Lúc này, cả thế giới trước mắt Semimaru bỗng biến thành một thước phim quay chậm.

Cậu đã cảm thấy một thứ gì đó rất kỳ lạ đang tiến lại gần. Sợ quá. Nên đã nổ súng.

Thứ vừa thoát ra khỏi cái bóng đó là Ryou!

… Bắn phải Ryou mất rồi.

… Mình không cố ý làm thế.

… ‘Tôi không cố ý làm thế’… đó là lời biện hộ mà những kẻ phạm tội thường hay nói, nhưng đúng là tôi không cố ý làm thế mà, thưa ông cảnh sát!

… Lực đẩy của khẩu súng quả là kinh khủng. Không thở nổi.

… Bà già à, tôi, tuy là đứa không tốt, nhưng không bao giờ có ý định đụng đến súng hoặc thuốc đâu (ý là ma túy và các loại tương tự).

… Nhưng tại vì có súng nên…


Người Semimaru từ từ đổ về phía sau.

Cậu nhìn thấy khẩu súng mà mình đã bóp cò. Và cũng nhìn thấy viên đạn đang kẹt trong nòng súng.

… Ơ? Đạn bị kẹt? Không bắn ra sao? … Thật là...

… Bà chị nói nó hoạt động không tốt thì phải. Chắc thế. A… may quá!

… Nhưng có tiếng vỏ đạn rơi ra mà. Cả mùi thuốc súng nữa. Cả khói nữa. Cả lực đẩy của súng nữa.

Mắt của Semimaru dừng lại ở họng súng và bắt gặp Ryou đang hướng về phía mình.

… Là Ryou đã bắn? Người bị bắn là mình? Thảo nào mà thấy khó thở.

… Chắc Ryou cũng nhặt được khẩu súng ấy ở đâu đó.

… A… nhưng… bà già à, may mà không phải là tôi bắn…

… So với việc bị bắn thì thế vẫn còn tốt chán, … (trời, đến đây mới biết Semimaru lương thiện đến mức nào ^.^)


Semimaru từ từ quay lại, nằm dài ra đó.

Matsuri đột nhiên nghe thấy tiếng động lớn, rồi nhìn thấy khẩu súng của Ryou, Semimaru thì nằm đó, cô gào lên:

“Gì thế này? Thế này là thế nào? Hai người làm sao vậy? Tại sao lại thế này! ”

Matsuri không hiểu đầu đuôi ra sao, lao đến bên Semimaru.

“Anh Semi! Không----! Đừng chết----! Tỉnh lại đi---!!’’

“Hắn, có áo chống đạn đấy thôi?”

Ryou bình thản nhắc nhở.

“Há?”

Matsuri nhìn vào ngực Semimaru. Semimaru đang mặc áo chống đạn thật.


Botan và Hotaru vẫn ở trong phòng thuyền trưởng, nghe lời tuyên bố của ông ta về việc phát nổ.

“Việc phóng tên lửa và con tàu này tự nổ, sẽ xảy ra trong 24 giờ tới.”

Thuyền trưởng nói tiếp.

Sau đó ông thông báo rằng đã bắt đầu cho đếm ngược để phóng tên lửa và phát nổ, và sẽ tiến hành chuyển sang trạng thái dựng đứng để phóng tên lửa, và ông nói sau khi trải qua ngày êm đềm cuối cùng, thì sẽ đặt dấu chấm hết cho thế giới xinh đẹp như hoa anh đào đang rơi này. Rồi ông bắt đầu ngâm bài thơ “Samuel Taylor Coleridge” (Khúc hát của những thủy thủ thời cổ xưa), như một thói quen hàng ngày.

“… Hôm qua và cả hôm nay, hôm nay và cả hôm qua, không có gió, cũng không chuyển động, chúng ta đứng yên…”

Tiếng ngâm thơ của thuyền trưởng làm liên tưởng đến hình ảnh con tàu Fuji bị mắc kẹt trong băng và không thể đi nổi.

“Các bạn, cảm ơn các bạn đã vất vả trong suốt thời gian qua”.

Trong màn hình, thuyền trưởng cúi đầu rất thấp. Sau đó ông quay lại, hướng về đám hỗn loạn có lẫn tiếng súng, ông vừa nói vừa rời khỏi ghế: “Các cậu, yên lặng chút coi!” .

