Ango không cười trước màn hài kịch của 2 người, mà chỉ im lặng nhìn Natsu.


Trên sân khấu, Natsu cũng cảm nhận được cái nhìn đó và cảm thấy lúng túng.
Natsu thấy mất bình tĩnh.


Natsu nghĩ...sao lại bị nhìn như thế nhỉ...chẳng lẽ người đó không đồng ý với màn hài kịch này của bọn mình à...hay bọn mình cười ồn ào quá...


Bị nhìn như thế, thành ra mất tự nhiên...Natsu tự nhủ.

Màn diễn của Semimaru và Natsu cũng đến hồi kết, 2 người rời sân khấu.


Màn diễn của họ ít nhất cũng là một thành công lớn đối với Botan và Matsuri.


Ango cố gắng lí giải những chuyện đang xảy ra trước mắt.


"Thật không thể hiểu nổi...",



"Đừng nghĩ nhiều làm gì" Ryo nói.


Người lên sân khấu tiếp theo là Botan. Botan gọi Arashi và Chimaki lên, rồi buộc dây thừng vào 2 người.


"Hãy buộc dây thừng đó vào eo. Mọi người, xin hãy cổ vũ..."


"Ô ô ô..."


Semimaru rống lên. Botan bắt đầu nhảy điệu limbo (điệu múa mà người biểu diễn phải uốn ngửa để đi qua một thanh ngang hạ xuống dần dần).


"Tuyệt quá, tuyệt quá"


Matsuri cũng rất vui sướng "sợ, sợ quá", kêu lên như thế với khuôn mặt tươi cười.


Botan kết thúc điệu nhảy trong những tràng vỗ tay.


Ango vừa cau có vừa nói. "Uốn dẻo à? Hình như hơi khác..."


Người tiếp theo lên sân khấu là Matsuri.


"Vâng! Em sẽ vừa làm cheer-leader (người kích động cho những người khác reo hò cổ vũ), vừa nói tên theo thứ tự của 15 vị shogun trong gia đình Tokugawa"


Matsuri vừa lên cao giọng một cách đặc biệt, vừa vẫy những quả cầu nhỏ bằng len.


"Go! Fight! Ieyasu! Hidetada! Iemitsu!"


Semimaru la hét ầm ĩ.


"Đợi đã, Matsuri! Mày làm thế, chẳng ai hiểu gì cả! Mày có hiểu không, Arashi?"


"Tôi chỉ biết có 4, 5 người thôi..."


Không thèm để ý, Matsuri vẫn tiếp tục nhảy.


"Eh, trong số họ thực ra cũng có những vị tướng quân bạo lực"



Chimaki lẩm bẩm, "Eh, thật thế là?" Semimaru hỏi với vẻ ngạc nhiên.


Ango nói nhỏ với Ryo. "Cô ta nói nhầm thứ tự..."


"Kệ cô ta!"


Người tiếp theo là Arashi. "Tôi không có tài nghệ gì cả..."rồi rút từ trong túi ra một sợi dây được cuộn thành hình tròn.


"Ồ, ảo thuật à?"


Mọi người đều nín thở chờ đợi. Arashi dùng tay đan sợi dây một cách rất nhanh, rồi cho mọi người xem thứ mà mình vừa tạo ra.


"...Cái thang..." "Tháp Tokyo..."



Arashi chỉ đan dây và cho mọi người xem.


Natsu thấy Arashi như thế thật là dễ thương! Nhưng Semimaru thì lại nói.


"Mày là Nobita hả"


"Nobita?" Ango buột miệng hỏi.


"Ah, cậu không biết à? Nobita rất đắc ý với cái trò chơi dây của nó"


Nobita mà Semimaru đang nói đương nhiên là nhân vật Nobita trong Doraemon. Nhưng Ango và Ryo lại nghĩ đến Momotaro, đứa bé trong đội mùa Xuân được gọi là Nobita.


"...Các người đã gặp những đội khác chưa?"


