Sep 7, 2008

Tóm tắt chapter 76

Những giọt sương sớm rơi xuống làm ướt mi mắt Haru. Haru từ từ mở mắt và nhận ra một con thằn lằn màu đỏ to bằng con mèo con đang bám trên đầu gối mình. Gần đấy cũng có rất nhiều con như thế.

“Áh”

Haru lăn người về phía sau cùng với Koruri trong tay

“Eh, nói dối, sáng rồi à? Mình đã ngủ à?”

Koruri cũng mở mắt.

Tối qua, Haru đã nắm 2 tay run rẩy của Koruri, và Koruri cũng để 2 tay mình được nắm như thế, 2 người không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Những con tắc kè xung quanh 2 người không phải là những sinh vật nguy hiểm, chúng chỉ vì sự hiếu kì mà đến. Tuy nhiên, hôm nay đến lượt Koruri làm bữa sáng, vắng mặt lâu như thế, chắc mọi người đang lo lắm.

2 người chạy về phía làng.

Vừa chạy, Haru vừa yên tâm khi thấy Koruri có vẻ khoẻ, Koruri là người biết Haru “chơi piano” và hình như là lúc nào cũng muốn nghe thử tiếng đàn của Haru.

Ở ngôi làng vừa đón bình minh, Fubuki và Mitsuru vừa chơi đùa với Aramaki, vừa chạy. Chạy đến phía trước chuồng gia súc. Gengoro đang ở đó.

Tối qua Gengoro đã không ngủ và nói là sẽ trông coi chuồng gia súc.

Gengoro đã hỏi Aramaki tại sao chỉ còn một mình Aramaki sống sót của đội mùa đông. Aramaki đã trả lời mọi người lúc trước đều bị hổ vồ nên đã không còn.

Gengoro thì lại chú ý đến việc “có hổ” hơn là an toàn của đội mùa đông. Gengoro đã hỏi rất nhiều về các con vật mà Aramaki đã nhìn thấy. Đội mùa đông của Aramaki được rã đông ở Hokkaido, còn ở Honshu thì có rất nhiều loài động vật có vú mà Aramaki chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Gengoro rất có hứng thú với Hokkaido, nơi có rất nhiều loại động vật.

“Cậu yêu quí động vật quá nhỉ. Quen cả cách chữa trị cho chúng nữa.”

Trước nhận xét của Aramaki, Gengoro chợt thay đổi thái độ.

“Yêu quí động vật à…tư cách đó…tôi không có”

Nói như thế, và Gengoro đang định bỏ đi, thì phía sau lưng Aramaki nói

“Không cần tư cách gì cả”

Gengoro quay lại nhìn Aramaki nhưng không nói gì.

Cùng lúc đó, Hana đang đi tìm Haru còn Ango đang tìm Koruri.

Vừa đi tìm Haru và Koruri thì Hana, Aramaki, Ango, Ryo thấy 2 người chạy tới chỗ họ vừa gặp nhau.

Ango nghe Koruri nói bằng nét mặt rất gay gắt.

“Ở cùng nhau à…ở đâu, làm gì?”

“Cái đó cũng thật là bất cẩn…Ngủ quên ở trong rừng…”

Ở cùng nhau suốt cả đêm à, Ango vừa đẩy Haru vừa hỏi.

“Gì chứ, chẳng nhẽ phải có sự đồng ý của anh à?”

Ango ngay lập tức đấm thẳng vào mặt Haru.

Haru chảy máu mũi và ngã xuống.

“Chẳng phải là tao đã bảo là đừng có đến gần Koruri rồi à?”

Ango nổi điên lên và đang định đánh Haru tiếp thì Hana và Aramaki liều lĩnh xông vào ngăn cản.

“Ango!”

Koruri vừa gọi vừa dang 2 tay đứng trước mặt Ango.

Koruri nói, Haru không làm gì sai cả, chỉ vì tôi muốn nghe nên đi cùng thôi, xin lỗi đã làm mọi người lo lắng, Koruri cúi đầu xin lỗi.

