Hana chạy.
Trong đầu chỉ tràn ngập một ý nghĩ duy nhất.
“Anh Aramaki… Lại gần đây nguy hiểm lắm!”

Lại có tiếng sấm vọng. Tiếng sấm rất lớn, Hana bịt tai, nhắm mắt và co rúm lại.

Tiếng sấm tan, Hana mở mắt ra. Trước mặt là một ao nước nhỏ.
Nhìn thấy bóng mình trong đó. Hana nhận ra.

Sai rồi! Mình đúng là đồ ngốc!

Hana chạy ngược trở lại. Từ phía đó, Fujiko và Chisa cũng đang chạy lại gần.

“Hana! Đợi với, Hana!”
“Fujiko, chị Chisa!”
Hana và Fujiko cùng kêu lên gần như một lúc.
“Ta phải đi cùng nhau!”

Ba người lại một lần nữa gặp lại.
“… Xin lỗi, mình lại làm chuyện ngốc nghếch rồi…”
“Đúng đấy, rời nhau một lần là chẳng biết đến bao giờ mới gặp lại đâu.”
“Chị biết là em lo cho bọn chị, nhưng đừng chạy một mình như thế chứ… Ta sẽ cùng nhau đi tìm anh Aramaki.”

Cả chú ngựa bướng bỉnh cũng lại gần, làm bộ mặt như thể chú cũng là một thành viên trong nhóm vậy.

Fubuki và Mitsuru dừng chân trước khu rừng.
“Mỗi khi họ đứng lại như vậy, là y như rằng phía trước có cái gì đó đáng nghi.”
“… Kuroda có vẻ vẫn chưa nhận ra. Hình như nó chỉ sợ tuyết thôi thì phải.”

Nhóm Delex đã chạy vào bên trong khu rừng.
Delex gần như là con đầu đàn trong nhóm ấy, nên lúc nào cũng xông xáo đi trước.
Từ sâu trong rừng, vọng lại tiếng của bầy chó. Tiếng chúng thông báo một điều gì đó.
Aramaki tin chắc.
… Không thể nhầm được. Hana đang ở đâu quanh đây. Cô ấy còn sống… Vẫn còn sống.
… Chắc chắn mình sẽ lấy lại cô ấy!

Fubuki và Mitsuru lại gần Aramaki.
Chúng ghé sát mặt anh, liếm liếm như làm nũng,

“… Có chuyện gì vậy?”
Thấy Fubuki và Mitsuru làm nũng như vậy, Aramaki liền chặt ôm vào lòng.

Sau một vài giây, đột nhiên Fubuki và Mitsuru dùng hết tốc lực chạy vào trong khu rừng.
“Fubuki! Mitsuru! Đợi đã!... Đừng chạy lung tung…’
“Ồ, cuối cùng thì cũng đi rồi. Nào, ta đuổi theo thôi.”

Aramaki vừa đuổi theo sau vừa có cảm giác đây không phải chuyện bình thường.
… Vừa rồi… là gì vậy…?

3 người nhóm Hana vừa lần theo dấu chân đàn chó vừa đi tiếp.
Chẳng mấy chốc đã lại thấy mấy con bò sát loại lớn ở quanh hồ nước… nhưng chúng cũng chẳng thiết ngó đến nhóm Hana.
Bình thường bọn chúng hung dữ là thế, nhưng hôm nay di chuyển rất khó nhọc. Trên bề mặt cơ thể chúng lại mọc thêm nhiều nấm và còn to hơn lúc trước.
Cả xung quanh cũng thấy mọc thêm nhiều nấm.

“… Sợ quá nên nói chuyện khác vậy… Này Hana, hay là cậu đã có cảm tình với anh Aramaki rồi?”
“Không có!”
Hana nói gay gắt.
“Thật sao?... Không, nhưng mà cậu đang cố hết sức thế này…”
“Đúng đó. Chắc phải có chuyện gì chứ. Nói đi, nói đi, em cảm thấy thế nào…”
Ngay cả Chisa cũng có vẻ rất hào hứng với chuyện đó

”Thì là… quan trọng thôi… Một người rất rất quan trọng.”
Hana nói với mọi người cảm nghĩ của cô về Aramaki.
Anh ấy vừa mạnh mẽ, lại tốt bụng, đôi lúc rất vui vẻ, đôi lúc lại buồn bã… Những chuyện khó chịu, lúc nào Aramaki cũng chịu đựng một mình. Vậy mà vẫn luôn tỏ vẻ tươi cười khi nói chuyện với Hana… Vì vậy Hana thấy mình cũng phải cố gắng hơn để không bị anh ấy ghét.