Thuyền trưởng biến mất khỏi màn hình, chỉ còn lại tiếng hỗn loạn, và cuộn băng hết.

“Lẫn trong tiếng gào có cả tiếng cười… Đến mức không thể nghĩ đó là tiếng người nữa…”

Botan buông một tiếng thở dài.

“Tên lửa sẽ rơi xuống quần đảo Nhật bản? Thuyền thưởng, ông nói gì vậy? … À, nhưng cũng chẳng cần phải vội, cuộn băng này đã có từ lâu lắm rồi. … Sau đó không biết là đã có chuyện gì nhỉ…?”

“Nhưng, con tàu này vẫn chưa phát nổ. Đúng là chuyện đó đã xảy ra từ xưa lắm rồi, nhưng, nếu vậy thì những con số này là gì?”

Hotaru chỉ vào những con số trên màn hình.

Ngày cuối cùng: thời gian còn lại

13:01:09.

   
Pi… pi… pi… Cùng với tiếng điện tử, những con số đang giảm dần giảm dần.

Botan lau mồ hôi. Mồ hôi thật khó chịu.

“Nghĩa là… vì một lý do nào đó mà hệ thống đếm ngược này đã bị ngừng lại, và giờ nó lại hoạt động trở lại… phải vậy không? Nghĩa là khi những con số này giảm đến 0 thì tên lửa sẽ được phóng, tàu sẽ tự nổ… phải vậy không? ”

Sau một phút im lặng, Hotaru cất tiếng.

“… Nhưng, nếu như tất cả các máy móc, đều hoạt động tốt…”

“Đúng thế, giờ thì nó tơi tả thế này rồi, chắc là không thể phóng được nữa đâu…”

Botan vừa nói vừa cố tạo ra gương mặt vui vẻ, nhưng cô thật sự không thể yên tâm. Tạm thời, tốt nhất là nên tìm cách dừng hệ thống đếm ngược này lại, mình sẽ quay về căn phòng điều hành, nơi mà mình phát hiện ra đầu tiên. Căn phòng đó cũng ở trên cao hẳn so với phòng thuyền trưởng.


Botan và Hotaru rời khỏi căn phòng thuyền trưởng, nơi lẽ ra phải dừng hệ thống đếm ngược lại.

Đâu đó trên hành lang, có rất nhiều thi hài đã cứng lại. Họ đều là những người trên cùng một con thuyền, đã dùng những vũ khí còn lại để giết nhau nhằm bảo vệ chính mình.

Botan nhìn thấy trong những thi hài đó, một thứ gì đó trông như mũ của thuyền trưởng.

Botan chạm vào sợi dây chuyền đeo trên ngực mình.

Cô nghĩ. Ý tứ trong những lời của thuyền trưởng - “Tất cả chúng ta hãy cùng chết một cách thanh cao và đẹp đẽ” - là những thi hài hóa thạch chồng chất lên nhau như thế này sao…?

Botan nghĩ, những lời của thuyền trưởng và thứ cô đeo trên ngực này… chất độc dùng để tự sát… đều cùng một ý tưởng.

Botan và Hotaru bước tiếp, trong căn phòng thuyền trưởng không còn một bóng người ấy, hệ thống đếm ngược vẫn tiếp tục.

Ngày cuối cùng: Thời gian còn lại

12:59:59

Pong! Một thanh âm điện tử vang lên, một cửa sổ mới hiện ra.

“Chỉ có thể phá hủy cài đặt này trong vòng 12 tiếng.

Chỉ còn 1 tiếng nữa là hết thời gian.”

Cùng với tin nhắn mà không ai đọc ấy, hệ thống đếm ngược vẫn tiếp tục.

Ango - vẫn còn đang chìm trong ảo giác - và Arashi, đang ở một bên của tàu Fuji, họ đứng đối mặt với nhau trong khu vực vốn trước đây là đáy tàu khi tàu còn ở trạng thái nằm ngang.

“Ukai… tại mày mà Shigeru đã…’’

“Ango!”

Ango trong trạng thái ảo giác, nổ súng bắn về phía Ukai. Bằng tay trái không thuận, 2 phát liền.