“Không phải việc đó”

Ango vẫn đang giữ nắm đấm và đang tức run lên. Koruri vẫn dang 2 tay bảo vệ Haru, đối nghịch với Ango. Haru sau khi bị đánh gục, dần dần tỉnh lại sau lưng Koruri.

“chà, gì thế? Ango đang tức giận cái gì thế?”

Koruri hỏi Ango một cách lặng lẽ tại sao lại không được kết bạn với Haru.

Ryo thì vừa khoanh tay, vừa đứng trông chừng mọi việc đang diễn ra.

Ango không trả lời câu hỏi của Koruri, thoát ra khỏi Hana và Aramaki đang ngăn cản mình.

Ango nói với Haru, sau bữa sáng cùng đi đến kiểm tra khu nước, hãy làm việc một chút đi, Ango ra lệnh cho Haru như thế.

“Cả tớ cũng…” Koruri vừa nói, Ango đã quát “Cậu hãy dọn dẹp những phần việc còn lại đi”, và rồi bỏ đi đâu mất.

Aramaki cầm cho Haru chiếc khăn lau vẫn còn ướt.

Koruri vừa trông theo bóng Ango rời khỏi vừa xin lỗi Haru.

“Xin lỗi, Ango thực ra…cậu ấy là một người rất tốt…”

Ryo cũng vừa rời khỏi, vừa đá Haru một cái. Ryo đang bị shock bởi câu “đứa trẻ ngỗ ngược” của Nijiko (câu này tớ không hiểu lắm)

“Họ là những người bảo vệ à? Tôi cũng hiểu cảm giác cố gắng bảo vệ cô gái ít tuổi hơn nhưng…”

Koruri trả lời câu nói của Aramaki.

“Mọi ng ười đều bằng tuổi nhau đấy. cùng 17 tuổi cả”

Có nhầm không đấy, Hana kêu lên ngạc nhiên, “hơn tuổi à?” Haru cũng kêu lên ngạc nhiên.

Đội hình đi kiểm tra địa hình và khu nước đã được phân công.

Hạ A có Ango, Nijiko v à Ryo, “người thường” có Hana, Haru, Aramaki v à Ran, đội hình 7 người, theo bản đồ Koruri đã vẽ, có thể nhìn thấy lần lượt xung quanh trong phạm vi 10km có khu n ước.

Vừa đi Ran vừa nói

“Lúc trước, đội hình 7 người bị cho là không may mắn, v ì thế nên có lẽ mỗi đội có thêm hướng dẫn viên để thành 8 người cũng là vì thế”

Ran hỏi Hạ A không có hướng dẫn viên à, thì Ango trả lời “Không có cái quái gì là hướng dẫn viên cả”

“Tại sao không là 9 người nhỉ, nếu là 9 người thì sẽ rất tốt”, Aramaki nói, và hỏi nhóm Ango đã chơi bóng chày hay bóng đá không.

Chúng tôi không chơi những thứ đó, nó không cần thiết để sinh tồn, Ango nói ngắn gọn.

Những thứ đó, chỉ có những người dư dả thời gian thì mới làm, Ango nói ngặn gọn như thế.

Aramaki khi nghe những lời đó của Ango thì cảm thấy rất tiếc, và rút lại lời nói. Nhưng Haru ở phía sau Aramaki đã lên tiếng.

Haru, nhìn về phía Ango và nghe thấy những thứ như là “sở thích”, “sống”, “không mang những thứ như thế”. Và nghe có câu “những thứ đó là không cần thiết”.

Nếu là như thế, tại sao trên chiến trường người ta vẫn hát các bài hát, vẫn có những người mải mê vẽ tranh mà không màng đến sự chết đói, điều đó có nghiã là con người ta chẳng phải là chỉ vì sống với tư cách là con người sao.

Haru cho rằng vì Ango thiếu những tình cảm như thế nên mới trở thành con người bạo lực như thế.

Những biểu hiện của Ango rất khổ sở. Sắc mặt thì tái nhợt.

Không khí xung quanh cũng rất lạ, căng thẳng.

Tuy nhiên, Ango vẫn không nói gì cả, chỉ im lặng đi về phía trước.

Hana nhìn Haru và suy nghĩ.

