February 12, 2012
7SEEDS Chương Kinh trập 7 - Tiến hành

Biển đã hiện ra trước mắt Ayu và Aramaki.

“Đúng như anh nói kìa. Lâu lắm rồi mới lại thấy biển.”
Từ một vách đá, Ayu tìm được đường xuống gần biển hơn. Những vách đá gần biển cũng không quá gập ghềnh, chỉ giống như những con dốc cao, nên hai người không phải vất vả gì lắm cũng tới được bờ biển.

“Cây cối mọc gần biển trông cũng hay nhỉ!”
“Tôi chưa tới vùng này bao giờ, nhưng ở bờ biển thì sẽ có nhiều thứ ăn được hơn đấy.”

Aramaki huýt sáo. Khoảng 10 con chó chạy đến.
“Đây là giày của Hana. Ngửi mùi lại một lần nữa, rồi đi tìm giúp tao nhé.”

Bầy chó tản ra. Nhìn từ phía sau, Ayu lên tiếng hỏi.
“Anh thực sự vẫn nghĩ là Hana còn sống à?”
“… Tôi… vẫn chưa nhìn thấy thi thể cô ấy… nên vẫn nghĩ là may ra còn hy vọng. Có thể chỉ là hy vọng thôi.”

Ayu tìm thấy một chỗ có vẻ phù hợp để dựng trại tối nay.
“Hôm nay ta nghỉ lại đây chứ? … Dưới biển chắc có thứ ăn được đấy. Nào, lặn xuống tìm cái gì đó thôi!”
Aramaki cười nhăn nhó.
“À không… tôi không làm được. Tôi không biết bơi.”
Ayu khựng lại. Ayu, gần như đông cứng.

“Anh không biết bơi?”
Ayu tròn mắt nhìn Aramaki.
“Anh không biết bơi?”
“Có cần phải hỏi lại những hai lần như thế không?”
“Không thể tin được! Thế mà vẫn được tới đây á! Thật xấu hổ!”

Ayu giờ đã hiểu được một chút cảm giác tức giận của Ango đối với đám người thường.
Cô quay ngoắt lưng về phía Aramaki.
Aramaki lí nhí giải thích về việc mình không biết bơi. Hồi học tiểu học thì không dám… Nghỉ hè thì toàn chơi bóng chày…
Ayu nghe nhưng vẫn quay lưng lại với Aramaki, bỗng dưng trong đầu cô nguội hẳn.
… Nhưng, người này, đã sống được ở đây hơn 10 năm.
… Tại sao? Vậy là không giống như các thầy nói, có năng lực hay không có năng lực, chẳng quan trọng gì sao?

Ayu quay phắt lại, nhìn chăm chăm vào mặt Aramaki.
… Để sống được ở đây, chắc chắn phải cần yếu tố gì khác nữa…

“… Gì… gì vậy…. Tôi… tôi xin lỗi…”

Aramaki nhìn xuống, vẫn tiếp tục giải thích. “Tôi cũng định nhờ Hana dạy cho nhưng mà…”. Nghe đến đấy, Ayu đã quyết định mình sẽ phải làm gì.

“Tôi sẽ dạy anh.”
“Há?”
“Thế nhỡ lúc nguy cấp mà không biết bơi thì chẳng phải rất gay sao? Có khi còn liên quan đến tính mạng của tôi nữa ấy chứ. Nếu partner mà không có năng lực tương xứng thì tôi không thể yên tâm được… Nào, giờ tôi sẽ dạy anh từng chút một.”

Ayu nhanh chóng đi vào một bụi cây gần đó để thay sang bộ đồ bơi.
Đó là một bộ đồ bơi đơn giản, quần đùi và áo bó. Quanh eo có thắt một bộ dây lưng, trên đó có gài dao.
Ayu hoàn toàn không để ý đến vẻ bối rối của Aramaki đang nhìn ngó loanh quanh, cô buộc gọn tóc rồi quay sang Aramaki nói tiếp.

“Vì thủy triều đang lên, nên ta sẽ làm quen ở chỗ đằng kia trước đã”.