Viên đạn sượt qua bên cạnh Arashi, trúng vào tấm kính của bể nước khổng lồ phía sau Arashi. Trong nháy mắt, vết nứt lan rộng, tấm kính sụp xuống, khối nước từ trong bể ào ào chảy ra.

Ango và Arashi bị khối nước lớn cuốn đi, trong tích tắc, họ bám được vào một thiết bị ở gần đó. Nhưng, không hiểu là do chưa khóa hẳn khi tàu chuyển từ trạng thái nằm ngang sang thẳng đứng, hay là vì máy móc hoạt động không tốt, mà một phần sàn nhà bỗng mở ra, và họ bị rơi xuống tầng dưới theo dòng nước cuốn. Ango và Arashi rơi vào một căn phòng nhỏ mà họ không biết rõ, và lỗ hổng mà họ vừa rơi qua đó đã bị một cái máy khổng lồ bịt kín.


“Thật là… chuyện gì thế này…”

Arashi đột nhiên bị chĩa súng vào, rồi bị cuốn theo dòng nước, và lại rơi vào một nơi hoàn toàn xa lạ, khiến cậu rối loạn thật sự, nhưng rồi cậu cũng nhận ra là trong căn phòng nhỏ này có cả Ango nữa. Còn Ango thì đang đứng trong một góc khác, tay vẫn cầm súng và ôm lấy đầu.

“Ango! Anh không sao chứ?”

Ango tỉnh lại.

“Arashi? Sao cậu lại ở đây?”

“Chuyện đó… dài lắm. Tôi bị cuốn trôi tới đây…”

“Tôi đã bắn cậu à…? … Tôi nhìn thấy ảo ảnh sao…?”

“À… cái đó, khẩu súng… ”

Câu hỏi của Arashi bị chìm trong tiếng ầm ầm của nước đổ.


“A… cứ ở đây thì nguy mất. Vừa lạnh vừa không có chỗ đặt chân…”

Trong căn phòng đó, không hề có thứ gì giống như là cửa để thông ra bên ngoài, chỉ có duy nhất một chỗ trông giống như cửa thông gió. Nhưng chỗ đó lại bị lưới sắt bịt kín.

Arashi thử dùng tay kéo tấm lưới ra, nhưng nó đã bị vít chặt vào khung nên không thể nhấc ra nổi.

“Chỗ này… không thể mở được… nhưng nước sẽ chảy về phía này, nên kiểu gì nước cũng sẽ cuốn đi…”

“Ờ…”

Ango tuy trả lời Arashi nhưng đầu óc vẫn ở tận trên mây. … Mình đã nhìn thấy ảo ảnh, bị dụ dỗ bởi ảo ảnh ấy và đã chĩa súng vào Arashi. Ango cứ luẩn quẩn trong cảm giác tự trách mình.

Từ đường ống dẫn dọc theo thành tàu, bỗng vẳng đến tai Ango một giai điệu quen thuộc.

“A - n - go”

Nhịp morse mà Ryou đang gõ bằng mỏ leo núi ấy, đã giúp Ango lấy lại khả năng tập trung.

Ango lắc đầu thật mạnh như thể xua tan ảo giác, cậu quan sát tấm lưới sắt mà Arashi đang cố kéo ra.

Phòng phía bên kia có mặt sàn khá cao. Với lượng nước này thì căn phòng này rất có thể sẽ bị ngập hoàn toàn.

“Arashi! Có mang dao không? Tháo lưới ra! Mau lên!”

“Rõ”.

Ango và Arashi dùng dao thay tô vít để tháo vít ra, họ di chuyển dọc theo ống thông gió đến được phòng bên cạnh.

Căn phòng mà họ vừa tới là một cái kho hẹp, nên trong nháy mắt nó cũng bị ngập nước. Hai người tạm nghỉ trên một chỗ giống như một thanh xà rầm bắc ngang qua phía trên căn phòng. Họ hít thở và kiểm tra độ an toàn của chỗ nghỉ.

Mực nước cứ dần dần cao lên, đến gần ngay dưới thanh rầm thì ngưng lại.

“Nước không dâng lên nữa. Chắc là chảy hết rồi.”

“Nếu cứ ở trong căn phòng vừa nãy thì chắc chúng ta chết chìm cả rồi…”

Arashi nói với Ango bằng một khuôn mặt tươi cười.

“Cảm ơn anh rất nhiều.”

