Bài hát tiêu đề: 勝手にしやがれ - Katte ni shiyagare – Em muốn làm gì thì làm

Lời: Aku Yuu
Nhạc: Oono Katsuo
Ca sĩ: Sawada Kenji
http://www.youtube.com/watch?v=ZvspdCCpfBI&feature=channel_video_title


Vietnamese
Trans by Nhim Ken

Dù chẳng quay lưng lại
Từ phía sau, tôi vẫn biết
Quả nhiên em sẽ đi.
Đâu phải chỉ có những kỷ niệm buồn
Em gom lại
Như thể muốn cất riêng một góc.

Nếu đã đi rồi, mong em được hạnh phúc
Nếu muốn quay lại, vẫn có tôi đợi đây
Nhưng ít nhất, hãy để tôi được tỏ ra lạnh lùng
Trong lúc tôi giả vờ ngủ
Xin em hãy đi đi
A a a a ….

Ôm chai Bourbon
Tựa bên cửa sổ lúc trời khuya
Nhìn bóng em lảo đảo dần xa
Nếu nói câu “Tạm biệt”
Thì nghe sao buồn quá
Vậy thôi, có lẽ chỉ tiễn em bằng một tiếng “Chào”…

Đâu phải tôi muốn đùa giỡn hay làm khổ em
Biết là yêu, nhưng chỉ vì tôi bối rối
Biết là đêm, nhưng với chiếc loa thùng ông ổng
Một mình tôi độc diễn suốt đêm thâu

Biết là đêm, nhưng với chiếc loa thùng ông ổng
Một mình tôi độc diễn
Suốt đêm thâu.

A a a a ….

Kanji
背中で聴いている
やっぱりお前は出て行くんだな
悪いことばかりじゃないと
想い出かき集め
鞄につめこむ気配がしてる

行ったきりなら幸せになるがいい
戻る気になりゃいつでもおいでよ
せめて少しはカッコつけさせてくれ
寝たふりしてる間に
出ていってくれ アア・・・

バーボンのボトルを抱いて
夜更けの窓に立つ
お前がフラフラ行くのが見える
さよならというのもなぜか
しらけた感じだし
あばよとサラリと送ってみるか

別にふざけて困らせたわけじゃない
愛というのに照れてただけだよ
夜というのに派手なレコードかけて
朝までふざけよう ワンマンショーで アア・・・
夜というのに派手なレコードかけて
朝までふざけよう
ワンマンショーで
アア・・・

English translated by tweedledamanddee

Kenji Sawada - Katte Ni Shiyagare (Whatever you like)

Rolling over and facing a wall on the bed
I am listening, turning my back on you
You will go, I thought you would...
'Not all memories are bad...'
You are collecting and packing them in a bag

I feel that on my back
If you won't return, you'd better be happy
But whenever you'll become willing to go back, you'll be always welcome
But please, please allow me to be cool a little bit
Get out while I pretend to be sleeping...

Holding a bottle of bourbon,
I stand near a window in the middle of the night,
watching you tottering

Saying 'Sayonara(See you again)' would be monotonous somewhat,
I'll try to see you off nonchalantly, saying 'Abayo(Bye!)'

It's not that I enjoyed bothering you.
It's that I was too embarrassed to admit that was love
Even though it is in the middle of the night,
I'll play a loud record and enjoy until the dawn my own one-man show....

Cùng với tiếng đếm ngược của Hotaru, tất cả các chốt từ 1- 4 đều đồng loạt nhấn giữ nút “Hủy bỏ”.

Làm vậy, lẽ ra là mệnh lệnh phóng tên lửa sẽ bị hủy bỏ.

Nhưng hệ thống đếm ngược vẫn tiếp tục. Thời gian còn lại vẫn đang giảm dần.

Arashi nhìn màn hình. Nó vẫn y nguyên như trước, chẳng thay đổi gì.

“Mọi người, trên màn hình thế nào rồi? Vẫn thế à?”

Semimaru, Natsu, Ango lần lượt trả lời:

“Báo lỗi rồi”.

“Ở đây cũng vậy.”

“Cũng thế.”

“Vậy tức là, chỉ riêng chốt 4 này là không hoạt động. Tôi sẽ thử khởi động lại. Thử làm lại lần nữa xem sao.”

Arashi khởi động lại thiết bị, lặp lại trình tự giống như trước, nhấn giữ nút hủy bỏ theo tiếng đếm của Hotaru. Nhưng kết quả vẫn thế.

Arashi quan sát xung quanh thiết bị.