Aramaki không có quần bơi. Mà nói thật, suốt bao nhiêu năm sống hoang da, anh chẳng có lấy một bộ quần áo tử tế. Bất đắc dĩ anh đành mặc một chiếc quần đùi thay cho quần bơi rồi bước xuống biển.

Bước sâu xuống ngang eo, Ayu vừa khoanh tay vừa nói với Aramaki.
“Anh có úp mặt xuống nước được không? Có thể để tự nổi được không?”
“À… chắc được…”
“Làm thử đi.”

Aramaki định nổi trên mặt nước mà không được, ngay lập tức phải ngẩng mặt lên.
Ayu cảm thấy tức giận với sự chậm chạp quá mức của Aramaki.
“Vô dụng thế nhỉ! Đến chó còn bơi được kia mà! Ngay cả Kuroda cũng…”
“Xin lỗi, tôi sợ quá…”
“Nếu giữ tay thì chắc là được. Làm vậy thì chắc không sợ nữa chứ?”

Ayu nắm lấy tay Aramaki.
Một cánh tay rắn chắc, Ayu nghĩ vậy. Là cánh tay đã tồn tại suốt bao nhiêu năm tới tận bây giờ.

“Đừng khum ngón tay vào lòng bàn tay. Khoát thế này này”
“Á! Tôi xin lỗi. Để tôi làm lại lần nữa.”

Aramaki cứ để Ayu cầm tay như thế, anh thử nổi trên mặt nước một lần nữa.
Ayu nắm tay anh, vừa quan sát vừa chỉ dẫn tiếp.
“Đừng dùng sức quá, cứ để mặc cơ thể trên nước… Tự khắc anh sẽ bơi được mà… Thư giãn đi.”

Trước mắt Ayu là tấm lưng rộng của Aramaki… Một vết thương lớn. Dấu tích của việc bị động vật tấn công.

“Thử mở mắt ra đi… thả lỏng cánh tay…”

Aramaki vẫn để Ayu giữ tay mình, lặng lẽ bơi, ngụp mặt xuống một lúc lâu.

“… Này! Anh vẫn còn sống đấy chứ?”
Oạp! Aramaki ngẩng mặt lên.
“Oa!... Được cầm tay có khác, không sợ mấy nữa.”
“Anh… nhịn thở cũng tốt đấy chứ?”
“Về điểm đó thì tôi rất tự tin.”
“Vậy thì tốt quá còn gì. Tại sao lại không bơi được nhỉ?... Một lần nữa nhé.”

Ayu vừa nhìn Aramaki vừa đưa ra thêm những chỉ dẫn mới, dẫn anh dần dần ra được chỗ nước sâu hơn.
Ayu vừa dạy Aramaki vừa nhận ra.

… Tiến bộ rất nhanh.
… Cử động của chân tay rất linh hoạt và mạnh mẽ. Người này… có khả năng vận động rất tốt.

Sau một hồi tập luyện, Aramaki đã có thể nổi được một chút, tạm thời vừa nổi vừa khua chân tay để tiến được một chút.
Aramaki bơi một mình về chỗ Ayu đang đứng, cất tiếng gọi to.


”Tôi bơi được rồi! Tuyệt không?”
“Mới đầu mà được như thế là tốt lắm. Nào, lại một lần nữa…”

Ayu vừa định dạy tiếp thì chợt thấy nhói đau ở gót chân.
Cô liền ngụp ngay xuống nước, nhìn vào gót chân.
Một con gì đó trông như con cá sấu đang cắn cô.
Vẫn ngụp trong nước, Ayu rút dao ra, định lôi con cá sấu ra thì Aramaki lao vội tới cứu cô. Vốn dĩ Aramaki định bơi lại một lần nữa thì đột nhiên thấy Ayu chìm trong nước, đoán là có chuyện gì gay go nên mới vội lao tới.

Aramaki cứ thế ôm Ayu rồi chạy thốc lên bờ.
Vừa bế vừa hốt hoảng hỏi.
“Cô… cô không sao chứ!? … May mà tôi tới kịp.”
“Làm gì tới mức đó. Trông anh còn hoảng hơn tôi kìa. Mau thả tôi xuống đi.”
“… Có đi được không?”
Ayu vừa được thả xuống, liền cúi xuống xem xét gót chân thật cẩn thận rồi quay lại phía Aramaki.
“Không sao đâu. Anh cũng phải để ý dưới chân đấy…”

Nói rồi cô mới nhận ra.

