Người đầu tiên leo hết bức tường đầy máy móc đó là Ryou. Cậu đẩy tấm trần ra thì thấy có một lối đi.
“Có lối thoát. Leo lên đi.”

Cuối cùng tất cả cũng leo tới nơi. Natsu, Semimaru, Matsuri, Arashi, người nào người nấy đều thở hổn thở hển.
Nhìn bọn họ thở không ra hơi, Ango và Ryou tỏ vẻ trêu đùa.
“Thôi nghỉ đi. Để tôi đi trước xem sao.”
“Ờ, tao cũng đi.”

Vừa nhìn theo dáng Ryou và Ango đang đi khuất, Semimaru lẩm bẩm.
“Thể lực… bọn họ khỏe thật…. Tao, tay chân run hết cả lên đây này!”
“Họ được chuẩn bị… đào tạo, rèn giũa để đến đây mà. Bị đẩy vào chốn chém giết như thế, mà bây giờ vẫn đứng lên bước tiếp. … Siêu thật đấy…”
Arashi đồng tình

Semimaru hít một hơi dài, giận dữ trách Arashi và tỏ vẻ vui mừng vì cậu không sao.
“Xin lỗi… hình như tôi đang lặn thì bị trôi đi thì phải…”
“Đồ ngốc! Lần sau thì phải buộc dây vào đấy! Buộc dây nhớ chưa! ”
“Semimaru… sao anh toàn mùi bùn vậy…”
“Mày cũng toàn mùi bùn còn gì, đúng ra là mùi rùa ấy!”
Nhìn Arashi và Semimaru nói chuyện, Natsu cười khúc khích.
“Ê Natsu, mày cười gì hả! Cả mày nữa, đừng có mà tự dưng lại biến mất đấy!”
Semimaru lại lôi Natsu vào như mọi khi.

Natsu cũng trả lời với vẻ mặt thật thà mọi khi, rồi lại bị Semimaru trêu chọc, còn Arashi thì ra sức ngăn cản…
Matsuri chỉ đứng nhìn mọi người mà cười ha ha.
4 người lại vui vẻ như trước.

Ryou và Ango bỏ lại 4 người đang cười đùa ầm ĩ, đi kiểm tra tình hình lối đi.
Vừa đi, Ango vừa thử hỏi Ryou.
“Tao bị thằng Arashi hỏi. Tại sao không chạy trốn…”
“Nghe thấy rồi.”
“Mày, có từng nghĩ đến chuyện đó không? Chuyện không chịu tham gia bài kiểm tra đó và bỏ trốn ấy.”
“Làm sao mà nghĩ được.”
“Đúng thế… Cách lựa chọn đó, là không có…”

Ango vừa tự hỏi vừa tự trả lời.
Liệu có cách lựa chọn đó không? … Chắc là có… Lúc đó, lúc khu ký túc bị cháy trong bài kiểm tra cuối cùng ấy….
Tao biết, ngoài 7 người ra, còn lại sẽ bị giết.
Thế nên… nếu lúc đó, tao nói với Koruri và Mayu là “Trốn đi” thì sẽ thế nào?
Nếu là Koruri thì sẽ dắt theo Mayu và dùng tàu lượn để chạy trốn… rồi sau đó…
Rồi sau đó… sẽ thế nào…?

“Ango, mày đừng có lại tự dằn vặt mình nữa. Lúc đó làm sao mà biết được là nên làm thế nào và nó sẽ thế nào. Nó (bài kiểm tra) đến mất rồi còn đâu.”
Câu nói của Ryou làm cho Ango tỉnh lại.

Hai người tìm thấy một cái thang gắn chìm trong tường. Trên trần nhà ở chỗ đỉnh cái thang, có một cánh cửa có vẻ như là dẫn đến tầng phía trên. Nhìn Ango đang dùng tay để kiểm tra, Ryou bỗng nhận ra.

