http://il.youtube.com/watch?v=BVcgGbexW0U

Natsu từ trong toilet quay lại chỗ Arashi và Ango, hai tay ôm khệ nệ những gói giấy toilet dự trữ trong đó.

“Ồ---! Đúng đấy, đã tới đây rồi thì thứ gì còn dùng được là phải lấy chứ! Đúng là Natsu có khác!”

Arashi liền đi nhanh vào toilet nam, Ango chỉ thờ ơ nhìn theo.

“Đúng là Natsu có khác!” Natsu vừa ngẫm nghĩ câu đó, vừa soạn lại ba lô, định nhét hết giấy toilet vào.

Tay Natsu chạm phải chiếc khung ảnh. Là chú mèo Mimi.

Natsu thầm nói với Mimi: “Cảm ơn em… nhờ có em nên chị mới cố gắng được đến thế…”


”Cái đó, là gì vậy?”

Thấy Natsu nhìn chăm chăm ngắm bức ảnh, Ango liền cất tiếng hỏi.

“À…”

Natsu đưa Ango xem bức ảnh của Mimi.

“Tôi vừa nhặt được… Lúc chỉ có một mình, hoảng sợ đến mức không cử động nổi. Sau đó không hiểu sao tôi lấy lại can đảm và tự nhủ phải cố lên. Ừm… tại nhà tôi cũng có một con mèo… ”

“Đừng bao giờ làm chuyện nguy hiểm như thế nữa. Cô không làm được đâu.”

Bị Ango cắt ngang câu nói, trong giây lát, Natsu sững lại, cúi đầu xuống.

“Lần tới chắc chắn là sẽ mất mạng đó. Tôi sẽ không để cô làm như thế. Hiểu chưa, cô không cần phải làm mấy chuyện không cần thiết… ”

“Ta… tại sao?”

Lần này thì Ango bị Natsu cắt ngang câu nói.

“Ango, anh đã nói với tôi rồi mà. Lúc luyện tập rút khăn trải bàn… anh đã nói “Thực ra cô có thể làm được”…”

“Chuyện đó thì không nguy hiểm. Nhưng như lúc nãy là không được. Sẽ ngã đấy. Hiểu chưa, từ nay về sau…”

“Không!”

Natsu trong lúc bối rối không biết làm sao, nắm chặt hai bàn tay đang run lẩy bẩy của chính mình.

“Không… tôi muốn cố gắng. Tôi, lần đầu tiên được cảm thấy là mình có ích… Kể cả việc có thể và việc không thể… kể cả việc quá khả năng… tôi cũng muốn cố gắng.”

Mặt Ango hằn lên sự tức giận.

“Ango!”

Không rõ từ lúc nào, Arashi đã quay lại đó với đầy lốc giấy toa lét trên tay.


”Ango, đối với anh chẳng nhẽ Natsu thất bại thì tốt hơn sao?... Nghe giống như vậy đó… Tại sao vậy…?”

Natsu ngẩng mặt lên, nhìn chăm chăm vào Ango.

“Không phải vậy… không có chuyện đó… Tôi chỉ vì cô nên…”

Đột nhiên cánh tay của Ango lại nhói đau.

Trong tâm trí Ango, Shigeru đang nhìn thẳng vào cậu.

“Ango, cậu không tin tớ. Cậu không coi tớ là một người bạn ngang hàng. Bởi vậy khi tớ đứng đầu, cậu cảm thấy tức giận có phải không?”

Arashi nhận thấy rõ những nét đau đớn hiện lên trên khuôn mặt Ango.

Nhưng chính sự nhận ra ấy lại khiến Ango càng tức giận.

“Tôi không đau đớn gì hết… Đây chắc cũng chỉ là ảo giác thôi… Chỉ tưởng tượng là bị đau thôi… Hình như lúc nào, lúc nào… tôi cũng nhìn thấy ảo giác… ”

Ango nói vậy để cố xua đi sự khó chịu.

“Thôi đủ rồi, đi đi.”

Ango ngồi thụp xuống, phẩy tay như thể muốn đuổi bọn Arashi đi.