Ango không nói gì, quay lại nhìn Arashi bằng một thái độ nghi hoặc. Ango nghĩ, câu “cảm ơn” của Arashi là sai rồi. Ngay từ đầu, chính mình là kẻ làm cho nước bị tràn thế này.

Arashi hắt xì hơi và run lên.

“Cởi đồ ra”.

Ango lấy từ ba lô ra một tấm chăn cứu hộ, lại gần Arashi rồi choàng lên sưởi ấm.

“A… ấm quá…”

Hơi ấm dần dần ngấm vào cơ thể Arashi. Arashi không phải không để ý đến việc tại sao Ango lại mang súng. Chắc hẳn là có nguyên do gì đó… cậu nghĩ thế. Cùng lúc ấy, cơ thể cậu cũng bắt đầu thấm mệt.


Ango vừa sưởi ấm vừa nghĩ về việc mình đã bị ảo giác chi phối. Đang ở trong tàu, mà cứ ngỡ như đang đi trong hang ngầm. Mình đi tìm Shigeru, nhầm tưởng Arashi là Ukai, suýt nữa thì giết chết cậu ta. … Hana, là do mình giết… Hay là tốt hơn hết, nên giết luôn cậu ta đi…?

Ango cảm thấy sức nặng của cơ thể Arashi trên vai mình. Cậu lặng đi vì kinh ngạc. Arashi đang ngủ rất yên, hơi thở đều đặn. Nói gì đi chăng nữa, cậu ta ngủ ngay bên cạnh kẻ vừa mới chĩa súng vào mình, thật quá sơ suất. Không hiểu là vì quá mệt do bị trôi trên biển, hay là vì cậu ta quá ngốc đây…

Ango quan sát xung quanh. Những bức tường bao quanh căn phòng này phẳng lỳ, không có lấy một chỗ nắm, chúng thẳng đứng và cao bằng khoảng một tòa nhà 2-3 tầng. Trên bức tường có một dòng chữ tiếng Anh nằm ngang, hình như là một ký hiệu gì đó.

C-K Do or die

Phía bên kia của bức tường nối với một không gian khác, là khu cầu thang. Bên trên bức tường, gần với trần nhà, có một khung bằng sắt, giống như là thanh rầm, bắc ngang qua như một cây cầu.

Ango thở dài. Leo lên bức tường này là chuyện không thể, hơn nữa hiện giờ tay phải mình lại không dùng được.

Lối vào vừa nãy thì đã bị bịt kín cả rồi.

Mình, rốt cuộc là đang làm gì ở đây vậy…

Ryou để mặc Matsuri lo cho Semimaru đang nằm đó, cậu vừa tiếp tục gõ mỏ leo núi vào tường vừa đợi Semimaru bình tĩnh lại.

Matsuri cởi áo chống đạn của Semimaru ra, và kiểm tra chỗ ngực bị đạn bắn.

Tất nhiên là đạn không chạm được vào cơ thể, nhưng sức đẩy của nó khiến da bị một vài vết xước.

“Hình như không bị gãy xương thì phải… chắc thế… kiểu như bị đập mạnh ấy nhỉ? ”

“Chỉ có thế thì tốt.”

“… Th… thế mà em cứ tưởng anh ấy chết rồi…!”

Ryou vẫn chưa hết cảnh giác về việc Semimaru đã chĩa súng vào mình. Hay là Semimaru chỉ giả vờ là thằng ngốc, rất có thể nó đã nhắm đến mình từ lâu rồi.

Ryou thăm dò ý đồ của Semimaru.

“Sao mày lại nhằm vào tao…”

“A----! Đúng rồi!”

Câu hỏi của Ryou bị chìm trong tiếng la thất thanh của Semimaru.

“Có thứ gì đó! Trên con tàu này có thứ gì đó rất đáng sợ!”

Lúc ấy, Natsu đang đi một mình, dò dẫm tìm đường.

Cái cầu thang lẽ ra phải nối với mặt sàn phía trên của khu vực kho thì đã không đi được rồi, hay là thử băng qua phía trên thanh rầm ở gần đấy xem sao? Dãy tay vịn trước đây giờ đã trở thành một cái thang, nên chắc là leo được lên thanh rầm đó.

Natsu vừa cầu mong đừng có sai lầm... vừa bắt đầu leo lên thang.