“Ango, mày, tay phải… ngón tay, cử động được rồi kìa.”
“Ờ, đúng thế thật. Tự dưng đấy… chắc là Shigeru đã chữa cho tao…”

“Theo một nghĩa nào đó, là nhờ thằng Arashi đấy nhỉ?”
Ango vừa tháo băng ngón tay, vừa nhớ lại câu chuyện với Arashi rồi nói.
“Thằng đó… nhìn thì tưởng là ngốc, thế mà thở ra mấy câu chính nghĩa đến phát sợ luôn… Giống hệt Hana… ”
“Giống cả mày đó.”
Ryou vừa tỏ vẻ khó chịu vừa thẳng thừng nói vậy.
“Hả?!”
Ango bất ngờ, lặng đi một lúc.

“Quên rồi à? Mày cũng từng là một thằng đáng ghét toàn thở ra mấy thứ chính nghĩa nghe mà thấy ớn ấy… Thế nên mới khó chịu với con Hana còn gì? Vừa khó chịu, đồng thời lại… để ý đến nó.”

Ango và Ryou nhìn nhau một lúc, không ai nói gì.

Ango chẳng phủ nhận cũng chẳng công nhận lời Ryou nói, không nói gì thêm, coi như không có chuyện gì xảy ra rồi bắt đầu leo lên thang.
Lên đến sàn tầng phía trên, lại có chiếc thang nữa. Đúng lúc ấy Botan bất ngờ ló ra.

Tất cả đã gặp được nhau. Ngoại trừ Ryou và Matsuri, những thành viên có mặt trong căn phòng có vẻ là phòng điều hành ấy khi con tàu dựng đứng đã tập hợp đủ. Hạ B sung sướng vì ai nấy đều bình an, mỗi người tự kể những thông tin mình có được.

“Tôi chơi bóng bàn, bị rớt cầu thang máy rồi nhặt được đậu tương”. Semimaru nói.
“Tôi bị nước bể cuốn trôi, rồi được cẩu lên bằng cần cẩu, nhặt được cả giấy toa lét nữa…” Arashi nói.
“Tôi chẳng biết phải nói sao nữa. Để bình tĩnh lại đã.” Botan nói.

Botan vui mừng vì Arashi vẫn bình an.
Arashi vẫn tưởng rằng vì mình bất cẩn nên bị cuốn trôi đi, cậu xin lỗi mọi người và hứa sau này trước khi lặn xuống biển sẽ buộc dây cứu hộ vào thuyền. Ngoại trừ Ryou, vẫn không ai biết rằng bài “kiểm tra” này là do Ryou sắp đặt.

Ryou đứng cách một quãng xa, không tham gia vào câu chuyện của Hạ B. Hotaru lại gần bên cậu từ lúc nào không hay.
Nhìn vào mắt Ryou, Hotaru nói.
“Thời điểm để anh có thể nói đã đến thật rồi, may quá!”
Bé chỉ nói thế rồi bước đi, có vẻ rất vui.

Hướng về phía Ryou đang tròn mắt và đứng lặng vì quá kinh ngạc, Botan nhẹ nhàng nói.
“À… lúc trước chúng tôi đã nghe được chuyện của các cậu qua đường thông khí…”
Botan đứng chen vào giữa Ryou và Ango, vỗ bộp bộp lên vai rồi ôm hai người.
“Thế nên… Ryou, Ango, giờ thì tôi đã hiểu một chút về chuyện của các cậu. Rất khổ tâm đúng không. Tôi còn muốn hỏi nhiều chuyện nữa, nhưng giờ thì tạm gác qua một bên.”

Botan kể lại hiện trạng của tàu Fuji… Tức là những thông tin về việc sắp phóng tên lửa và hệ thống đếm ngược để tự phát nổ.

“Ông ấy nói có cả tên lửa hạt nhân. Và cuối cùng hình như con tàu này cũng sẽ phát nổ.”
“A… vậy, “thời gian còn lại” đó…”
“Đúng thế. Hiện lên trên các màn hình ở khắp nơi đúng không? Hình như đó là khoảng thời gian cho đến lúc phóng tên lửa đấy.”

