Tsubasa wo kudasai - ■翼をください


Bài hát trong chap 102

“Có cái gì đang chuyển động kìa. Hả, là tên lửa?”

“Làm gì có chuyện là tên lửa chứ? Nhiên liệu ở đâu ra? Anh Ryou nhỉ! ”

Từ phía dưới một hành lang trông như một chiếc cầu bắc quanh khoảng không gian mênh mông đó, có thứ gì đó trông như những quả tên lửa đang được chuyển dần lên trên cùng với những tiếng ầm ầm.

“Hai za, là tên lửa thì cũng có chén được đâu, thế nào mà chẳng được.”

“Đúng thế.”

Cả Semimaru, Matsuri, và Ryou đều không hề biết rằng, đó chính là những quả tên lửa có chứa đầu đạn hạt nhân và đang chuẩn bị rơi hủy diệt toàn bộ quần đảo Nhật bản, và cũng không hề biết rằng con thuyền này đang được đếm ngược đến giờ tự phát nổ.

Ngày cuối cùng: thời gian còn lại

09 : 29 : 35

Chỉ có mình Ryou là dừng mắt tại dòng chữ ấy, nhưng cậu cũng không tìm hiểu thêm mà đi lướt qua màn hình đó luôn.

Cũng giống như Natsu lúc nãy vừa ở chỗ này, cả ba đều không thể tìm thấy đường đi lên phía trên.

“Chả có đường nào đi lên phía trên cả. … Tức là, chỉ còn cách này thôi… Hai ba---!”

Semimaru nhảy phóc qua lan can hành lang, sang một quả tên lửa đang đi từ dưới lên, rồi nhảy xuống lối hành lang ở phía trên.

“Đấy! Ha ha ha! Đại - Thành - Công ----!”

Đứng ở hành lang phía dưới, Ryou và Matsuri tròn mắt nhìn lên Semimaru đang rất chi là đắc chí. Thấy hai người như vậy, Semimaru lại giật mình:

“… Xi… xin lỗi… Tôi lại hấp tấp quá rồi? … Hấp tấp quá phải không…”

Ryou thở dài mà nói.

“Không sao. Cũng chỉ còn cách đó thôi. Chúng ta cũng đi thôi, Matsuri.”

Ba người gặp nhau an toàn ở hành lang phía trên, và tìm thấy lối đi thông sang khoảng không tiếp theo. Cứ hễ nhìn thấy thanh trụ hay đường ống là Ryou lại dùng mỏ leo núi để gõ morse, rồi lắng nghe xem có phản hồi gì không. Đúng lúc đó, có tiếng gì đó vẳng tới tai Ryou. Hình như là tiếng người.

Ryou tìm hướng của âm thanh đó. Cậu leo lên một chiếc thang ở gần đó, ghé sát tai vào.

Từ phía trong chiếc cửa thông gió, có tiếng nói vọng tới.

[Bài kiểm tra! Bài kiểm tra để chọn ra 7 người ấy!]

“Giọng nói này, là Ango?”

“Kyaaa, là Ango đấy!”

[Là bài kiểm tra sống còn để chọn ra 7 người đi tới tương lai. Tất cả đều bị giết… Trừ 7 người, còn lại đều chết hết.]

Ryou bỗng sầm mặt lại.

“Thằng ngốc này… lại bép xép rồi…”

Ryou định lên tiếng ngăn không cho Ango nói tiếp. Đúng lúc ấy, một giọng nói khác vang lên.

[Tại sao mọi người không chạy trốn?]

“Arashi?”

“Là Arashi đấy, đúng giọng này mà!”

“Ê---- Ara…”

Semimaru hướng về phía cửa thông gió, định gọi to Arashi, thì bị Ryou bịt miệng lại.

“Chạy trốn…?”

Ryou nghiêng người lắng tai nghe câu chuyện giữa Ango và Arashi.

“Chạy trốn…?”

Ango nhìn thẳng vào mặt Arashi, chết sững.

Trên một bức tường toàn các loại máy móc, Ango đang ngồi thu mình trong một góc lõm trên đó, Arashi và Natsu từ phía dưới đi lên, và nói chuyện với Ango.

Natsu lo lắng nhìn Ango.

Arashi lại hỏi tiếp.

“Chẳng lẽ tất cả mọi người không thể hợp lực để đánh lại hội giáo viên đó, rồi chạy ra ngoài kêu gọi sự trợ giúp hay sao? Nơi đó là đảo hoang giữa biển khơi, hay bị bao vây bởi những người có vũ khí?”

“Không… không đến thế… ở đâu đó… trong núi…”

Ango vừa trả lời, vừa cảm thấy mình bị một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm, khiến đầu cậu nặng trĩu.