“Trên đó có bọn Ryou đó! Đi cùng Semimaru thì phải. Tôi nghỉ một lát rồi sẽ đi tiếp, hai người đi trước đi.”

Nói xong, Ango lại yên lặng chìm vào trong thế giới của mình.


Một lúc lâu, sự im lặng bao trùm cả ba người. Cuối cùng Arashi cũng lên tiếng dứt khoát.

“Chúng ta sẽ không chia ra nữa, tại một nơi như thế này. Vất vả lắm mới gặp được nhau, lẽ nào… Tôi tuyệt đối sẽ không để mình cô độc, hoặc ai phải chịu cô độc thêm một lần nữa.”

Sau đó Arashi hỏi Ango, liệu có phải trước khi gặp cậu, Ango đã nhìn thấy gì trong tàu không.

Ango đáp, cậu bị lạc vào một cái hang trông như một hang đá vôi.

Arashi suy đoán tâm trạng của Ango.

Một cái hang trông như một hang đá vôi… ở đó có gì… Có gì mà khiến cậu ấy phải bị ám ảnh thành ảo giác như vậy… Rốt cuộc là đã có chuyện gì…?

”Ango, hay chúng ta thử đi tìm chỗ đó? Đừng vội kết luận rằng đó chỉ là ảo giác.”

“Phải đấy. Ừm… có khá nhiều chỗ trông sủi sủi như là trong động đá vôi ấy. Bởi vậy… có thể anh thấy nó giống như trong một cái hang…”

Natsu cũng bổ sung thêm lời Arashi nói.


Ango buông một tiếng thở dài, từ từ đứng lên.

“Đi thôi.”

Cậu nói vậy, không nhìn đến hai người, với luôn lấy ba lô rồi cứ thế bước đi.

Ango khó chịu vì Natsu và Arashi cứ nhìn mình chằm chằm với vẻ lo lắng. Chẳng lẽ một người như mình mà khiến cho bọn vứt đi ấy phải thương hại sao… Chấn chỉnh lại đi, Ango!

Arashi và Natsu cũng vội khoác ba lô, đuổi theo Ango đang đi phía trước.

“Natsu, lúc nãy em đã đáp trả lại Ango, giỏi lắm đó!”

“Em cũng nghĩ như vậy… Em hiểu anh ấy lo cho em, nhưng có lẽ em hơi khó chịu.”

“Thôi, chúng ta hãy còn nhiều thời gian lắm, có lẽ cứ từ từ thám hiểm con tàu này đã…”

“Vâng…”


Natsu vừa trả lời, bỗng chợt nhớ ra hệ thống đếm ngược mà mình vừa thấy dưới kia.

Trong lúc đó, Botan và Hotaru, sau khi đã biết ý nghĩa của hệ thống đếm ngược đó, đang di chuyển theo chiều dọc để đi tìm phòng điều khiển.

“Hãy còn nhiều thời gian lắm, không cần phải vội, cứ thận trọng mà đi… Cho đến lúc phóng tên lửa, hãy còn nửa ngày nữa cơ mà.”


Ryou đang trao đổi tín hiệu morse với Ango thì chợt nhận ra Ango không trả lời mình nữa.

Như thế nghĩa là… Ango đang đi tiếp mà không có vấn đề gì… Ryou hiểu như vậy.

Đứng bên cạnh, Semimaru đang kể với Matsuri những gì cậu đã nhìn thấy, rằng trong con tàu này là một kho vũ khí, chứa đầy các loại vũ khí, và khắp nơi đều thấy có các thi hài.

“… Nhưng mà, tại sao anh Ryou lại có súng?”

“Ngay từ đầu trong hành lý đã có rồi.”

“Thật á? Sao bọn em lại không có? Vậy là không công bằng! Hay bọn vứt đi thì không được giao súng?”

Semimaru cũng hưng phấn hùa theo.

“Há----! Hạ A tất cả đều có súng á?”

“Mà này, Semimaru…”

Ryou khéo léo tránh câu hỏi của hai người.