“Quần anh, bị trôi mất rồi à?”

Aramaki xấu hổ quá ngồi thụp xuống.
Ayu nhìn điệu bộ ngượng ngịu của Aramaki, bất giác cô phụt cười rồi quay lưng về phía anh.

“… Dù sao, cũng cảm ơn.”

Aramaki vừa giấu mình trong nước, vừa hoang mang không biết Ayu đã nhìn thấy hết cả chưa, trong đầu chỉ tràn ngập một từ “xấu hổ”, chẳng nghĩ được gì khác.
Dù vậy anh cũng nghĩ, như vậy mà Ayu vẫn bình thản như không, giỏi thật.

Bề ngoài trông Ayu vẫn bình thản, nhưng thật ra trong lòng cũng có chút bối rối.
… Hồi còn bé thì nhìn quen rồi. Tại vì bọn con trai toàn chơi trò cởi truồng.
… Nhưng anh ta ở trần mà ôm mình như vậy, sao mình cũng không thấy khó chịu gì nhỉ..

Trời đã tắt nắng.
Aramaki chữa vết thương ở chân cho Ayu, để cô nghỉ và một mình chuẩn bị bữa tối.
Ayu nhìn theo những cử động của Aramaki.
Như hôm nay đã thấy, anh ta có khả năng vận động rất tốt. Khi xử lý vết thương ở chân cho mình cũng làm rất chính xác.
Đúng là thành quả của việc đã tồn tại suốt mười mấy năm qua.
Nghĩ vậy, Ayu quyết định nói với Aramaki một đề nghị cho tương lai.

“… Này, anh Taka. Tôi nghĩ một lúc nào đó cũng sẽ sinh con, tới lúc đó, không biết có thể nhờ anh giúp có được không?”

Aramaki quá kinh ngạc, đánh rơi luôn xoong cơm tối xuống đất.

”… Cái… tự dưng cô nói cái gì vậy!?”
“Tất nhiên, nếu anh ghét thì đành chịu vậy…”
“Không phải là ghét…”

Trong lúc Aramaki còn đang rất kinh ngạc, Ayu bình thản nói tiếp phần suy luận của cô, “Nếu sinh con thì tôi rất muốn nó được hưởng gen di truyền ưu tú nhất.
Theo như quan sát từ trước tới giờ, tôi thấy anh rất giỏi.
Tất nhiên là không phải ngay bây giờ, nhưng nếu khi nào thuận lợi thì…”

Aramaki nghe Ayu nói vậy, liền thử giải thích cho cô nghe rằng chuyện sinh con không phải là thế.

Nhưng vì Ayu được nuôi dưỡng trong một môi trường đặc biệt nên cô không hiểu thế nào là tình yêu hay sinh con đẻ cái, vì vậy ý của hai người cứ lệch nhau.
Aramaki đã nhận ra suy nghĩ lệch lạc của Ayu.
Anh nói bọn giáo viên đã dạy cho Ayu về cách sinh con như thế, thật đúng là tồi tệ.

“Bọn giáo viên đó thật quá tồi tệ. Coi khinh cả cô lẫn chúng tôi.”
“Xin lỗi, tôi cũng chỉ định thử thế thôi…”

Aramaki lại thử giải thích về chuyện “yêu” là như thế nào, theo cách mà anh biết.
“Nếu có một người nào đó mà cô nghĩ là rất quan trọng đối với cô… người mà cô nghĩ rằng không muốn rời xa họ… người mà cô nghĩ rằng rất muốn yêu thương và ôm ấp họ một cách vô điều kiện… thì hãy nắm lấy người ấy.”
“Cảm giác yêu thương thì đại khái tôi cũng hiểu. Vì trước đây tôi cũng nghĩ rau cỏ mình trồng ra là rất quan trọng.”
“Ừ, cô nghĩ được như vậy là rất tốt. ”
Aramaki vừa cười vừa trả lời Ayu.

