Arashi lại nói rằng trong thế giới này thì cậu muốn tin tưởng cả 2 người này.Mặt trời bắt đầu lặn.

Tính cả Ango và Ryo, tất cả 9 người ngồi quanh đống lửa.Cua nướng, sò nướng, súp cua... Semimaru tự mình chế biến các món và thêm cả bột mì, rau...Hạ B rất hài lòng với cuộc sống với các món ăn thoả thích từ biển.

Ango cho thêm "nguồn đạm" mà mình đang cầm vào món súp.

"Bột cá à? Hay vừng? Cậu có những món tốt thật đấy"Semimaru và Arashi nhìn vào món súp của Ango và hét toáng lên.

Thực ra "nguồn đạm" mà Ango cho vào súp là mấy con kiến.

"Còn có những đồ ngọt nữa đấy"Ango cho Semimaru và Arashi xem mấy con sâu bướm xanh.

Họ lại hét toáng lên lần nữa.Lúc chuẩn bị đi ngủ, khi chỉ còn lại 2 người, Ango và Ryo mới nói chuyện với nhau về Hạ B.

"Những người này có vẻ như không có khả năng sẽ quản lý chúng ta."Trước vẻ mặt đồng tình của Ango, Ryo nói tiếp.

"Nước có rồi, dù có giải phóng được con tàu, thì họ vẫn còn lo lắng về côn trùng và động vật nữa, họ cũng không giải quyết được chuyện đó.Lại còn cả vấn đề ngày nào họ cũng ăn một lượng lớn thức ăn, nếu cứ ăn mãi trong kho dự trữ thì chẳng mấy chốc mà hết."

"Có thể cũng không hẳn thế? Họ cố tình chăng?"

Đột nhiên, Ryo nhận ra. Thế còn vấn đề canh gác buổi tối thì thế nào?Họ đi hỏi Arashi và Semimaru thì nhận được câu trả lời rất dễ dàng.

"À, cái đó thì chúng tôi không thực hiện""Anh Chimaki thường thức suốt đêm nên nếu có vấn đề gì thì anh ấy sẽ nói"

Chimaki đang đứng bám vào bức tường đá cao, đang làm gì đó giống như là khắc đá.

"Họ tự cho phép mình đứng một mình thế này à? Thế này thì làm sao mà bảo vệ được" Ryo nói với Ango đang rất ngạc nhiên.

"Chà vậy thì ở chỗ này chúng ta phải làm công việc bảo vệ ấy thôi"Trước đây Ango cũng đã từng đứng canh chừng.

Một lúc sau, Chimaki cảm giác được có người ở sau lưng mình. Là Ango. Trên mặt Ango biểu hiện một sự trống vắng.

"Shigeru, đâu rồi?""...Ai cơ?""Shigeru...đâu rồi?""Tôi không biết"Ango loạng choạng rời khỏi chỗ Chimaki đứng.

Từ xa Ryo đã nhìn thấy hành động đó của Ango.

"Này, đổi phiên đi"Ryo gọi Ango. Nhưng mặt Ango vẫn trống rỗng và không phản ứng gì.Ryo ôm cổ Ango và nói.

"Ngủ đi"Ryo cảm thấy Ango vẫn chưa thoát khỏi bài kiểm tra cuối cùng đó.Ango vẫn có biểu hiện trống rỗng đó và dường như chẳng nghe thấy lời nói nào của Ryo.

Đêm đã qua.Ango và Ryo thức giấc như mọi khi và giải quyết các công việc buổi sáng nhanh chóng.

Bữa sáng, giặt giũ, họ cũng giữ lại chiếc lều của họ...Nhưng Hạ B vẫn chưa có người nào thức dậy cả.
"Có đánh thức họ dậy không?"

Chimaki lên tiếng gọi Ango."À, sớm nhỉ. Chào buổi sáng ~ cậu ngủ ngon không"Chimaki đến bên cạnh, rồi Arashi cũng lên tiếng gọi 2 người.