“Chẳng phải cậu vừa nói là có thứ gì đó rất nguy hiểm đó sao? Người? Hay động vật?”

“Đúng đấy! Là thứ gì vậy? Anh bị nó tấn công à?”

Matsuri lập tức quay sang hướng câu chuyện của Ryou.

”Chuyện đó thì… tôi đã cảm thấy thế thật… nhưng giờ thì không cảm thấy gì hết…”

Semimaru vừa cười he he vừa giải thích rằng đó có lẽ chỉ là tưởng tượng… Nhưng Matsuri thì nổi giận với cậu vì chỉ là tưởng tượng thôi mà suýt chút nữa đã giết chết Ryou.

“Tóm lại là làm gì có thứ động vật nào ở đây mà tấn công con người được chứ. Có phải trong trong phim đâu… ”

“… Đúng đó…”

Ryou nghe hai người nói, nhưng vẫn cảm thấy không thể mất cảnh giác.

Chưa thể kết luận rằng không có động vật nào có khả năng tấn công con người. Semimaru tuy ngốc nhưng giác quan không tồi. Hầm trú ẩn phía tây là một ví dụ. Trên con tàu này cũng có thứ gì đó. Rõ ràng là một thứ không hay ho gì. Đúng là một nơi cần phải tránh xa.

Tìm hiểu cho chắc… Không dây vào. Không để bị lừa. Không để bị cuốn vào. Không để bị lừa.

… Nếu đây là bài kiểm tra thì sai lầm lớn rồi…


Ryou bảo Semimaru và Matsuri đi ra ngoài, còn tự mình sẽ đi tìm gặp Ango.

Nhưng hai người, vẫn như mọi khi, trả lời rằng đã mất công tới đây rồi thì phải tìm được thứ gì dùng được mang về, nên vẫn đi theo Ryou.

Nơi họ đến tiếp theo là một gian bếp. Semimaru reo lên vui sướng rồi sục ngay đi tìm dụng cụ làm bếp.

Matsuri đưa tay định mở tủ lạnh để tìm thực phẩm.

“Đừng mở tủ lạnh.”

Ryou giữ tay cô lại.

Matsuri được Ryou chạm vào tay! Cô cảm thấy rất hạnh phúc.

Sau đó ba người đến một căn phòng rộng mênh mông.

“Woaaa? Nhìn kìa! Kia kìa!”

“Giỏ bóng rổ? Đây là nhà thể dục? Còn bóng? Bóng đâu?”

“Hyaaaa! Tìm được chỗ hay quá!”

Semimaru và Matsuri vừa reo lên vừa xăng xái chạy đi tìm bóng.

Hai người tìm thấy bàn đánh bóng bàn và dựng nó lên. Tuy đã cũ, nhưng nó vẫn đứng tốt. Quả bóng bàn thì tuy hơi méo, vợt cũng sủi đầy cao su, nhưng có vẻ vẫn dùng được.

“Chơi nào~~~!”

“Chơi chứ!”

Semimaru và Matsuri tỏ ra rất phấn khích, chơi bóng bàn luôn.

Ryou chăm chăm nhìn hai người.

… Bọn chúng… đang làm gì vậy? … Chúng tới đây để làm gì chứ…?

Semimaru rủ Ryou.

“Ryou, Ryou, chơi cùng đi!”

“Không.”

“Trường nông thôn nhưng ít ra cũng phải có bóng bàn chứ?”

“Không.”

“Chưa đánh bao giờ á? Sao lại có thằng như thế nhỉ?”

Matsuri nói: “Vậy chơi thử đi!” rồi dúi luôn vợt vào tay Ryou.

“Chơi bóng chả để làm gì cả.”

Cả Semimaru lẫn Matsuri đều chẳng đếm xỉa gì đến lời Ryou nói.

“Chơi đi nào---! Ryou!”

“Đợi nó nẩy lên rồi đập đi!”

Matsuri giao một cú bóng về phía Ryou. Ryou theo phản xạ, vung vợt lên nhưng đập trượt.

“Kya ha ha ha ! Hay quá! Dễ thương quá~~~!”