“… Phải rồi… Hana, là người mà anh “yêu” đó hả?”
Aramaki không trả lời ngay. Anh vừa nghĩ, vừa từ từ nói với cô.
Chuyện đó… có lẽ… hơi… khác một chút… Mà Hana cũng có người yêu khác rồi…

“A…. xin lỗi… tôi cũng không dám khẳng định được”.

Aramaki nói với Ayu, rằng thực ra bản thân anh cũng chưa thật sự hiểu rõ “yêu một ai đó” là gì.

“… Nói chung, là khó lắm…”
“… Đúng thế…”

Ayu ngồi cạnh Aramaki bên đống lửa, lặng yên suy nghĩ.
Kuroda lại gần cô. Ayu xoa đầu nó, rồi ôm nó vào lòng.

Ngày hôm sau…

Ayu và Aramaki đi dọc theo bờ biển, tới khu vực mà hôm qua họ còn chưa đi qua.
Một hồi lâu sau Derec xuất hiện, sủa ăng ẳng như ra hiệu điều gì đó.

“Derec… sao thế? Tìm thấy gì rồi à?”
Cả hai cùng chạy theo nó.
Trên bãi biển cách xa đó một chút, có đến mấy con chó của Aramaki đang tập trung lại ra hiệu.

Ở đó có một cây gỗ bị dạt vào bờ biển. Nhìn mảnh vải vướng vào thân cây, Aramaki nhận ra.
“Đây là… khăn tay của tôi? Nó đã bị rơi xuống dòng sông ngầm, chỗ Hana bị ngã…”
Một con chó khác có vẻ rất sung sướng, cho anh xem thứ mà nó vừa tìm được.
Một chiếc giày. Chỉ có một chiếc, và là giày leo núi.
Aramaki đổi sắc mặt.

Đây là giày Hana đeo khi đó.
Trong đầu Aramaki bắt đầu bùng nhùng những suy nghĩ.
… Dòng sông ngầm đó, hình như là chảy ra vùng biển này?
… Vậy, Hana cũng…?
… Thi thể của Hana cũng… trôi dạt tới đây…?

Ayu nhìn Aramaki từ phía sau.
Người anh bỗng như chùng hẳn xuống. Ayu lập tức nắm lấy tay Aramaki, chỉ cho anh thấy.
“Taka, anh nhìn kìa. Có vết nhóm lửa. Lại còn biết cách dập hẳn rồi mới đi đấy.”

Ayu rời Aramaki, chỉ cho anh thấy một dấu vết khác.
“Còn nữa, có rất nhiều vỏ sò ở đây. Chắc chắn là có người ăn… Có ai đó đã ở đây. Có thể không phải là Hana, nhưng tôi nghĩ rất có khả năng chính là cô ấy… Có lẽ cô ấy vẫn còn sống và bị dạt tới đây.”

Ayu nói vậy rồi quay sang nhìn Aramaki.
Aramaki không nhìn cô. Dường như anh đang chìm vào thế giới của riêng mình.
Từ đôi mắt anh, một dòng nước mắt đang chực chảy xuống.

Ayu giơ tay về phía Aramaki, nhưng rồi bất giác dừng lại.
… Cô không hiểu nổi cử động của chính tay mình nữa.
Sự bối rối của Ayu đột nhiên bị tiếng sủa của bầy chó cắt ngang.
Aramaki chợt tỉnh, quay về phía chúng.
“Thế nào? Thấy có mùi của Hana à?... Ta thử đuổi theo xem sao, Ayu. Có khi sẽ gặp được đấy.”

Cùng thời điểm đó, Hana, Chisa, Fujiko, ba người đang phải đối mặt với một hiện tượng bất thường.
Bầu không khí trở nên yên lặng hơn.
Chú ngựa nhỏ ương bướng có vẻ đang sợ điều gì đó.
Cả ba người đều nhận thấy, loại nấm mà dạo gần đây mới mọc lên nhiều hơn, và chúng bắt đầu xâm thực một cách nhanh chóng, chứ không phải chỉ là mọc thêm nhiều nữa.
Nấm mọc ở khắp nơi, chi chít trên cây đại thụ, tới mức trông rất đáng sợ, như thể đang ăn sâu vào nó.
Cả ba cuối cùng cũng nhận ra. Thế này, thực sự là rất bất thường.

[Translator: NhimKen]