Hana đi trước 2 người vừa nói.
Fujiko và Chisa đi đằng sau, vừa nghe Hana nói, vừa cảm thấy tình cảm của Hana với Aramaki… xen lẫn cả sự kính trọng và thương yêu, và cũng rất ngưỡng mộ.

“… Đã nhìn rồi là không kìm lòng được, chỉ muốn ôm chặt anh ấy thôi… Nhưng em nghĩ, chuyện đó là không thể nên đã không làm được…”
“Chị nghĩ là làm thì cũng có sao đâu.”
Chisa nói.

“Ừm… nhưng mà… lúc …”
Hana vừa nói vừa tự hỏi mình. Sao lúc này mà mình lại kể ra chuyện đó nhỉ?

“… bị tên Ango của Hạ A cưỡng bức thì...”
“HÁ?”

“Thế là thế nào? Sao tớ chưa được biết?”
“… Ừm… xin lỗi vì chuyện chẳng hay ho gì… Lúc đó cũng nguy cấp lắm, nhưng may nhờ có người đẹp ở đó cứu nên…”
Fujiko và Chisa vừa nhìn Hana từ phía sau vừa lặng yên đi tiếp.
“… Sau đó mình trốn một mình trong hốc cây, nhưng vừa thấy anh Aramaki thì… tự dưng lại muốn được anh ấy ôm thật chặt.”
“Đương nhiên rồi. Thế cậu có nói ra không?”

Hana trả lời.
Vì bản thân tự thấy xấu hổ khi tỏ ra mềm yếu trước Aramaki. Vì Aramaki rất tốt bụng, nên nếu mình nói ra thì chắc chắn anh ấy sẽ ôm mình vào lòng, nhưng làm vậy thì tự thấy quá xấu hổ…

Vừa nói vậy, trong lòng Hana lại vừa hỏi rồi tự trả lời.
Hiện giờ, chẳng phải mình cũng đang mềm yếu trước Fujiko và chị Chisa đó sao?

“Vì là người quan trọng… Vì anh Aramaki khác với Arashi… cho nên không thể lại gần được… Đối với mình, anh ấy là người như vậy đó.”
“Cậu thật là… đúng là quá nghiêm túc, quá ngoan cố, quá cứng nhắc. Lại quá ngây thơ đi. Toàn tự làm khổ bản thân quá mức”
”… Tớ hiểu rồi… Thế là rất rất xấu.”
“Rất rất tốt ấy.”
Fujiko nói rành rọt.
“Đó là chuyện tốt, vì vậy đừng để mất.”

Hana dừng lại. Đẫm nước mắt.
Hana nói xin lỗi vì mình đã quá mềm yếu. Fujiko liền giảng cho cô một bài, nói rằng hãy dựa người khác hơn nữa, kể cả có bạn trai rồi thì cũng có thể được họ ôm vào lòng hoặc nói với họ bất cứ điều gì.
Sau đó Fujiko và Chisa quyết định, lần tới mà gặp cái thằng tên Ango đó thì nhất định sẽ dần cho hắn một trận.

Aramaki và Ayu đang đi trong khu rừng mà khắp nơi đều đang bị nấm bao phủ.
“Trông cứ như mộc nhĩ ấy nhỉ”
“Lần đầu tiên tôi thấy thế này.”
“Mộc nhĩ thì không thể sống thế này đâu… Nhưng dù sao thì cũng nhiều quá nhỉ…”

Từ sâu trong rừng, vẳng lại tiếng của bầy chó. Từ rất nhiều hướng khác nhau, rất nhiều con.
Chúng gọi nhau, hình như đang tập hợp lại.
Aramaki nghĩ… Tại sao mấy đứa lại không chạy tới báo chỗ Hana đang ở nhỉ?