Haru từ trước đến giờ luôn là một đứa trẻ không hoà đồng với mọi người, sẵn sàng “dương giáo” đối với mọi người. Thế mà hôm nay lại dám ăn thắng thua với Ango.

Haru đã thay đổi rồi. Từ lúc gặp Koruri, Haru đã thay đổi.

Ở khu nước, mực nước đột nhiên xuống thấp. Nếu đến mùa khô, mọi thứ sẽ bị khô rất nhanh chóng. Mặt đất rạn nứt cũng rất mạnh, do đó mà việc dẫn nước bằng đường ống nước cũng trở nên khó khăn hơn. Ở một khu nước đã biến thành đầm lầy. Ango bị hụt chân ngập đến tận đầu gối, Ryo vội vàng kéo lên. Cái hố cũng khá là sâu.

Nijiko, Ran, Aramaki nhóm lửa, chuẩn bị bữa ăn.

Nijiko v à Ran nói về các đối sách về sau. Hơn thế nữa, mặc dù Nijiko không muốn bị Ran “chặn họng” nhưng quả thật Ran có cách nói những chuyện muốn nói mà không thèm quan tâm đến những điều xung quanh.

Haru vừa nhặt củi vừa cố gắng mang những cành cây phát ra những âm thanh thú vị về. Đột nhiên Haru bị ai đó đánh từ phía sau bằng một cành cây. Sau đó, người lạ đó đã đẩy Haru xuống đầm lầy và bỏ đi. Haru bị chìm xuống bùn mà không thể đứng lên được. Cũng không thể cử động được mà vì trọng lượng cơ thể, Haru dần dần chìm sâu xuống bùn.

Ryo trở về đúng lúc lửa được nhóm lên.

Ran đang nói chuyện với Nijiko.

“Này, thực sự thì mấy người đã làm gì huấn luyện viên của mấy người thế?”

“Được quyết định ngay từ đầu…bị giết rồi” Ryo trả lời.

“Chuyện gì thế” Ango quay trở về và kiếm được rất nhiều củi.

“Nói đùa thôi” Nijiko nói. “Vậy thì, thế nào” Ran hỏi.

Hana, không thấy Haru về, liền đến hỏi thăm các thành viên đang ngồi bên đống lửa.

“Không biết” Ango trả lời.

Hana đang định đi tìm Haru trước bữa ăn, đột nhiên dừng lại.

Có cái gì đó rất lạ.

Tại sao Ango lại bình tĩnh như thế nhỉ. Chẳng nhẽ hắn lại không chú ý đến c ác hành động của Haru. Tại sao nhỉ, lúc biết Haru lén gặp Koruri, hắn đã nổi điên lên cơ mà.

Hana thấy lạnh sống lưng.

“Ango, anh đã làm gì Haru rồi”

Ango vẫn thản nhiên nấu cơm.

“Hana, chúng ta cùng đi tìm thôi”

Aramaki hành động ngay lập tức. Aramaki và Hana vội vàng đi tìm Haru.

Poong…poong. 2 người chợt nghe thấy có âm thành của cái gì đó từ đâu vang lại. 2 người vội chạy về phía phát ra âm thanh.

Và đã tìm thấy nguyên nhân của âm thanh đó.

Có 2 cánh tay từ dưới bùn giơ lên. Đôi tay đeo găng tay đó đang gõ những cành cây. Là Haru!

Hana cố gắng kéo Haru từ dưới bùn lên. Aramaki kéo căng sợi dây cứu hộ buộc chặt vào người Hana. Những người khác cũng vừa tìm đến nơi. Haru đã được cứu.

“Đột nhiên…tôi bị đánh từ phía sau…và bị đẩy xuống.”

Vừa thở ra bùn, Haru vừa nói đứt quãng.

“Vậy à? Có lẽ là có loài động vật nguy hiểm nào đó ở xung quanh đây”

Ango vừa nói vừa rút súng ra.

Vừa nhìn khẩu súng của Ango, Hana vừa nắm chặt con dao của bố mình. Bật lưỡi dao ra, đưa lên trước mặt. Tim Hana đập mạnh. Động vật nguy hiểm chính là ngươi đó, Ango!