Cả căn phòng trông rất tơi tả bởi sự xâm thực của lũ vi khuẩn, la liệt các thi hài và vô số vết đạn. Thế nên, thiết bị này, hoặc đường dây của nó… phải chăng đã bị hỏng ở đâu đó…

“Mọi người… chắc là không thể hủy bỏ bằng thiết bị này rồi… ”

Arashi rầu rĩ nói lại với mọi người.


Arashi sốt luột ra lệnh.

“Chỉ tổ mất thời gian! Quay lại đi, tập hợp tại chỗ Hotaru!”

“Mất thời gian… làm gì có chuyện đó.”

Tiếng của Semimaru.

“Con tàu này, lúc đầu thì tưởng nó là con quỷ sắt kinh khủng đáng sợ… Nhưng giờ thì đã biết là người ta đã sống ở đây, ăn cà ri ở đây, sống một cuộc sống bình thường ở đây. Như thế chẳng phải rất đáng thương sao… ”

Arashi và Natsu đồng ý với Semimaru, nhưng Ango thì tỏ vẻ không hiểu và không đếm xỉa đến.


4 người định rời khỏi chốt của mình và tập hợp tại phòng điều hành, nơi Hotaru đang ở đó. Nhưng Arashi cho rằng, nếu cắt nguồn điện chính của con tàu thì có thể sẽ dừng được tên lửa, nên cậu quyết định đi về phía phòng máy của tàu theo sự chỉ dẫn của Hotaru.

Semimaru và Natsu nghe qua bộ đàm, biết được ý định đó của Arashi nên cũng quyết định đi theo cậu.

Natsu tắt nguồn điện của thiết bị, quay lại định đi ra cửa thì bỗng giật mình. Ở khe cửa đã bám đầy vi khuẩn, như thể chúng đang cố xâm nhập căn phòng này.

Lúc Natsu mới đến, thì hoàn toàn không có chuyện đó.

Natsu cố gắng không chạm vào đám vi khuẩn và khẽ khàng mở cửa, rời khỏi căn phòng.

Cô đi dọc theo hành lang để trở lại chỗ cũ, nhưng toàn bộ lối đó đã bị vi khuẩn xâm thực.


“… Đi từ hướng ngược lại vậy…”

Natsu đổi sang hướng khác để đến phòng máy, nơi có Arashi đang ở đó.

“Hotaru, biết thêm được gì chưa?”

Ango vừa về đến phòng điều hành, liền hỏi Hotaru xem có tin tức gì không. Nhưng vẫn chưa có thông tin gì mới. Arashi vẫn đang theo sự chỉ dẫn của Hotaru, đi tìm các thiết bị trong tàu để tìm cách hủy bỏ việc phóng tên lửa.

“Anh Arashi, xin lỗi, em vẫn chưa biết thêm được gì. Tạm thời thì tầng dưới cùng là khu vực cấm, cho nên em nghĩ những thứ quan trọng chắc là để ở đó.”

“Hiểu rồi. Cảm ơn em.”

Ango nghe cuộc trao đổi giữa Arashi và Hotaru, tự dưng cảm thấy khó chịu. Nhóm mình, không được dạy gì về máy tính hay thiết bị điện gì hết. Quá trình giải mã code vừa nãy, nếu là nhóm mình thì chắc chắn là không thể làm được.

Hạ B không phải là ưu tú. Nhưng không hiểu sao, hình như có những việc mà chỉ bọn họ mới có thể làm được… Vậy những gì đã học ở khu đặc huấn ấy, rốt cuộc là vô ích sao…?

“Ango, có ở đó không? … Tiếc nhỉ.”

Giọng Ryou vang lên từ hệ thống bộ đàm.

“Ờ… Đằng ấy thế nào?”

“Cũng thế. Không có cửa thoát ra ngoài. Theo lối nào cũng chỉ thấy tường dày bịt kín.”

Phía sau Ryou, có thể nghe thấy tiếng Botan và Matsuri thử tìm các cách nhưng vẫn thất bại.

Ango đột nhiên muốn biết cảm giác của Ryou.

“… Ryou, mày có nghĩ, chuyện chúng ta được đào tạo ở khu đặc huấn ấy, là vô ích không…?”

Ryou không trả lời Ango mà chỉ nói “Sẽ liên lạc lại”, rồi ngắt bộ đàm.

Cậu vừa quan sát xung quanh, vừa nghĩ xem nên làm gì tiếp.