”Fubuki! Mitsuru! Đang ở đâu vậy? Quay lại đây đi! Đừng rời xa tôi!”
Aramaki thử gọi lớn, nhưng không thấy tiếng trả lời.

Từ phía xa, lại có tiếng sấm.

Ayu nói với Aramaki như thể cô vừa nghĩ ra.
“Này, nếu hội Ango không còn ở đấy nữa, thì chắc Hana sẽ quay về sống cùng mọi người đấy nhỉ?”
“Ừ, tôi cũng muốn sớm đưa cô ấy về gặp mọi người. Haru chắc sẽ vui lắm”.
“Hana về rồi, liệu anh có thể đi tiếp cùng tôi không?”

Trước khi Aramaki trả lời, một tiếng sấm dữ dội vang lên.
“Có khói… Cuối cùng thì cũng cháy rồi.”

Lúc đó, ba người nhóm Hana đang bị bao quanh bởi lũ bò sát lớn, tiến thoái lưỡng nan.
“… Cho mượn cái gậy đi Fujiko. Cậu chạy được không? Bọn chúng không còn nhanh nhẹn như trước nữa. Hãy giẫm lên rồi chạy về phía vách đá kia đi…”
“Không được đâu.”
“Tớ sẽ thử xem sao. Tranh thủ mà chạy đi nhé.”
Nhìn Hana lăm lăm cây gậy xông lên, Fujiko nói có phần bực tức.
“Cậu thật đúng là…”
“Đúng là sao?”

Từ phía sau mấy con bò sát đang vây quanh nhóm Hana, có con gì đó đang chạy đến… Là hai con chó.
“Tớ muốn xem mặt bạn trai của cậu!”
Hai con chó xông vào lũ bò sát, nhân cơ hội đó nhóm Hana chạy tiếp.
“Lần tới tớ sẽ giới thiệu! Còn giờ thì! Chạy đi! Chạy đến vách đá ấy!”

Vừa dựa lưng vào vách đá an toàn, vừa thở được một chút thì mấy con chó lúc nãy chạy đến.
Hana nhận ra.
“Đây là… Fubuki và Mitsuru?”
“Há?”
“Hai con chó lúc nào cũng đi cùng anh Aramaki? Vậy đúng là…”
“Cảm ơn… đã cứu tôi.”

Hana ôm chặt lấy hai con.
“Vậy là anh Aramaki thực sự đã tới gần đây rồi…”
Fubuki và Mitsuru dẫn đường, nhóm Hana và chú ngựa bắt đầu theo sau.

Những cây gần đó đang cháy.

Dù đây là hồ nước và lửa không lan nhanh lắm, nhưng chắc vẫn sẽ thành cháy rừng.

Và trong lúc di chuyển, ba người đã nhận ra.
Hai con chó vừa mới sủa với chú ngựa lúc nãy, và phát hiện ra nhóm Hana đó, giờ trông chúng rất lạ. Chúng vừa sủa theo kiểu rất lạ, vừa cào cào lên người.
… Nấm đã mọc trên đó. Nấm mọc trên cả bầy chó.

”Anh Taka! Ủa, gì kia?”
Ayu cũng nhìn thấy nấm mọc trên những động vật có vú loại nhỏ.

“Chờ chút, loại nấm này mọc trên cả động vật sao?”
“Hình như chúng có vẻ rất đau đớn… Hay ta nhổ đi giúp chúng?”
“… Anh Taka. Loại nấm này không phải là cây nấm thật. Về mặt thực vật thì đây là phần hoa của nó. Tức là khi nấm dạng hoa xuất hiện thì tức là đã có rễ ăn sâu vào bên dưới… Không biết chúng có mọc trên người không nhỉ?”

Bất giác Aramaki gọi to.
“Hana! Fubuki! Mitsuru!”
Tiếng gọi đó vọng tới Hana.
“Anh Aramaki?”
Tiếng của Hana vọng tới Aramaki.

Aramaki như đang trong mơ.
… Cô ấy còn sống. Bị nước siết cuốn trôi như thế, cô ấy vẫn còn sống. Ơn trời cô ấy vẫn còn sống.
“Hana! Tôi ở đây! Hana!”
“Anh Aramaki!”