“Ý gì thế?” Ango nói.

“Đừng có chạm tay vào Haru…cất súng đi…” Hana nói.

“Ta không làm gì hết” vừa nói thế, Ango vẫn không buông tay khỏi khẩu súng.

“Bỏ súng xuống!”

“Hana, 2 người thôi đi” Aramaki lên tiếng.

“Này, đợi đã”

Người vừa lên tiếng là Ryo. Ryo đã trông thấy con dao của Hana.

Ryo vừa rút con dao của mình ra, vừa tiến gần đến chỗ Hana.

“Lúc trước cũng có lần tôi để ý đến…con dao đó…rất giống với con dao của chúng tôi…”

Hana trả lời

“Cái đó là sao chứ? Con dao này không phải là của tôi, nó là thứ mà bố tôi hay mang theo người”


Translator: Edward

Hana tỉnh dậy.

Cô không nhận ra cho đến lúc bị đánh thức. Tối nào Hana cũng chưa bao giờ thức dậy nửa chừng cả. Đối với Hana gần đây thì điều đó là rất hiếm.

Không biết có phải vì ngủ rất nhanh không mà gần đây Hana không cảm thấy mệt nhiều nữa.

"Tự mình nhận thấy mình mệt là điều tốt mà"

Kurumi mỉm cười với Hana. Và với Hana, thì các thành viên của đội mùa Thu đều lớn tuổi hơn, do đó mà có thể tin tưởng mà không cảm thấy khó chịu gì.

Kurumi sau khi biết được nỗi lòng của Hana thì đã giải đáp những khúc mắc trong lòng cô. Hana từ trước đến giờ vẫn không thích mẫu người có thể đọc được nội tâm của bản thân mình.

Nhưng với Kurumi thì khác. Hana đã bị cuốn hút bởi "phép thuật" của Kurumi.

Tại bàn ăn, Aramaki thông báo cho mọi người biết là mùa khô sắp đến. Đối với những người đến từ phía tây thì đây là mùa khô đầu tiên mà mọi người sẽ trải qua.

Aramaki nói những kinh nghiệm của bản thân, chỉ cho mọi người rất nhiều khó khăn trong việc đảm bảo nước cho mùa khô.

Hạ A cùng nhau bàn về các đối sách sau này mà Ango là trung tâm, những "người thường" thì bị đặt ra ngoài.

- "Đây là đối sách. Nếu có thể thực hiện được thì mọi người phải làm việc cật lực vì chúng ta sẽ phân chia công việc"

Ango thông báo với "người thường" mà không thèm đếm xỉa gì đến mọi người.


Ran và Akio bắt đầu công việc xây dựng thêm nhà ở.

Sakuya, Ryusei và cả Hana cũng cùng tham gia.

Ran cố gắng phân chia ra vì lợi ích của Ryusei và Kurumi.

- "Chà chị không còn phản đối việc sinh em bé nữa rồi nhỉ", Hana sung sướng nói với Ran.

- “Tôi vẫn không quên mối thù với những người đã gửi chúng tôi vào cái thế giới này đâu”, Ran nói mà không nhìn Hana.

Những người đã gửi chúng ta vào thế giới này...Hana thì lại rất cảm kích điều đó vì cả cô và Arashi đều được gửi đến thế giới này. Nhưng, Hana vẫn cảm thấy lạ tại sao 2 người lại cùng được gửi đến thế giới này.


Vì mưa nên công việc phải dừng lại. Mọi người cùng vào căn phòng nhỏ để nghỉ ngơi.

Vì đồ đạc của Momota đã bị mất hết trong cơn lũ nên Hana định làm cho cậu bé mấy bộ quần áo để thay. Vừa may quần áo Hana vừa nói chuyện với Aramaki về gia đình mình.

"Anh Aramaki có hận những người đã gửi mình đến thế giới này không?"

Hana nói lại những lời của Ran và thăm dò cảm giác của Aramaki.

Tôi không ôm hận thù nặng nề như Ran. Có thể nói chính vì được gửi đến thế giới này mà tôi gặp được Fubuki, Mitsuru và cả Hana nữa...Nhưng, nếu không đến thế giới này thì Fubuki và Mitsuru chắc đã không chết như thế.