“Ango, có vẻ thất vọng rồi nhỉ. Em cũng thấy thế…”

Matsuri vừa ngồi xuống vừa thở dài, cô thử bắt chuyện với Ryou. Từ chuyện món cà ri vừa nãy, Matsuri hỏi Ryou xem cậu thích món gì và ghét món gì, thì Ryou chỉ nói gọn một câu: “Đồ ăn thì không có chuyện thích hay ghét, miễn ăn được là được.”

“… Th…Thế còn người thì sao? … Kiểu người như em, thì thích hay ghét…?”

“… Như cô? Tức là sao?”

“Ừm… thì là…”

Bảo tự nói về mình thì biết nói sao giờ… Matsuri vừa nghĩ vậy vừa tiếp tục câu chuyện.

“Lúc nào cũng hăng hái, vui tính, nhỏ nhắn, dễ thương, hơi xoăn xoăn… ”

“Hơi xoăn xoăn?”

“Là tóc xoăn đó. Tức là tóc thì xoăn, mắt thì to tròn…”

“À…”

Ryou vẫn xoay lưng lại với Matsuri, trả lời.

“Xoăn xoăn với hăng hái vừa phải, thì tôi cũng không ghét. ”

Lặng đi một lát, Matsuri mới đáp.

“… Va… vậy sao…”

Ryou cảm thấy lạ trước phản ứng của Matsuri. Câu nói đó của cậu là khẳng định, nhưng sao không thấy Matsuri vui, thậm chí còn thấy cô hơi buồn.

Matsuri cũng tự cảm thấy ngạc nhiên khi thấy mình shock trước câu trả lời của Ryou.

… “Xoăn xoăn và hăng hái vừa phải”… vậy là có người như thế.

… Ryou, chắc giờ đang nghĩ tới người đó …

Botan nãy giờ vẫn nghe Ryou và Matsuri nói chuyện, cô khẽ cười thầm nhưng vẫn canh chừng.

Ryou xác định lại vị trí hiện tại trên bảng sơ đồ tàu.

Chỉ còn chút nữa là đến mặt biển. Giờ thì phải làm sao đây? Ryou tính toán xem làm thế nào để thoát ra ngoài, nhưng càng nghĩ thì lại càng thấy rối.

“Vẫn ở dưới mặt biển à… Chẳng lẽ không lên được tầng trên sao…?”

Matsuri vừa nhìn sơ đồ tàu vừa thở dài.

“… Tàu thì dựng đứng… vậy chắc là tên lửa sẽ đi ra từ mũi tàu chăng…”

“Đúng rồi!”


Mắt Ryou sáng lên, cậu chạy tới chỗ bộ đàm, nhưng vẫn kịp xoa đầu Matsuri một cái.

“Matsuri, quan sát tốt lắm!”

“Gyaaa! Sao cơ? Em vừa phát hiện ra điều gì à?”

Ryou nối máy với Ango đang ở phòng điều hành.

“Ango, chắc chắn là có cửa ra. Tao sẽ đi kiểm tra, đợi tao một lát. Còn nữa…”

Ryou quay lại với Matsuri và hỏi.

“Matsuri, cô vẫn nghĩ là thật may khi tới đây chứ?”

“Vẫn!”

Matsuri vừa cười vừa giơ ngón tay cái.

“… Đúng thế. Ango, nếu cho là vô ích thì nó sẽ là vô ích. Quan trọng là… cách nghĩ thôi… Lát tao gọi lại. ”


Tại phòng điều hành, Ango tròn mắt kinh ngạc.

“Cách nghĩ?”

… Ryou, nó đâu phải là thằng có cái kiểu nói mập mờ như thế …?

Dòng suy nghĩ của Ango bỗng bị đứt đoạn bởi tiếng la hét như điên và tiếng chân chạy rầm rập của Semimaru.

“Này này này nàyyyy! Gay to rồi!”

“Semimaru? Tưởng tới chỗ Arashi rồi chứ?”

“Đi thế quái nào được! Tự dưng gỉ sắt ở đâu ra loang lổ khắp nơi! Vừa nãy có thấy thế đâu! Thế mà cả sàn nhà lẫn thang leo giờ đã tả tơi hết rồi! Thế này thì bọn Arashi leo lên sao được? ”

Arashi tìm thấy ngay một thứ trông như bảng điện tại khu vực sâu nhất. Cậu lần lượt ngắt các công tắc.
Vừa làm vừa thầm mong: dừng lại, dừng lại đi, dừng lại đi mà…
Nếu tên lửa rơi xuống, nếu bị nhiễm phóng xạ… nếu nơi đó có Hana, hoặc có ai đó, thì ngay cả động vật lẫn thực vật cũng đều chết hết. Và đương nhiên là chúng ta cũng chẳng còn sống nữa.