Hai người lần theo tiếng gọi để tới gần nhau.
Từ giữa những thân cây, họ đã nhìn thấy nhau.
Aramaki dùng hết sức gọi lớn. Lúc trước tay mình đã không với tới cô ấy, nhưng lần này thì nhất định…
Một tiếng sấm và chớp sét lớn đánh ngay trước mắt.
Nhóm Hana nằm rạp xuống.

Mời đọc chương tiếp theo.

Trans by Nhim Ken

Khắp nơi đều là nấm. Trải khắp tầm nhìn đều là nấm.
Không chỉ có bề mặt của các loại cây bao quanh khu đầm nước, mà còn mọc dầy đặc ở khắp nơi trên mặt đất.
Hana, Fujiko, Chisa, 3 người đang tiến lại gần khu đầm nước bị nấm bao phủ.

“Trông đúng là sợ sợ thế nào ấy.” Fujiko nói.
“Tăng lên nhanh quá nhỉ…” Chisa nói.

Fujiko ngắt một cây nấm ở gần rồi quan sát thật kỹ.

“Nhưng mà này… Cái này nhìn kiểu gì cũng giống như mộc nhĩ. Vừa to, vừa dầy, trông có vẻ ngon lắm.... Nhưng nghe nói mộc nghĩ thì chỉ mọc ở trên cây chứ không mọc trên mặt đất bao giờ… Mà nó cũng kén loại cây để mọc lắm…”
“Nếu mà ăn được thì tốt quá nhỉ…”

“Tớ đi quan sát xung quanh chút đã.”
Hana tách khỏi hai người, rảo bước đi về phía cây đại thụ đứng giữa đầm nước.

Ở đâu cũng toàn nấm là nấm.
Trên cây đại thụ, nấm cũng mọc chi chit.
Trên cả những con thú thường săn những con mồi cỡ lớn, và cả những chiếc bẫy võng lá…

Trong lúc đi, Hana mới nhận ra là không thấy bóng dáng các loài động vật đâu.
... Chúng đi chỗ khác rồi? Không, không phải. Chúng đang trốn.
Yên lặng quá. Sự yên lặng này khiến Hana cảm thấy có điều gì chẳng lành.
Dù biết là xung quanh đang có điều gì khác lạ, nhưng chỉ có thể nói là thấy nấm mọc quá nhiều thôi. Mà cũng chẳng biết như vậy có phải là điềm xấu không nữa. Liệu đó có phải là điều hoàn toàn không thể xảy ra ở thế giới này hay không…
Nhưng…
… Yên lặng quá.

Hana trở về chỗ cắm trại thì thấy Fujiko đang nướng nấm.
Lấy một cái đã được nướng kỹ, Fujiko dùng dao cắt một mẩu rất nhỏ rồi định đưa vào miệng.
Bất giác Hana hét lên.
“Fujiko! Lỡ có độc thì sao?”
“Có một tý thôi mà…”
Ngồi bên cạnh Fujiko, Chisa tỏ vẻ nhăn nhó.
“Cứ bảo là không ăn thử thì làm sao biết được… Ngoan cố thật đấy.”
“Từ lúc tới thế giới này ta vẫn làm thế còn gì.”
“Đã có luật là muốn ăn gì thì phải tự tìm rồi tự thử độc mà.”

Hana nhìn Fujiko với vẻ mặt lo lắng.
“Thì đúng là như vậy… nhưng phải quan sát vài ngày xem thế nào đã. Có những loại nấm đến vài ngày sau mới phát tác đó. Giờ nếu ăn mà thấy lạ lạ là nhổ ra ngay nhé.”
”Không sao đâu”
“Nhưng bố mình bảo, nếu là nấm trong rừng thì đừng có đụng vào…”
“Nhưng mà này Hana. Cái này cả vị lẫn mùi đều giống như là mộc nhĩ mà chúng ta đã biết.”
Dù mới chỉ nếm thử một mẩu rất nhỏ, Fujiko đã xác định được ngay.
“… Fujiko, cậu rành về mộc nhĩ lắm à?”
“Ừm, cũng gần như vậy… Lúc mới thấy loại nấm này ở dưới hầm, mình đã chẳng nói “Đây là mộc nhĩ” còn gì? Mình cũng biết phân biệt chút chút…”

”À, mà này…”