Mọi người dồn mắt về màn hình.
Ngày cuối cùng: thời gian còn lại
07 : 13 : 15

“Còn… 7 tiếng nữa…?”
Botan lên tiếng để xua tan bầu không khí nặng nề.
“Ừm, nhưng tôi nghi ngờ không biết nó có hoạt động đúng như đã cài đặt hay không. Đây là một con tàu đã ngủ quên từ lâu, khắp nơi đều tả tơi thế này. ”
“Không đâu… nó hoạt động rồi đấy !”
“Đúng thế”
Semimaru và Matsuri cùng gật đầu. Hai người kể, có thứ gì đó đã được chuyển lên trên cùng với những tiếng ầm ầm. Có lẽ đó chính là những quả tên lửa.
“Phải rồi, những tiếng ầm ầm đó đã dứt, có lẽ là việc chuẩn bị phóng đã hoàn tất rồi đấy.”
“Vậy tức là… tên lửa sẽ được phóng thật sao…?”

Cả phòng lại chìm trong im lặng.
“May mà chúng ta gặp lại nhau ở đây. Mọi người, làm sao giờ?”
Botan hỏi, và người đầu tiên trả lời là Ango.

Ango đưa ra 3 lựa chọn.
Thứ nhất: nhanh chóng rời khỏi con tàu này, chạy càng xa càng tốt để khỏi bị cuốn vào vụ tự nổ.
Nhưng trường hợp đó, nếu tàu Zou to Lion vẫn đang bị kẹt cứng bởi lớp tảo bê tông thì hầu như không tránh xa được mấy, hơn nữa việc rời tàu trong khi không chắc chắn là việc phóng tên lửa có bị hủy bỏ hay không thì sẽ bị các thành viên khác chỉ trích.

Thứ hai là, bằng mọi cách phải chặn việc phóng tên lửa lại. Thứ ba là, cho con tàu nổ và để nó đắm xuống biển.
Lựa chọn thứ 3 thì nguy hiểm vì thao tác cho nổ tàu, và các nguy cơ khác là: giả sử có cho nổ thành công thì cũng không chắc là có bị ảnh hưởng bởi việc đầu tên lửa hạt nhân bị nổ hay không, hơn nữa tàu Zou to Linon cũng bị ảnh hưởng bởi vụ nổ.

“Chặn lại thôi”.
Arashi kiên quyết nói.

“Hiện giờ trên quần đảo NB cũng có người. Đội mùa Thu, Xuân, và các thành viên khác của Hạ A nữa. Ngoài ra rất có thể còn có người khác đang sống trên đó. Nếu để tên lửa rơi xuống thì không phải chuyện đùa đâu, quá ngốc là đằng khác!”
“Ngoài ra động vật và thực vật cũng đang tái sinh trong môi trường mới…” Hotaru tiếp lời.
“Chúng ta vô tình bước vào đây nên nó mới hoạt động trở lại, vậy nên phải chịu trách nhiệm thôi”. Matsuri cũng đồng tình.
“Mà đó là tên lửa hạt nhân đó, sẽ tạo ra màn tro chết chóc đúng không? Dù có đi xa đến mấy cũng bị dính đúng không? Chúng ta dù muốn chạy thì cũng đâu có dễ? ” Semimaru nói.

“Đúng thế… Vậy…”
Botan và Ango cùng đồng thanh nói.

“OK. Chúng ta sẽ hành động theo hướng chặn tên lửa lại. Thử tính toán thời gian để thoát ra ngoài sao cho vừa kịp. ”
Ango nói, và các thành viên khác cũng tự nguyện theo Ango.

Botan vừa nhìn Ango chăm chăm, dường như hơi bất ngờ vì cậu cư xử như một leader. Cô thận trọng lùi lại xem tình hình thế nào.

Hotaru truyền đạt lại các thông tin mà bé thu lượm được, có vẻ như là về thiết bị hủy bỏ cài đặt tên lửa bằng tay.

Con tàu này được chia thành 4 khu là A, B, C, D.
Thứ có thể là thiết bị hủy bỏ ấy, mỗi khu sẽ có 1 cái và được đánh số từ 1 đến 4. Không hiểu những con số ấy có ý nghĩa gì. Và cũng không biết là có cần thiết phải có đủ cả 4 thiết bị hủy bỏ ấy không.