Natsu chạy trong hành lang hướng đến căn phòng nơi Arashi đang đứng ở đó.
Vừa chạy, cô vừa cảm thấy có gì đó kì lạ, có gì đó bất thường… Hình như, lũ vi khuẩn kia đang đuổi theo mình thì phải… Chắc không phải đâu. Chỉ là tưởng tượng thôi.

“Anh Arashi!”
“Natsu! … Chuyện gì vậy?”
“… Kh… không có gì. Để em giúp anh!”

Theo hướng Semimaru chỉ, Ango nhìn sàn nhà đã trở nên loang lổ gỉ sét.
“Thế này thì, đúng là không dùng được nữa rồi.”
“Đúng không? Các chốt khác còn tệ hơn nhiều! Bọn Arashi làm sao quay lại được bây giờ?”
“Tìm chỗ nào đó có thể kéo họ lên bằng dây thừng trong khoảng cách ngắn nhất!”

Ango luôn quyết định được nên làm gì cho phù hợp ngay khi tình thế có thay đổi.
“… Cả cậu và Ryou đều giỏi thật đấy! Biết được luôn là nên làm gì và hành động ngay…”
“Đương nhiên.”

Quay lưng lại với Ango, Semimaru lẩm bẩm: “Đương nhiên cái con khỉ!”

Cùng lúc đó, Ryou, Matsuri, Botan bắt đầu đi tìm lối thoát ra ngoài mà Ryou cho rằng “chắc chắn là có”.
“Xét về vị trí thì chắc là cánh cửa này…”
“Đâu? Đâu?”

Ryou mở một cánh cửa nhỏ bên hành lang, liền thấy ngay một khoảng không mở rộng lên phía trên.
“Woa! Lại là chỗ này!”

Đó là một tầng khác của khu vực mà Ryou, Matsuri, Semimaru đã nhìn thấy thứ giống như là tên lửa được chuyển lên trên, khi họ đi trong thang máy lần trước.

“Lúc lên thang máy, tôi có thấy bên phải có thứ gì đó trông giống cái cầu…”
“Em có thấy đâu!”
“Chắc thế.”

Cây cầu mà Ryou nhìn thấy ấy, giờ ở dưới ngay chân họ.
Cả cây cầu lẫn các thiết bị xung quanh đều có vẻ rất chắc chắn, không có vẻ gì là nguy hiểm.
Nó bắc ngang qua lối đi lên của mấy quả tên lửa, kéo dài dọc theo các loại máy móc đặt ở xung quanh. Trông như là một lối đi dùng để bảo trì các thiết bị vậy.

Ryou thấy một chiếc thang được nối lên trên. Cậu đoán nó dùng để bảo trì thiết bị phóng tên lửa.
“Leo lên đây. Trên đó chắc chắn là có cửa mở cho tên lửa phóng ra ngoài… Cũng tức là, lối thoát của chúng ta!”

Ngày cuối cùng: thời gian còn lại
03 : 05 : 12

“Arashi! Có sao không?”
Giọng Ango vang tới chỗ Arashi và Natsu khi ấy đang luôn tay tắt các nguồn điện.
“Không sao, có cả Natsu nữa. Nhưng Semimaru thì không thấy đâu…”
“Tao không tới đó được!”
“Arashi, nghe kỹ đây! Bọn vi khuẩn đó đang ăn nhanh với tốc độ khủng khiếp.”

Ango nói, khu mà Arashi và Natsu đang đứng và khu có phòng điều hành đã bị cách ly với nhau, vì lũ vi khuẩn đã xâm thực hết khu vực ở giữa.

Từ phòng điều hành, có tiếng hướng dẫn của Hotaru.

“Anh Ango, anh Arashi, hai người nghe có rõ không? … Anh Arashi đang ở đáy khu A đúng không? Hãy đi sang phía đối diện hành lang, cách đó 3 phòng. Ở đó hình như có một lối thông gió hướng thẳng lên trên. Hãy tới đó. Ango, anh đi tới A-13-15 được không? Tới đó rồi thì hãy thả dây thừng xuống kéo anh Arashi và chị Natsu lên… Tuy là chỗ đó có vẻ khá cao… ”

“Hiểu rồi, thử đi xem sao. Arashi, gặp nhau tại đó. Mau lên!”