“Ê hê hê! Quê quá!”

Ryou tức lên.

Lần này thì cậu đã biết cách, và đáp trả bằng một cú sì máp cực mạnh.


“Bắt nhịp nhanh quá~~~!”

“Gì thế này, thế mà bảo là chưa đánh bao giờ?... Được lắm! Phải mang bộ này về mới được. Chủ nhật tuần sau sẽ mở cuộc thi đánh bóng bàn!”

Semimaru thu nhặt dụng cụ đánh bóng, lại còn đi tìm thêm.

“Có cả bóng rổ nữa này! ”

“Xịt hết rồi còn đâu! Có bơm không nhỉ?”

Semimaru rủ Ryou chơi bóng rổ, nhưng Ryou không nghe.

Vứt quả bóng rổ hơi xẹp ngay dưới chân Ryou, Matsuri và Semimaru lại tiếp tục công cuộc “đào mộ”.


Ryou chỉ có thể nghĩ rằng việc hai người đang làm là rất lãng phí thời gian.

Mấy môn chơi bóng đó chẳng dùng được để sống.

Cậu đứng nhìn Semimaru và Matsuri, trong đầu hiện lên những lời của Aramaki và Haru.

“Cả đội Hạ A đều không chơi bóng chày sao?”

“Các cậu, không có cái gọi là sở thích hay mục đích cuộc đời à?”

“Chẳng lẽ không sống như một con người sao?”

Hừm. Ryou với tay lấy quả bóng rổ, ném lên.

Bóng rơi vào lưới, đập xuống sàn một tiếng “Bộp” nghe rất dễ chịu.

Nghe thấy âm thanh đó, Semimaru và Matsuri cùng quay lại nhìn Ryou và cười.

Matsuri rất phấn khích, liên tục khen Ryou “Giỏi quá~~~!”.

“A~~ Vui quá~~~!”

Cô nói với giọng đầy mãn nguyện, đưa mắt nhìn lưu luyến khắp gian phòng tập thể dục.

“Semi này, anh có cảm thấy hơi lạ không? … Mới chỉ trước đây thôi, nếu nhìn thấy những thứ thương mến này, chắc hẳn chúng ta đã khóc và đòi quay trở về thế giới cũ. Nhưng giờ thì, những thứ đã thuộc về thế giới xa xưa này… nghĩa là kể cả khi không có chúng, hàng ngày ta vẫn sống như thường…”

Semimaru cũng đồng ý với Matsuri.


“Hình như, giờ ta đã cảm nhận hết được chuyện này… Thật may là đã tới đây.”

“Thật may là đã tới đây”… câu nói đó của Matsuri, Ryou không hiểu nổi.

“Đúng thế… Có lẽ chẳng cần dựa vào những thứ hồi xưa thì ta vẫn sống được… Nhưng, phải mang bộ bóng bàn này về thôi!”

Semimaru bó chặt bộ bóng bàn lại, bắt đầu đi tiếp.

“Đi thôi, Ryou! Chắc vẫn còn nhiều thứ hay ho lắm ~~~!”

“Hay ho…”? … Quả nhiên Ryou không thể hiểu nổi.

Matsuri nắm lấy tay trái Ryou, kéo cậu sang phòng tiếp theo.

“Đừng có chạm vào tay trái tôi.”

Chẳng thèm quan tâm đến vẻ mặt khó chịu của Ryou, Matsuri nói.

“Vậy, tay phải thì được chứ gì! Hay quá~~~!”

Ryou bị Matsuri nắm lấy tay phải, cứ thế kéo đi.

Trong lúc đó, Natsu, Arashi, Ango đang ở một chỗ giống như một cái hang trong động đá vôi.

“Cái đó” - thứ đã khiến Natsu phải khiếp sợ, và bao quanh là những vết sủi sủi như trong động đá vôi, có đầy khắp nơi như trùm lên khắp những phần động cơ của con tàu.

“Đây… đúng là một cái hang. Tối nhỉ… Ango, phải chỗ này không?”

Arashi hỏi Ango.