"Chào buổi sáng, tôi mới đi bơi một chút về."

Ryo nói với Ango đang nhìn Arashi với vẻ mặt cứng nhắc.

"Hiện giờ chúng ta chỉ có 2 người thôi, mà mày còn bị thương nữa...nên tốt nhất là đừng có tranh cãi gì"

Đến trưa, Ango đi tìm lương thực.Semimaru vừa hát một cách vui vẻ, vừa bước đi loạng choạng. Semimaru đang cố gắng tạo sấn khấu cho lễ hội về "tài năng tiềm ẩn" ngày mai sẽ diễn ra của họ.
Ango hỏi Semimaru.

"Này, các cậu có các công việc hằng ngày không? Quyết định phân công công việc thế nào thế?"

Semimaru suy nghĩ một chút và trả lời."Có chứ, công việc. Ngày mai sẽ có lễ hội "tài năng tiềm ẩn". Đó cũng là một công việc còn gì."

"Tài năng tiềm ẩn?"Câu trả lời của Semimaru không hợp với câu hỏi của Ango.
Trên mặt Ango hiện lên vẻ hoài nghi.

"Nếu các cậu trang trí cái sân khấu đó thì phải chọn cái gì đó thích hợp chứ""Thích hợp...? Thích hợp...Eh, là cái gì thế?"Semimaru cũng bắt đầu không hiểu Ango nói gì.

"Thích hợp là...thích hợp...nói chung là...""Nói chung?"Semimaru vẫn không từ bỏ cuộc nói chuyện "không hiểu gì" với Ango.

"...Không, không có gì đâu"Ango quan sát các hành động của Hạ B và cảm thấy hơi lo.
Mặc dù những công việc phải làm chất cao như núi, nhưng họ vẫn thong thả, và nhất là họ chẳng tạo ra được thành quả gì hết.

Chuẩn bị cho lễ hội "tài năng tiềm ẩn"? Chẳng hiểu nó có ý nghĩa gì nữa?Ango nhìn thấy một bóng người bên trong tàu, liền đến gần.

Natsu đang dọn dẹp bên trong tàu.Natsu nhớ hôm qua Ango và Ryo có nhắc đến việc nếu không bảo dưỡng con tàu thì nó sẽ nhanh chóng hỏng mất. Natsu nghĩ mình có thể làm được những việc lau chùi con tàu đó, từng ngày Natsu đang trưởng thành lên.

"Chỉ có một mình cô làm việc thôi à?"Natsu nghe thấy tiếng Ango, ngạc nhiên quay lại.

"Lung tung quá. Hơn nữa lại quá sơ sài."Natsu vừa lo lắng, vừa xin lỗi. Vì nghĩ rằng mình đã làm cho Ango nổi giận.

Ango nhìn về phía Natsu đang cúi đầu và nói tiếp."Tôi giúp một tay nhé?"

Ango chỉ dẫn chi tiết cho Natsu, còn Natsu thì cắm cúi làm theo những gì được chỉ bảo. Natsu nghĩ Ango là một người tốt bụng, nhưng sau đó nhận ra Ango đang quan sát mình một cách im lặng thì Natsu hơi co người lại, không thể cử động linh hoạt được.

Đến buổi tối lễ hội. Semimaru hăng hái nhận chức chủ tịch.Natsu và Semimaru cùng lên sân khấu, với tư cách là những cầu thủ bóng chày hàng đầu. Semimaru dù đã luyện từ trước và lên sân khấu thì ứng khẩu một cách tự do mà không suy nghĩ gì.Natsu cũng bị cuốn theo sự tự tin ấy và dần dần cũng cười lớn hơn.

Ango vẫn tiếp tục im lặng quan sát Natsu mà không biểu lộ gì trên nét mặt.

[Người dịch: Edward]