“… Không… chạy trốn là sao? Chạy trốn thì còn ý nghĩ gì nữa? Thế thì sao chọn ra được 7 người nữa.”

“Vậy… tức là anh chấp nhận? Bài kiểm tra đó… anh muốn tham gia nên đã tham gia?”

“… Chấp… nhận… không…., không, nhưng…”
“Cho đến lúc tham gia bài kiểm tra đó, tự anh vẫn luôn mong rằng mình sẽ đến được tương lai?”

“Đúng thế… tôi muốn được chọn trong 7 người ấy… Bằng mọi giá! Đương nhiên là thế rồi? ”

“Vậy tức là anh cảm thấy thật may là mình đã đạt được mục tiêu đó chứ gì? … Không đúng… Chuyện anh nói kỳ cục quá Ango! Cái gì là đương nhiên chứ? Những giáo viên đó thật ra đã làm gì với các anh?”


Ryou, Semimaru, Matsuri đều nghe thấy tiếng Arashi đang nói rất to.

Semimaru lo lắng hỏi Ryou.

“Ê Ryou… chuyện đó, cả cậu cũng…”

“Băng qua đây thôi. Chắc họ đang ở phía trước.”

Ryou bỏ qua câu hỏi của Semimaru, bắt đầu tìm cách tháo tấm lưới đang bịt cửa thông gió.

Ango nhìn như đóng đinh vào mặt Arashi. “Cái gì là đương nhiên chứ?”, câu hỏi đó cậu không trả lời được. Cậu hiểu nội dung câu tiếng Nhật mà Arashi vừa nói, nhưng không thể hiểu nổi ý nghĩa của câu hỏi đó.

Arashi lại nói tiếp.

“… Tất cả mọi người, biết vậy mà vẫn tham gia sao? … Rằng đó là bài kiểm tra mà sẽ bị giết ấy…”

“Tôi…, không, tất cả…”

““Dù bạn bè có bị giết thì vẫn muốn đi đến tương lai”… tất cả mọi người đều nghĩ thế sao? … Nếu thế thì khác nào một cuộc tẩy não!”

Ngón tay Ango nhói đau. Trong đầu Ango hiện lên cảnh ngay sau khi kết thúc bài kiểm tra cuối cùng.

Lúc đó, Koruri đã vừa khóc vừa nói.

“Tớ không muốn đi. Mayu không đi, tớ cũng không đi”

“Tớ cũng không đi.”

“Tớ cũng thế.”

Cả Gengorou và Ban đều nói thế.

Nếu lạc thì sẽ chết, những người bạn bị lạc đều đã bị giết… Mình biết chuyện đó. Có lẽ, cả Ryou cũng biết. Nhưng mọi người thì…?

Mọi người thì không biết.

Nếu biết? Họ sẽ không tham gia bài kiểm tra? … Không, tất nhiên là phải tham gia chứ.

Không thể nào có cách lựa chọn khác, là chạy trốn.

Natsu nhìn Ango và Arashi tranh cãi mà trào nước mắt.

Ango yếu ớt phản đối.

“Tẩy não… á, là sao chứ? Arashi, cậu định coi bọn tôi là lũ ngốc à?”

“Chuyện đó không phải là do các anh tự nghĩ thế… Là do sự sắp xếp của mấy người giáo viên.”

Ango ra sức phản đối.

“Tôi nghĩ thế! Tự tôi nghĩ thế! Ngày nào ngày nào cũng vắt óc mà nghĩ! Làm thế nào để giải được các bài tập! Làm thế nào để đứng đầu! Để không bị loại bỏ! Tự trong đầu tôi nghĩ thế! Làm thế nào để vượt qua bài kiểm tra cuối cùng và lọt vào nhóm 7 người còn lại!”

Arashi trào nước mắt.

“Thế còn chuyện tại sao lại tham gia bài kiểm tra đó?”

“Há?”

“Anh có từng nghĩ, tại sao mình lại muốn đến tương lai chưa?”

Ango lại chết sững. Chết sững, và quay lại nhìn Arashi. Ango nghĩ.

Arashi đang khóc. Tại sao Arashi khóc?

Tại sao… các bài tập? ... Vị trí đứng đầu? … Bài kiểm tra?

Trong đầu Ango quay cuồng với những câu hỏi “tại sao”, chồng chất những điều khó hiểu.

Tại sao, những điều hiển nhiên như thế, mà mình lại không trả lời được?

Arashi gạt nước mắt.

“Tôi nói thế thì hơi khó nghe. Giống như là đi hỏi, sao những nạn nhân của DV tại sao lại không chạy trốn vậy.”

“DV? Là gì?”

*DV: mình tra từ điển thì chỉ có một từ hợp ngữ cảnh, là viết tắt của “domestic violence” = “bạo hành gia đình” ~.~

“Điều mà tôi thấy tức giận là, mấy người giáo viên đó, trước khi định giết hàng loạt các anh, điều quan trọng nhất… là họ đã làm cho các anh không thể tự suy nghĩ được nữa!”