Ango trả lời, cậu không nhớ rõ là đã từng tới đây hay chưa, nhưng đúng là trông giống thế này. Vừa nói vậy, cậu vừa thấy yên tâm vì mình đã không bị chi phối hoàn toàn bởi những ảo giác.

Ango tự nhủ, mình phải tin vào chính mình hơn.


“Sao nó lại thành thế này nhỉ… Những thứ sủi sủi này…”

Arashi đã từng xem phim Tinanic, cũng đắm và cũ như thế này, cậu nghi hoặc không biết những thứ sủi sủi đó có giống như trong phim không.

“Đây chắc là… loại vi khuẩn ăn sắt.”

Ango giải thích về sự có mặt của chúng trong các con tàu đắm. Chúng có khả năng làm ô xy hóa sắt. Nhưng lại không thể sống trong bầu không khí bình thường. Tuy vậy việc chúng có mặt ở đây thì rất có thể chúng đã được tiến hóa.

“Nếu đúng là như vậy thì một lúc nào đó cả con tàu này cũng sẽ biến mất không còn một dấu tích. Trong cơ thể con người, đặc biệt là trong máu cũng có chất sắt. Nghĩa là thuyền viên trên tàu này bị chảy máu rồi chết, và loài vi khuẩn ấy đã kéo nhau lên sống trên những cơ thể đó.”


“Há!”

Arashi và Natsu nghe Ango nói vậy, bất giác co rúm người lại.

“Có gì mà phải nhảy dựng lên thế. Rất nhiều thứ trên trái đất này tạo thành một vòng tuần hoàn… Kể cả con người nữa... ”

Ango nhìn chăm chăm vào đám sủi sủi trông như trong hang đá vôi ấy, vẫn quay lưng lại với Arashi và Natsu, kết thúc lời giải thích.

“Ango này… anh đã từng là hội trưởng hội học sinh hay người phụ trách à? … Hay là có em trai hoặc em gái?”

Arashi từ phía sau hỏi chuyện Ango. Ango trả lời nhưng vẫn không quay lại.

“Không. Sao lại hỏi thế?”

“Tại vì khi bọn tôi hỏi thì anh trả lời rất tận tình… Không hề cảm thấy khó chịu… Như thế… rất tuyệt!”

“Ý cậu là rất tiện chứ gì?”

“Không phải vậy! Ý tôi là, anh giỏi thật đó… Không hiểu sao trông anh giống như một người luôn đứng mũi chịu sào ấy… không phải vậy sao?”

Ango quay đầu lại, nhìn vào mắt Arashi rồi cười.

“Làm gì có chuyện giỏi giang gì. Khó coi lắm.”

Họ đưa mắt nhìn khắp khu vực đó rồi cả ba cũng bắt đầu tiến lên phía trước.

Vừa bước đi, Natsu thỉnh thoảng lại quay đầu lại.

Lạo xạo lạo xạo… Dấu hiệu của cái gì vậy? Cái gì vậy nhỉ…?

Botan mặt đẫm mồ hôi, thở hổn hển. Sau bao nhiêu cố gắng, cô cũng leo được từ dưới lên tới nơi mà cô cho rằng đó là phòng điều khiển. Nhờ có giác quan tốt của Hotaru, cả hai đã tìm thấy những chỗ giống như thang leo, và đã lên được tới đây.

“Cuối cùng thì cũng tới nơi! Phòng điều khiển… Nào, đầu tiên là phải dừng cái tên lửa đó lại đã. Cả vụ tự nổ nữa… nhỉ. Nên làm gì bây giờ…”

Hotaru nhìn thấy những ký tự trên màn hình.

“A, hiện ra trên màn hình kìa!”

Ngày cuối cùng: thời gian còn lại

12:02:56

Dưới đó là một màn hình mới mà lúc ở phòng thuyền thưởng họ chưa nhìn thấy. Và trong trong màn hình đó hiện lên một thông báo quan trọng.

“Việc hủy bỏ cài đặt này chỉ có thể làm trong 12 tiếng đồng hồ. Còn 3 phút nữa là hết.”

[Translator: Nhím Ken]