Arashi đã tỉnh giấc. Ango vừa thả lỏng cơ thể, vừa hỏi Arashi xem cậu nhìn thấy trạng thái con tàu thế nào. Ango biết được rằng con tàu đang ở trạng thái thẳng đứng và đã ổn định. Còn tiếp theo sẽ phải làm thế nào, tạm thời cậu chưa quyết định được.

Arashi nhìn thấy một thứ gì đó trông giống như đá đang nổi trong nước. Phải rồi, lúc bể nước bị nứt ra và cậu bị cuốn trôi đi, cậu cũng cảm thấy va phải thứ gì đó giống như là đá vậy. Arashi tò mò không biết đó là thứ gì.

“Rùa?”

“Chắc là nuôi để làm thịt. Trong bể nước đó. Thời kỳ thám hiểm địa lý trái đất hồi xưa (chắc là thời Côlômbô, mình đoán thế), họ cũng mang loài rùa khổng lồ lên trên tàu. Tốn ít thức ăn, dễ nuôi, lại nhiều thịt.”

“Tôi cũng từng nghe đến chuyện đó. Bởi vậy nên chúng mới bị tuyệt chủng đấy… Lũ rùa này trông có vẻ như vẫn chưa chết nhưng…”

“Có lẽ chúng đang ngủ đông…”

Đang ngủ đông… Nghe thấy mấy từ này, Arashi bỗng có cảm giác thân thuộc với lũ rùa. Cũng giống như bọn mình, chúng là loài sinh vật sống vượt thời gian. Bọn mình thì được ngủ đông bằng hệ thống máy móc, còn lũ rùa thì tự ngủ đông…

“Tự chúng có thể làm được chuyện đó, siêu thật đấy. Nếu chúng tỉnh dậy, tôi muốn thả chúng ra biển hoặc bãi biển nào đó. Có lẽ vẫn còn vài con còn sống.”

“Nếu con tàu này vẫn còn dùng được, thì ta có thể nhân giống chúng ở đây và dùng chúng làm thức ăn.”

“Trên con tàu này…”

Arashi kể với Ango về cảm giác của cậu khi leo lên con tàu này.

“Ango à, lúc bước vào con tàu này, tôi bỗng có một cảm giác rất lạ. Nó có điện, và là một nơi rất giống với thế giới cũ, vậy mà tôi không hề cảm thấy vui… Cho dù con tàu này còn mới tinh, thì tôi cũng không định sống ở đây đâu.”

Arashi kể với Ango về câu chuyện khiến cho cậu có cảm giác đó. Hồi xưa, bạn gái của tôi có nói rằng: “Em nghĩ rằng bầu trời đầy sao và một đống lửa là liều thuốc chữa lành hiệu nghiệm nhất”. Lúc nghe cô ấy nói thế, tôi vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của câu nói ấy, nhưng từ lúc đến đây, sống trong thế giới này, tôi mới dần dần cảm nhận được ý nghĩa trong câu nói của cô ấy.

Tất cả cùng quây quần bên một đống lửa, cùng ung dung nghỉ ngơi dưới bầu trời đầy sao đêm, để khi bình minh lên thì cơ thể đã được nạp đầy năng lượng… tôi nhận ra đó chính là điều thoải mái hơn bất cứ thứ gì trên đời này… Arashi nói vậy.

“Ango, anh có cảm thấy thế không?”

Ango, lúc này trong lòng đang tìm câu trả lời cho câu hỏi của Arashi.

Cô “bạn gái” ấy, là Hana chăng?

Đống lửa thì là vì cần để sinh tồn, nên mới nhóm lên. Bầu trời sao thì là để xác định phương hướng và thời tiết. Bình minh, nếu như không chết trong đêm thì đó là dấu hiệu để bắt đầu một ngày mới.

Hana thì… đã chết rồi.

Ango cất tiếng.

“Arashi, bạn gái của cậu là…”

“Ango, nhìn kìa!”

Arashi chỉ lên phía trên bức tường. Trên thanh xà rầm, Natsu đang từ từ leo xuống.

Mời đón đọc chương tiếp theo.

Bài hát tiêu đề: “Cứ để thời gian trôi đi”

http://www.youtube.com/watch?v=M4O1di7fmW8&feature=related
[Translator: Nhím Ken]