“Nếu thế thì trước hết, hãy thử đi tới chỗ đặt thiết bị số 1 đã. Chắc sẽ biết ngay thôi.”
Ango nói, Ryou liền hưởng ứng.
“Tôi cũng đi”
“Không, Ryou, mày ở đây đảm bảo đường thoát ra ngoài. Để có thể thoát ra bất cứ lúc nào. Rất có khả năng là hủy bỏ phóng tên lửa xong rồi thì sẽ lại mất điện và tối mò. Đến lúc đó không được chần chừ mà phải thoát ngay ra ngoài.”
“Hiểu.”
Ryou làm theo chỉ thị của Ango.

“Hai hướng đó, ai muốn đi cùng nào?”
Người thể hiện sự đồng tình với hành động của Ango là Arashi và Natsu. Matsuri thì nhận đi theo Ryou.
Trước khi xuất phát, Ango cũng nói lại với tất cả về sự tồn tại đáng lo ngại của loài vi khuẩn ăn sắt.

“Mọi người cẩn thận đấy… Thế nhé.”
Ango kéo theo Arashi và Natsu chuẩn bị rời khỏi phòng điều khiển. Nhìn phía sau, Ryou gọi với theo.

“Ango, có ổn không vậy?”
Ango quay đầu lại.
“Gì chứ? Tao ổn mà.”
Lời nói Ango đầy tự tin, và ánh mắt sáng lên mạnh mẽ. Gương mặt Ango giờ đã đổi khác. Hoàn toàn đổi khác.

Ryou đứng nhìn theo Ango, Arashi, Natsu đang đi xa dần.
Thấy Ryou như thế, Semimaru cười thích thú.
“Fu fu fu… “Ango, có ổn không vậy?”… Ufu fu fu… “Hãy trở thành người như thế đi!”…. Hi hi hi… Thích nhỉ… Ango Love!”
“Nói gì vậy Semimaru. Tôi chả hiểu gì hết. Vì canh chừng tên đó nên tôi mới tới đây. Hắn làm công việc của leader và mấy cái chuyện lằng nhằng ấy giùm tôi, nên không canh chừng cẩn thận thì phiền cho tôi lắm. Chỉ thế thôi. ”
“U fu fu fu… Ryou-chin thật là!”
Semimaru vừa cười vừa ôm phía sau Ryou.
“Cậu, chắc yêu mất rồi!” :hoho:

Đương nhiên là ngay lập tức Ryou cho một cú quật hoành tráng.
“Một!”
Matsuri đứng bên cạnh Semimaru đang nằm xoài, giả vờ làm trọng tài.
Ngạc nhiên bởi đoạn hội thoại giữa Ryou và Semimaru, vài giây sau Botan nói.
“Nếu lối ra ở đằng kia thì tôi cũng sẽ đi cùng. … Bé Hotaru ở lại cùng Semimaru nhé.”

Và thế là họ chia thành 3 nhóm.
Nhóm hướng về thiết bị hủy bỏ cài đặt số 1: Ango, Arashi, Natsu.
Nhóm đảm bảo lối thoát hiểm: Ryou, Matsuri, Botan.
Nhóm đợi ở phòng điều khiển: Semimaru, Hotaru.

Trong phòng điều hành, Hotaru tìm thấy hệ thống liên lạc bằng bộ đàm trên tàu và bắt đầu gọi
“Nhóm anh Ango, các anh có nghe thấy không? … Hình như bộ đàm được đặt ở rất nhiều nơi trên tàu. Nếu tìm thấy thì gọi thử đi.”

Natsu dừng mắt tại một bảng điều khiển và công tắc được gắn trên tường hành lang.

“Bộ đàm… phải cái này không nhỉ…”
Cô bật công tắc và nói thử.
“Alô alô…”

Có tiếng đáp lại từ phòng điều hành.
“Ờ, Natsu, tao nghe được rồi!”
“Hiển thị được cả vị trí của họ nữa. Cái này tiện thật… Các anh chị cứ thế đi thẳng, băng qua hai lối đi đang dựng đứng rồi xuống ở góc rẽ tiếp theo nhé.”