Arashi định là để Natsu đi trước, còn mình thì tranh thủ ngắt thêm một ít công tắc.
“Chỉ cần để dây thừng lại thôi, anh sẽ đi sau…”
“Anh Arashi?”

Phía sau lưng Natsu có tiếng lạo xạo, cả hai đều quay đầu lại.

Từ lúc nào mà cửa ra vào vừa nãy đã bị phủ kín bởi vi khuẩn. Giờ chúng như một đám côn trùng, rõ ràng là đang bò lổm ngổm tiến về phía họ.

Bất giác Natsu hét lên rồi trượt về phía sau, suýt ngã. Arashi đưa tay ra đỡ lấy cô, liền bị cạnh sắc của thiết bị gần đó cứa vào cánh tay.

“Á…”
Vài giọt máu từ cánh tay Arashi rơi xuống sàn.
Ngay lập tức đám vi khuẩn đổi hướng, bu lại chỗ đó.

“Sang phòng bên! Mau lên!”

Arashi và Natsu chạy thục mạng sang phòng bên, đóng cửa thật chắc.
“… Này, hình như vừa nãy chúng nó định hướng về phía Natsu thì phải…”
“Từ nãy tới giờ em cũng cảm thấy bị chúng đuổi theo… Cả khu B lẫn khu C nơi em đi qua, giờ đều đã bám đầy vi khuẩn…”
“Bọn chúng bu lại chỗ có máu. Natsu, hay là em đang bị thương ở đâu?”

Natsu ớn lạnh.
Đúng như một quyển sách mà cô đã đọc, về chuyện các nữ thám hiểm ở Bắc cực bị thú dữ tấn công…

“… Em không phải bị thương… mà là đang đến tháng…”
“A… anh xin lỗi. Nhưng thế thì hiểu rồi. Chúng không định tấn công chúng ta, mà chỉ là theo hơi máu thôi.”

Trái với suy đoán của Arashi, lũ vi khuẩn giờ lại bám chi chít ở khe cửa.

“Gay rồi, đi thôi Natsu! ... Tới điểm hẹn với Ango đi! Chúng đang tấn công đấy! ”

Ryou vừa leo lên thang, vừa nghe thấy những tiếng ầm ầm… nặng nề.
Ngay cả Hotaru ở phòng điều hành cũng nghe thấy.

Phía trên đầu Ryou là một khoảng trống. Bầu trời. Thấy cả các vì sao nữa.

Dưới chân thang, Botan vừa giữ dây bảo hiểm cho Ryou vừa lẩm bẩm.
“… Lối thoát ra ngoài. Tức là cửa phóng tên lửa… vậy là hệ thống đã chuẩn bị xong hết rồi…”

Matsuri hỏi thăm tình hình ở các khu vực khác qua hệ thống bộ đàm gần nhất.
“Bị vi khuẩn tấn công, tức là sao? Này Natsu, trả lời đi chứ ----!”

“Hình như trong đó có chuyện gì ấy, có vẻ gay go lắm.”
“Đúng thế… Ryou! Việc còn lại để chúng tôi lo. Cậu đi gặp Ango đi… Hình như Arashi và Natsu đang gặp nguy hiểm. Hãy cứu họ… Tôi tin cậu được chứ?”
“Tôi hiểu.”
“Vâng.”

Matsuri định lao theo Ryou thì Botan ngăn lại.
“Matsuri ở lại đây.”
“Há!”
“Thế nhé, cẩn thận dưới chân đấy.”

Hướng về phía Ryou đã quay lưng đi được một đoạn, Matsuri gọi to:
“Ryou, cẩn thận đấy ---! Không được đi cùng anh, em lo lắm ----!”

Ryou quay lại nhìn Matsuri, cậu khẽ cười nhẹ.

Arashi và Natsu chạy về phía chỗ hẹn với Ango.
Bầy vi khuẩn vẫn lúc nhúc bám theo họ.

Ango và Semimaru cũng chạy. Họ mở cánh cửa dưới sàn, là chỗ hẹn với Arashi.
Khoảng không nối xuống phía dưới khá sâu.
Ango nối hết các dây thừng cậu có trong thay, có vẻ vừa đủ.

“Há? Kéo lên từ đây á? Bằng cách nào? Tôi không khỏe đến thế đâu…”

Semimaru vừa lẩm bẩm nói thế, thì phía dưới đã nghe thấy tiếng mở cửa.
Có 2 bóng người đang chạy tới.
Ango cúi xuống gọi to.
“Arashi! Natsu! Tôi sẽ kéo cả hai lên!”

[Translated by Nhim Ken]