Arashi giải thích cho Ango. Rằng một khu vực mà không có đường chạy trốn là điều rất kỳ lạ, rằng cách lựa chọn là “chạy trốn để tự bảo vệ mình ” là một điều hết sức thiết yếu.

Ango không thể đồng ý với Arashi.

“Không đúng! Arashi! Đối với chúng tôi, cách lựa chọn “chạy trốn” đó…”

“Có!... Có cách đó… Nhưng họ đã làm cho các anh không thể nhận ra… Họ đã khiến các anh nghĩ rằng không có con đường nào khác… Dù có phải bị giết!”

“Không đúng!”

“Họ đã khiến các anh nghĩ rằng, đó là do chính các anh lựa chọn.”

“Không đúng! Thôi ngay đi.”

“Ango, bài kiểm tra đó, giá mà các anh không tham gia thì tốt!”

Cả Ango, và cả Ryou đang băng qua lối cửa thông gió, đều bị sốc bởi câu nói đó.

Cơ thể Ango run lên bần bật, cậu rũ xuống như người không xương.

Arashi vẫn bám chặt lấy bức tường đầy máy móc, ôm lấy nó để giấu mặt đi.

Vẫn giấu mặt, cậu nói tiếp.

“Cũng giống như bọn tôi… Chẳng được hỏi nguyện vọng, cũng không thể từ chối, bị một ai đó tự ý lôi đi. … Đội mùa Hạ, cả A lẫn B, đều giống nhau. Nhưng, hiện giờ… chúng ta đang tự do. Giờ thì có thể tự mình lựa chọn và quyết định rồi. … Cả Ango nữa… ”

Ango đờ đẫn nhìn chăm chăm vào góc khuất.

Giá mà không tham gia bài kiểm tra thì tốt…? Bị giáo viên làm cho nghĩ như thế…?

… Vậy, còn Shigeru…?

Ango cất tiếng cười.
“… Ha ha… nếu thế thì tất cả bọn tôi… đều là lũ ngốc. Chết trong một bài kiểm tra mà không cần tham gia cũng được, phải vậy không? Vậy còn Shigeru? … Còn Shigeru vì tôi mà chết thì sao…?”

“Anh không cần chịu trách nhiệm về những việc xảy ra trong hoàn cảnh ấy!”

Arashi bênh vực Ango, lúc này đang vừa cười vừa khóc.

Từ trên cao bỗng có tiếng gọi.

“Ango”

Là Ryou. Cậu đã tới được bức tường đầy máy móc này bằng lối thông gió, ở phía đối diện với nhóm Ango đang ngồi, nhưng phía trên khoảng 5-6m.

“Ryou…?”

“Anh Semimaru! Cả Matsuri nữa!”

“Ừ--- Natsu ơi-----!”

“Ê-------! Arashi! Tao lo cho mày lắm đấy!!”


Trong mắt Ryou, chỉ nhìn thấy Ango.

Một Ango đang ngồi co rúm trong tận cùng của một góc lõm trên bức tường.

“Ango… có chuyện này tao chưa nói với mày… Vì tao không biết là nói ra thì tốt hay xấu. Tao đã nghĩ, lúc đó không nên nói ra thì hơn. Nhưng có lẽ tao đã nhầm. Phải nói thôi. Lúc đó, trong hang ngầm ấy, khi mày và Shigeru bị treo lơ lửng ấy, người cắt dây thừng chính là Shigeru.”

“Giờ mày còn nói thế được sao… chẳng phải chính mày đã cắt sao?”

“Tao cũng cắt. Gần như cùng một lúc. Tự thằng Shigeru đã cắt… Để cứu mày…”

“Nói dối… chuyện đó… Shigeru không thể…”

“Mày nghĩ là không thể chứ gì? Chuyện nó cứu mày, là không thể, là không chấp nhận được chứ gì. Rốt cuộc thì mày vẫn không chịu công nhận Shigeru.”

Ryou kể lại những việc chính mắt mình đã chứng kiến, ngay sau khi Ango bị rơi xuống hang ngầm hôm ấy.

Shigeru - nếu không có Ango thì không thể làm được gì hết, một kẻ vô dụng và yếu đuối, vậy mà đã rất giỏi xoay xở với Ukai, dụ Ukai bị lạc trong rừng, rồi tự quyết định đi xuống hang ngầm để cứu Ango. Shigeru ngày hôm đó đã là “một kẻ hữu dụng” hơn rất nhiều so với Ango ngày hôm đó.