Ryo hỏi Semimaru.


Semimaru nói liên tục.


Đội mùa Thu là tồi tệ nhất, suýt nữa thì đã bị họ giết. Chúng tôi cũng đã gặp đứa nhóc xấc láo của đội mùa Xuân. Còn thành viên duy nhất còn sống của đội mùa Đông thì có vẻ nguy hiểm, không phải người tốt, chúng tôi nghi ngờ hắn đã giết những người còn lại của đội mùa Đông và làm thức ăn cho chó rồi.


Semimaru kể một tràng dài những điều muốn nói.


Arashi thì nghĩ một cách thoáng hơn. Có thể mấy người đó là người xấu, nhưng cũng có thể có những người khác tốt hơn, nhưng cuối cùng thì Arashi vẫn phải chịu thua trước những lời của Semimaru.


"Đứa nhóc xấc láo của đội mùa Xuân" mà Semimaru nói đến là Hibari, trước đó Semimaru đã nhắc đến cái tên "Nobita", rồi sau đó là việc "gặp đứa nhóc đội mùa Xuân", nhưng Ango và Ryo không chú ý đến sự khác nhau đó và vẫn nghĩ Semimaru đã gặp Momotaro.


"Đặc biệt, nếu mấy cậu mà gặp đội mùa Thu thì nhớ chạy trốn đi nhé. Các thành viên đội mùa Thu và ông chú có đàn chó đó là không thể tin được đâu"


Semimaru giảng giải cho Ango và Ryo nghe.


Ryo mở miệng."Thế các người không cảnh giác với bọn tôi à?"


Hạ B đồng loạt im lặng một lát.


"Các cậu trông không có vẻ là người xấu" Botan nói.


"Các anh cũng đã giúp em nữa" Matsuri nói thêm


"Chúng tôi không cảnh giác nhưng..." Semimaru vẫn tiếp tục nói.


"Tôi đã từng đi lạc đường ở đến các khu trung tâm mua sắm, cũng đã từng nhìn thấy nhiều tội phạm...so với bọn chúng thì tôi cảm thấy các cậu giống như những học sinh ở trường học nông thôn, hay những người ở trong cùng một khu nhà trọ với nhau vậy."


Lắng nghe những lời nói của Semimaru, Ryo bật cười.


"Tôi hiểu rồi, trước đây chúng tôi cũng bị nói là được nuôi lớn ở trong nhà kính rồi."


"Chúng tôi không phải được nuôi lớn trong nhà kính, những lời đó là do một người kì lạ nói..."
Ango phản bác lại.


Semimaru nhìn Ango và Ryo với vẻ dễ chịu.


"Nuôi lớn ở nhà kính, có vẻ không tốt nhỉ...nhưng cái gì các cậu cũng làm được..."


"Dù thế nào, điều đầu tiên người ta gặp mà là gia đình thì tốt rồi. Trên đời cũng có những kẻ ngốc nghếch, nhưng có lẽ sẽ không có mối nguy hại."Botan nói và mỉm cười với Ango và Ryo.



Lễ hội vẫn tiếp tục. Hotaru là người bước lên sân khấu.


"Xin hãy chú ý vào đây ạ"


Hotaru nói và đưa 2 tay về phía Natsu.


Hotaru nói, tay trái biểu hiện số phận từ khi được sinh ra, còn tay phải là may mắn trong hiện tại.
Hotaru nói với Natsu, Natsu là một người lãng mạn. Cho đến lúc đến đây, thì Natsu vẫn tự bao bọc mình trong thế giới của riêng mình và mơ mộng. Nhưng bây giờ đang rất nỗ lực để nhìn vào hiện tại, bộc lộ một ý chí mạnh mẽ.


Natsu được nói là "ý chí mạnh mẽ" thì rất vui và nghĩ.


Từ lúc đến thế giới này, mình đã thay đổi...Có lẽ từ sau khi đến thế giới này, cuộc sống của mình mới thực sự bắt đầu.