Dù có hận thù bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng chỉ thêm mệt mỏi mà thôi, Aramaki nói với đôi mắt khắc nghiệt.


Mưa đã ngừng.

Hana nhận cả phần việc giặt quần áo cho những người bị thương, và làm việc rất hăng say.

Và gặp Ayu ở khu nước. Ayu có gì đó không được ổn.

Hana hỏi Ayu có thể dùng bột giặt và dầu gội được không, Ayu trả lời "cứ tự nhiên" và bỏ đi.

Đối với Ayu, Hana rất thán phục những kiến thức và phát minh tự nhiên.


Giặt xong quần áo, Kurumi đến chỗ Ban để học yoga.

Hana được Kurumi rủ cùng đến học yoga, và rủ cả Ryusei đang rảnh rỗi đi tập yoga cùng.

Hana chú ý đến những lời cằn nhằn của Ryuusei mà Kurumi đã để lộ ra và bắt đầu cảm thấy "muốn can thiệp".

Hana bị Ryuusei gọi là "bà chị" và cô đã kéo được Ryusei đi tập yoga cùng bằng một chút vũ lực.

Ban đang cảm thấy lúng túng.

"Đừng gọi tôi là sensei...tôi vẫn chưa có kinh nghiệm gì cả..."

Ban nói nhỏ với Kurumi như thế.

Kurumi đang ngồi theo hướng dẫn của Ban ôm gối và cúi gập người xuống, vừa nói về những suy nghĩ của bản thân.

Về chuyện có thai, không có chuyện cả bản thân tôi và đứa trẻ đều vô sự...điều đó khó lắm, khó lắm, tôi đã nghĩ như thế. Trong một thời gian chỉ có cảm giác hối tiếc và khủng hoảng, đến mức không thể nào ngủ được.

Đúng lúc đó, Ban đã nói với tôi "Cơ thể của cô đã quyết định là có thể sinh được", thực sự tôi cảm thấy rất yên tâm, thực sự đã có thể ngủ ngon được, tôi cũng cảm thấy phấn chấn hơn, dễ chịu hơn.

Kurumi đã nói với Ban "xin được nhờ vả" và thay đổi cách gọi thành "sensei". Ban đã chảy nước mắt.

Hana và Ryusei từ xa đã nhìn thấy cách làm của Ban đối với Kurumi.


Thời gian dần trôi và đã đến bữa cơm chiều.

Không thấy Ayu.

Ango nhìn lên trời và lẩm bẩm "A, là trăng tròn à..."

Ango mang bữa ăn đến căn nhà trên cây cho Ayu

Ayu đang ngồi úp mặt để chạy trốn ánh trăng.

Ango hỏi Ayu trong bài kiểm tra cuối cùng đó, lúc ở trong núi đã xảy ra chuyện gì thế

Có một sự điên cuồng toát ra trong mắt Ayu.

Ayu nói, sự việc hôm đó, trăng đã nhìn thấy. Tôi chẳng làm gì cả...Không, quả thật tôi đã giết người...Những lời lẩm bẩm của Ayu không có tác dụng.

Ango ôm lấy Ayu trong tình trạng không bình thường như thế.

"Không phải tại chúng ta...tất cả...là tại bọn họ..."

Được ánh trăng "rủ", Haru bí mật rủ Koruri đến chỗ có "nhạc cụ" của mình.

Haru muốn chơi thử bài "Ánh trăng" dưới ánh trăng tròn.

Dưới bầu trời đêm, Haru tắm trong ánh trăng và chơi nhạc.

Koruri ngước nhìn ánh trăng tròn.

Muốn bay đến chỗ của Mayu. Có cảm giác nhìn thấy bầu trời đêm của ngày đó.

Haru đã ngừng chơi nhạc.

Koruri đang run nhẹ, ánh mắt cũng đang nhìn đi đâu đó.

"Xin lỗi, không phải tại bản nhạc đâu...bản nhạc hay quá..."

Koruri nói với Haru, cứ ngồi trên mặt đất, thỉnh thoảng tôi lại trở thành như thế. Cơ thể thì cứ run rẩy, tay chân lạnh ngắt. Mọi cơ quan cứ như muốn khóc...