“Mày vẫn chưa chịu công nhận đúng không? Rằng thằng đó rất khá. Mày muốn nghĩ rằng vì mày mà Shigeru chết đúng không? Cái đó người ta gọi là “Đang say” đấy! ”


Semimaru và Ango ngẩng lên nhìn Ryou.

“Ango, hãy ráng thừa nhận đi.”

Ango vừa nghe vừa nhìn Ryou chăm chăm. Ryou nói tiếp.

“Shigeru đã tự mình quyết định, tự chiến đấu theo cách riêng của mình, cố gắng sống hết sức mình dù có cả những sai lầm. Nó muốn bảo vệ mày, và mắc sai lầm nên đã chết. Shigeru chết không phải tại mày”. Ryou nhấn mạnh điều đó.

Ango vừa nghe Ryou nói, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh của Shigeru lúc ở trong hang ngầm hôm đó.

Đôi mắt nhìn thẳng, không hề có chút do dự.

“Thừa nhận đi. Nó không phải là nhân vật phụ trong câu chuyện của mày. Hãy để nó là nhân vật chính đi.”

Trên má Ango, những dòng nước mắt chảy dài. Thật nhiều, thật nhiều.

“Shigeru đã nói với Ukai. Rằng Ango sẽ đi tới tương lai. Nó nói, những người biết tự quyết định, tự hành động và chịu trách nhiệm thì phải tới được tương lai. Ango, mày hãy trở thành người như thế đi.”


Trước làn nước mắt nhạt nhòa của Ango, là Shigeru đang đứng đó.

Là Shigeru - đang từ phía sau đuổi theo Ango. Là Shigeru - vẫn đang ở tuổi 17.

Vẫn bộ đồ jean giống hôm ấy. Vẫn những lời của Shigeru giống hôm ấy.

Shigeru vừa đuổi theo sau Ango vừa nói.

[Ango, cậu không tin tớ. Lúc nào cũng chỉ coi tớ là đệ tử hoặc em trai thôi.]

Shigeru đã đuổi kịp Ango.

Hai người đứng ngang nhau, cùng bước đi. Shigeru đang ưỡn ngực bước đi song song với Ango.

[Từ rất lâu rồi, tớ luôn muốn được làm bạn ngang hàng với cậu.]

Ango nói với Shigeru. Rằng Shigeru là bạn, là đối thủ của cậu.

Và rồi cậu đã nói ra câu mà hôm đó đã lỡ chưa kịp nói. Xin lỗi, hay cảm ơn, hay gần giống thế.

Shigeru sung sướng quay lại nhìn Ango, khẽ cười, ưỡn ngực hơn nữa. Cậu đưa tay cho Ango.

“Hãy cố gắng ở tương lai nhé, Ango. … Hẹn gặp lại.”

Ango nắm tay Shigeru thật chặt.

Shigeru biến mất.

Để lại mình Ango đi đến tương lai.

Bàn tay phải của Ango như vẫn còn cảm giác vừa cầm tay Shigeru.

Những ngón tay phải của cậu cong lại như vừa nắm tay Shigeru.

Kể cả hai ngón tay mà lúc trước không thể cử động được.

Ango nắm chặt bàn tay phải, gạt nước mắt rồi đứng lên.

Nhìn Ango mãi cho đến lúc cậu đứng lên, Ryou lên tiếng.

“Leo lên thôi. Từng nhóm một, gặp nhau ở trên kia.”

Nhóm của Ryou và nhóm của Ango bắt đầu leo lên bức tường của bên mình.

Vừa leo, Ango vừa cảm thấy bắt đầu hiểu những lời lúc trước Akio nói.

“Lớn lên trong lồng kính à… đúng thật…”

"Ừm, thế nên tôi đã bảo rồi đấy. Lớn lên trong lồng kính cũng đâu phải là xấu. Những kẻ lớn lên giữa chốn dân dã thì đúng là khó mà thành công được, nhưng với những người được nuôi dạy cẩn thận chắc chắn là dễ thành công hơn ! Có lợi thế quá rồi còn gì!"


Từ phía bên kia, Semimaru nói chen vào. Rồi Ryou cũng nói.

“Nói hay lắm.”

“Thế hả? Khen nữa đi Ryou-chin!”


Cả Ango, cả Ryou, và cả Arashi, Semimaru, Matsuri, Natsu đều tự mình leo lên bức tường ấy. Trong lòng Ango giờ đang thấm đầy những câu nói của những người bình thường mà cậu đã được gặp ở tương lai.

[Giờ chúng ta đã tự do. Có thể tự lựa chọn và quyết định được rồi.]

[Trên con đường mà chính mình đã chọn, cũng nhiều hạnh phúc lắm đấy.]

Mời đón đọc chap tiếp theo

Nguồn: http://blog.livedoor.jp/reading7seeds/archives/51798540.html#comments

[Trans: Nhim Ken]