"Xem cả cho tớ nữa." Matsuri chìa tay về phía Hotaru.



Hotaru nói điểm tốt của Matsuri là dễ thích ứng với hoàn cảnh nhưng dễ bị tác động bởi người khác.


"Vì thế, đôi lúc cũng có những phiền phức."


Khuôn mặt Matsuri bỗng chốc nghiêm túc hơn.


"...Thế nhưng, bây giờ ở đây chị đã được tiếp thêm nghị lực. Nên sẽ không có vấn đề gì trong hiện tại này."



Matsuri hỏi Hotaru. "Thật à? Thế còn đường tình duyên thì sao?"


"Có vẻ như cơ hội gặp mặt đã xuất hiện rồi"


"Tốt quá!" Matsuri kêu lên vui sướng và nhảy tưng bừng.


Botan và Chimaki không xem bói nên Hotaru xem cho Arashi và Semimaru.


Arashi hồi nhỏ từng là thủ lĩnh của những đứa trẻ hỗn xược. Mọi người vô cùng ngạc nhiên trước tuổi thơ ngoài sức tưởng tượng của Arashi.


Trong khi đó Semimaru thì ngược lại, hồi nhỏ là một cậu bé rất dễ chịu, hay lo lắng, giống như đồ thuỷ tinh dễ vỡ vậy.


"Đúng như thế đấy. Vì hồi nhỏ tao hay bị bắt nạt mà"


Semimaru đã từng bị bắt nạt, Sự thật đó giáng vào Natsu một cú đánh rất mạnh.


Hotaru xem tiếp.


"...Nhưng có gì đó xảy ra khiến cho tính cách trở nên hằn học..."


"Ồh!"


"Nhưng bây giờ dù vẫn còn tính cách đó nhưng anh cũng trở nên thẳng thắn hơn."


"Hay! "Thẳng thắn" là một lời khen đấy. Tao bực mình rồi đấy, muốn sống không hả"


Semimaru bất chợt nổi giận, Botan, Arashi và Matsuri phải lao vào ngăn nhưng với một sự thích thú rõ ràng. Điều đó làm cho sân khấu càng trở nên sôi động hơn.


Hotaru đến gần Ryo và Ango đang ngồi cách xa mọi người.


"Ah, các anh có muốn thử không?"


"Xem tay thì hiểu được cái gì" Ango nói với Hotaru bằng đôi mắt lạnh lùng.


"Thực sự thì tôi cũng muốn xem thử nhưng tay tôi bị thương vẫn chưa lành, chỉ còn tay trái..."


"Tay trái biểu hiện số mệnh từ khi sinh ra đúng không? Thế cô nhìn thấy cái gì?" Với cái nhìn mang vẻ chế giễu, Ango chìa tay về phía Hotaru.


Nắm lấy cánh tay Ango đưa ra, Hotaru nhìn chằm chằm.


"Thấy cái gì?"


Hotaru không trả lời. Nhưng đôi mắt Hotaru ngập nước mắt như để thay cho câu trả lời.
"...Cái đó?"


Hotaru nói với Ango, đừng bận tâm vì thỉnh thoảng cô bé vẫn vậy, và xin lỗi Ango, nếu không có 2 tay thì không xem được.


Ango lưỡng lự nhìn chằm chằm vào cánh tay trái của mình.


Ryo đừng bên cạnh, và từ chối xem "Tôi ổn, không phải xem"


Nước mắt của Hotaru đã làm cho bầu không khí lặng đi một lúc. Rồi sau đó, mọi người đều vỗ tay tán thưởng tài xem bói của Hotaru.


Cuối cùng là Chimaki miễn cưỡng bước lên sân khấu.


"...Nói về tài năng, thì tôi chỉ nghĩ được ra điều này..."


Chimaki phủ một tấm vải lớn lên một gốc cây đã đẽo gọt dùng làm bàn, rồi xếp các bát đĩa lên trên đó.