Haru tháo găng tay ra.

"Cho mượn tay"

Haru đưa cả 2 tay về phía Koruri, cầm lấy 2 tay Koruri.

Koruri như con búp bê, giao phó cả người cho Haru.

Tâm hồn được thông suốt, khuôn mặt tươi cười tăng lên từng chút một

Đội hỗn hợp "người thường"

Dưới ánh trăng tròn, những vết thương lòng của Hạ A dần được khơi ra.

Ánh trăng tròn chiếu rọi cả ngôi làng, một màu máu.


[Translator: Edward]

Haru đi bộ một mình trong rừng.

Trời vẫn chưa sáng. Theo sau là 2 chú chó con Dai và Batsu. Trong chiếc ba lô khoác trên vai và tay chỉ mang một thứ là một lượng lớn than. "nhạc cụ" của Haru

Ango đã ra lệnh cho Haru là không được chơi nhạc nữa, nên Haru đã quyết định ra ngoài làng để luyện tập âm nhạc.Cậu tìm thấy một nơi thích hợp, xếp than ra và bắt đầu chơi nhạc

"Haru, đi một mình trong rừng nguy hiểm lắm"

Koruri không biết từ lúc nào đã đi phía sau Haru, Koruri lo rằng Haru sẽ hành động đơn độc một mình và cũng muốn nghe nhạc của Haru

Lúc sáng Ango đe doạ Haru "đừng có đến gần Koruri", nhưng Haru đã xác nhận Ango không phải là anh trai cũng không phải là bạn trai của Koruri, cậu cười với Koruri "chà, không nghe lời của gã đó, tốt quá nhỉ"

Haru xác nhận giai điệu mà Koruri không muốn nghe ngoài bản " lời nguyện cầu của thiếu nữ", cậu chọn bản nhạc của buổi sáng

"điệu van của chó con"

Mỗi tay 3 cái, dùng 6 cái que than, Haru bắt đầu chơi nhạc, 2 người và 2 con chó, thời gian lặng lẽ trôi qua

Hana không ngủ được vì có cảm giác bồn chồn, cô cứ nghĩ đến những hành động của Hạ A nên không cảm thấy yên tâm lắm. Lúc sáng Hana cũng để ý thấy Haru ra ngoài, thoạt đầu chỉ nghĩ là cậu đi toilet nhưng mãi không thấy quay lại

cô lo lắng và rời khỏi căn phòng nhỏ, đi ra ngoài một mình, gặp Aramaki đang ngồi bó gối ở ngoài

Aramaki cũng không ngủ được

Tối qua, lúc nghe chuyện của Hạ A, Hana đã lo lắng là Aramaki sẽ khóc

Aramaki là người sống sót duy nhất của đội mùa Đông, trong suốt 15 anh cũng chỉ sống một mình

Giống với Hạ A, có lẽ Aramaki cũng đã trải qua những điều cay đắng, nhưng anh chẳng nói gì với Hana cả

Tất nhiên, việc tình cờ gặp được nhiều người như thế này, tự bản thân mình đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi, Aramaki tự nói với bản thân mình như thế

Aramaki một mình chịu những nỗi cay đắng, tự mình khắc phục nó

Hana nhìn cái dáng ngồi cúi đầu, bó gối của Aramaki mà nghe lòng mình lay động

Khi mặt trời mới mọc, Hạ Ađã bắt đầu làm việc theo thứ tự

Ango bắt đầu phân công công việc. Ango đánh giá khả năng sinh tồn của Hana " cái đó dù có là kĩ năng đặc biệt nhưng cũng chẳng là gì cả, nó là điều kiện tối thiểu cần thiết thôi", rồi phân công công việc cho Hana (việc gì thì tớ cũng không rõ, vì không dich được đoạn này)

Mối quan hệ giữa mọi người cũng dần dần được cải thiện

Ban được Aramaki chỉ cho nhiệt tình những kiến thức về thảo dược mà anh đã tích luỹ được trong 15 năm qua