Hotaru vừa nhìn dấu hiển thị vị trí hiện tại trên bảng điều khiển ở phòng điều hành, vừa hướng dẫn đường đi cho nhóm Ango.

Họ đi theo chỉ thị của Hotaru, nhưng đến lúc định băng qua lối đi dựng đứng thì gặp phải đường cụt, có vẻ như là không thể qua được.

Ango vừa nghĩ cách băng qua, vừa quan sát xung quanh.

Cậu để ý thấy có một tay nắm, và kéo thử. Từ chỗ đó, hiện ra lối đi được giấu ở bên trong. 3 người an toàn băng qua đó.

Ango nhận ra.

Sau khi được nhắc cậu mới thấy là bộ đàm có ở khắp nơi. Giấu cả ở thang, hành lang cũng có. Chắc chắn là có ở khắp nơi. Nơi đây không phải là hang ngầm, cũng không phải là mê cung. Là nơi con người đã từng sống.

… Mình đã không thấy. Đã không nhìn thấy. Chẳng nhìn xung quanh, chẳng nhìn gì hết.

Đúng thế, nhìn kỹ vào. Chẳng phải khắp nơi đều có đánh số cả đấy thôi?
Mỗi lối đi là dẫn ra một không gian lớn… Mỗi phòng đều có số chăng?
Nhớ kỹ sơ đồ của con tàu này đi… Mày làm được đúng không, Ango?

“Tốt rồi. … Arashi, Natsu, để ý dưới chân đó. Đi thôi!”

Ryou, Matsuri, Botan - nhóm đi kiểm tra lối thoát hiểm, dựa vào trí nhớ của Botan, đã lần lại được con đường mà cô và mọi người đã vào trong tàu lúc trước.

“Phía trước là cái cửa mà bọn tôi đã vào. Rẽ nào. … Muốn hít thở khí trời quá rồi!”

Ba người rẽ vào lối mà lẽ ra là sẽ dẫn ra bên ngoài, nhưng ở đó chỉ có một bức tường.
“Đây á?”
“Hả? Gì thế này… Cửa chống lửa? Tường chống ngập? Từ lúc nào mà…”
“Ghê thật… trông có vẻ rất dày…”
“Được dựng lên để giam thuyền viên lại hay sao?”
“Giam lại à… nói đúng hơn là không cho vào chứ?... Con tàu này được trang bị để chống lại kẻ thù giả định. Để không cho chúng cướp tàu, không thể xâm nhập được… Nếu bị xâm nhập thì sẽ tự giam, rồi tự nổ…? ”
“Ryou này---, còn lối cửa mà chúng ta đã vào thì sao?”
“Bên ấy chắc cũng chẳng hy vọng gì, nhưng cứ thử đi xem sao.”

Tại phòng điều hành, nơi có Hotaru và Semimaru, có thông tin được chuyển đến từ hệ thống bộ đàm.

“Semimaru, bé Hotaru, có ở đó không? … Lối ra đã bị chặn lại rồi. Cả căn phòng có cửa sổ ở gần đó cũng thế.”
“Anh Ango, có thông báo từ chị Botan, hình như lối ra đã bị chặn rồi. Chỗ anh thế nào?”
“Bọn tôi đang đứng trước căn phòng có thiết bị hủy bỏ cài đặt số 1. Tôi sẽ xem xét bên trong rồi báo lại sau.”

Vị trí hiện tại của Ango, Arashi, Natsu là A-3-12.

Cánh cửa trước mặt 3 người được niêm phong rất cẩn mật.
Ở giữa có một tay nắm cửa. Chính giữa tay nắm có ghi số “1”.
Phía dưới tay nắm ấy, có một khung sắt hình chữ thập dang rộng như để niêm phong cánh cửa.
Phía trên cánh cửa có dấu và chữ đỏ cảnh báo.
“Ngoại trừ trường hợp khẩn cấp. Cấm vào!”

“Hình như không có lối thoát ra rồi… Ta buộc phải tìm mọi cách để chặn tên lửa lại thôi.”

[Người dịch: Nhím Ken]