Mọi người hứng thú nhìn Chimaki đang rút khăn trải bàn.


"Bắt đầu!"


Chimaki nhanh chóng rút được khăn trải bàn, mọi người vỗ tay nhiệt liệt.


"Ah, tôi chưa tập luyện được mấy..."


"Ăn gian! Thất bại rồi! Đúng không, Natsu mày thử làm đi! Nếu đến mày cũng có thể làm được thì đó không phải tài năng! Mày chứng minh đi!"


Semimaru lắc Natsu đến tội nghiệp.


"Không làm được cũng không sao đâu" Arashi nói.


"Nacchan, cố lên!" Matsuri nói.


Natsu đã định chạy trốn, nhưng nhớ lại những lời Hotaru nói lúc trước nên cảm thấy can đảm hơn.


"Ei!"


Natsu quyết tâm rút khăn trải bàn, nhưng thất bại. Semimaru cười lớn.


"Chậm quá! Quả đúng như thế, Natsu! Quả thật là khó khăn với một đứa ngốc như mày nhỉ!"
Xấu hổ trước mọi người, Natsu cứ cúi gằm mặt xuống. Một giọng nói cất lên.


"Không việc gì phải bận tâm"


Là Ango.


"Điều quan trọng là góc độ rút và tốc độ, phải dứt khoát. Nếu tập luyện nhiều lần thì ai cũng có thể làm được thôi. Không có gì đáng cười cả."


Hạ B ngạc nhiên nhìn Ango.


Cuối cùng lễ hội kết thúc với phần thắng thuộc về Hotaru. Một lúc sau thì mọi người giải tán.


"Nacchan! Cậu làm được rồi! Cái đó?"


Matsuri nhảy bổ đến chỗ Natsu.


"Ango-kun cứ nhìn Nacchan suốt. Chẳng phải là anh ấy để ý đến Nacchan sao?"


Natsu vừa hồi hộp vừa phủ định lại lời nói của Matsuri.


"Nếu thế này, thì cậu nên làm quen với Ango-kun đi"


"...Tôi, không phải là với ai cũng được..."


Trong một thoáng, nét buồn lướt qua mặt Matsuri.


"...Tớ, cũng không phải là với ai cũng được nhưng..."


Natsu nhận ra. Mình vừa nói điều không phải với Matsuri. Có lẽ làm cô ấy cảm thấy buồn.


"Xin lỗi, xin lỗi"


Matsuri nhe răng cười và đập vào vai Natsu.


"Thế nhưng, nếu là người đàn ông tốt thì ai cũng được! Chà, vậy thì tớ sẽ làm quen với Ryo-kun!

Nacchan, cố lên nhé"


Matsuri vừa nhảy múa, vừa chạy đi.


Natsu nhận ra. Mặc dù Matsuri vẫn cười, nhưng có lẽ mình cũng làm cho cô ấy buồn. Để có thể nói chuyện thoải mái với mọi người, mình còn thiếu cái gì nhỉ. Mình không muốn bị Matsuri ghét.


Natsu lo lắng không yên.


Thấy có bóng người phía sau, Ango lên tiếng.


"Này, luyện tập không?"


Trong tay Ango là tấm khăn trải bàn.


Vẫn còn ảnh hưởng của lễ hội, trong khi mọi người chuẩn bị đi ngủ cả, thì Ango lại bắt Natsu tập rút khăn trải bàn.


"Vì căng thẳng quá nên không làm được thôi. Nếu lưỡng lự và lo sợ thì không có sức để rút được nó đâu. Tôi sẽ làm thử cho cô xem."


"Vâ...Vâng"


Natsu vừa nhận lấy sự hướng dẫn của Ango, vừa bối rối nghĩ thầm không biết tại sao lại thành thế này.


Semimaru và Arashi đến gần Ango và Natsu.


"Tên đó...định can thiệp vào cái quái gì thế nhỉ"



[người dịch Edward]