Kurumi cũng bắt đầu được Ban dạy cho những bài tập Yoga, bản tính hiền lành của Ban đã chiếm được lòng tin của mọi người và Kurumi. Cô đã gọi Ban là "sensei" dù Ban chưa đến trình độ đó

Momota cũng bắt đầu hồi phục sức khoẻ nhờ vào sự yêu mến của các thành viên đội mùa Thu

Gengoro vừa chăm sóc vật nuôi với Akane, vừa dần tiếp cận với thế giới của "người bình thường". Những con vật mà đội mùa Thu dẫn đến nhanh chóng gần gũi với Gen

Gen cũng được tiếp xúc với cách nói của vùng Kansai và một nghề là nghề mò ngọc trai mà trước đấy chưa hề biết đến, Gen rất thích những điều đó

Ryusei rất hứng thú với tàu lượn của Koruri, sốt sắng " cho tôi mượn một lần đi" và cũng nhanh chóng được chấp nhận

Ran thì cứ mải mê với cách xây dựng các căn phòng nhỏ, không nghe sự hướng dẫn của Nijiko mà cứ cố gắng tự mình tìm hiểu cách làm

Hana cũng không còn bất mãn với công việc được giao, nhưng bị ra lệnh thì cũng không thú vị lắm, từ lúc đến đây, Hana đã dự định là sẽ có ích rồi...nhưng từ lúc được sinh ra đến giờ, lần đầu tiên là bị nói là không có khả năng

Ango cũng nói là Haru vô dụng nhưng Hana nghĩ Haru không vô dụng

Haru là nhà âm nhạc. Hana suy nghĩ về các khả năng của mọi người.

Aramaki có kinh nghiệm sống ở đây 15 năm, hơn nữa còn là người hùng của Koshien. Akane có kĩ năng mò ngọc trai rất giỏi, Hạ A thì ai cũng giỏi. Ran thì cũng đã học kiến trúc...mọi người...đều là những người thành công trong một lĩnh vực gì đó

cả Arashi nữa, Arashi cũng bơi rất cừ

Hana nghĩ...những việc mình làm từ trước đến giờ vẫn còn dang dở...tiếp tục sở thích leo núi, lúc nào thì kết hôn với Arashi...mình chỉ có những kế hoạch trong cuộc sống không vội vã như thế

mình không thể là đối thủ của Hạ A được...Fujiko, bây giờ cậu thế nào vậy?

Hana bắt đầu mất tự tin

Tuy nhiên những người bắt đầu hoang mang không chỉ có Hana

Cả Hạ Acũng không hiểu được những người này là "người thường" ở chỗ nào

Nijiko từng rất lúng túng trước những câu hỏi mang tính chuyên môn của Ran, Koruri cũng bị Ryusei thắc mắc khi tàu lượn không có những trang bị tối tân nhất, Ango thì không thể biết được những kiểu của trang bị leo núi mà Hana đã kể

Bọn họ tìm ra nguyên nhân của nỗi khó chịu trong họ, những "người thường" này được đóng băng sau họ 17 năm

"Vậy là chúng ta bị đóng băng trước 17 năm so với bọn họ", nói với Ryo. Ango rất tức giận khi nhận ra bị lừa dối bởi lời nói của Takashi "kể từ bây giờ những đứa trẻ được sinh ra chỉ có thể sống đến năm của các em", và rất tức giận khi lòng kiêu hãnh bị tổn thương

"thật là bẽ mặt nhỉ", Nijiko thở dài

"lũ giáo viên đó đã lừa chúng ta mọi thứ", Ayu biến sắc

không biết sự hoang mang ấy của Hạ A, Hana cùng với Kurumi đi vào nhà tắm. Vì câu chuyện của đứa bé gái không có lòng vị tha, sau một thời gian dài Hana đã cười lớn tiếng, những ưu tư trong lòng của Hana cũng dần vơi bớt

"không khí thay đổi rồi, nếu không cho mọi người biết thì...", Aramaki cảm nhận được mùa khô đang đến dần.



[Translator: Edward]






Chapter 67: Download
Chapter 68: Download
Chapter 69: Download
Chapter 70: Download
Chapter 71: Download
Chapter 72: Download
Chapter 73: Download