Fujiko tiết lộ một việc khá bất ngờ.
“Tên của tớ, Fujiko là lấy từ tên một loài mộc nhĩ đấy”.
Cả Hana và Chisa đều bất ngờ trước nguồn gốc tên của Fujiko.
Vì cả hai đều nghĩ, tên của Fujiko là lấy từ hoa Fuji (một loại hoa màu tím thường nở thành chùm dài rủ xuống).
Fujiko liền giải thích cho hai người nghe.
Ông ngoại của Fujiko đã từng sống với cô hồi còn nhỏ, và đã trồng mộc nhĩ rất lâu năm. “Fujiko” chính là tên của một loại mộc nhĩ được thu hoạch vào mùa hoa Fuji nở.

“Chính vì vậy, so với những người khác thì khi nghe đến mộc nhĩ là mình cảm thấy rất thân quen… Nhưng hồi bé thì cứ cảm không thích vì tên mình là “mộc nhĩ”…”
“Chị cũng vậy đấy…”
Chisa khúc khích cười và cũng tiết lộ một chuyện khá bất ngờ.
“Tên của chị, “Chisa”, chính là rau diếp đấy… Là ông chị đặt cho đấy”.
“Thật á!”
“Thế sau chiến tranh, ông chị phát tài nhờ rau diếp à?”
“Hình như là vậy. Hồi bé ông thường kể với chị là rau diếp thường được khắc trên những bức tranh tường thời Ai Cập cổ đại đấy. Lúc đó mới thấy hơi vui vui một chút...”

Hana cười và nói.
“Tên của hai người hay thật đó.”
“Chứ còn gì!”
“Ừm, giờ thì thấy đúng là như thế thật.”
“Thế còn cậu? “Hana” tức là hoa gì?”
“Ừ, giá mà mình hỏi được bố mẹ nhỉ…”
“Không phải hoa anh đào sao?”
“Nhưng mình sinh vào mùa đông mà…”

Cả ba đang vừa đi vừa thong thả nói chuyện thì bất chợt dừng lại vì có tiếng động lớn.
Một tiếng sấm lớn. Rất gần.

“Vừa… vừa có sấm à?”
“Gần quá nhỉ.”
“Ôi không…”

Bỗng dưng cả ba đều đứng im bặt, và có tiếng bước chân lại gần.
Là chú ngựa con bướng bỉnh nọ.

”Mày sợ à? Lại đây!”
Hana vừa cất tiếng gọi, chú ngựa liền cất tiếng kêu rồi chạy lại gần 3 người.
Hàng ngày nó rất bướng bỉnh, dù Hana có gọi cũng rất dửng dưng, nhưng hôm nay thì lại rất ngoan. Hana vuốt ve chú ngựa.
Nó đang run rẩy. Hình như đang lo sợ điều gì đó.
Sợ tiếng sấm chăng…? Không, nhưng từ mấy hôm trước, chú ngựa ngày bắt đầu tỏ ra hơi sợ Fujiko.
Rốt cuộc là nó sợ điều gì nhỉ. Hana cứ nghĩ mãi.

Cả ba người và chú ngựa nhỏ bắt đầu cúi người, di chuyển một cách thận trọng hơn.
“Rời khỏi cây này thôi… Cúi thấp xuống…”
“Phải rồi, người ta thường bảo có sấm thì mộc nhĩ mọc rất nhanh đó.”
“Cái gì?”
“Thật không vậy?”
“À thì… cũng không chắc.”

Trong lúc nhóm Hana di chuyển đến một nơi an toàn hơn thì Aramaki và Ayu cũng bắt đầu nghe thấy tiếng sấm vọng lại từ xa.

“Ồ… có tiếng sấm.”
“Hiếm quá nhỉ”
“Mùa khô có lẽ là sắp kết thúc rồi… Năm nay ngắn quá nhỉ.”

Theo sự dẫn đường của bầy chó, Aramaki và Ayu đi dọc theo triền núi hiểm trở.
“… Nếu Hana đã từng đi theo lối này, chắc hẳn cô ấy vẫn còn khỏe. Ơn trời.”

Để đề phòng sấm sét và cháy rừng trên núi, cả hai quyết định đi xuống vùng thấp dưới chân núi.

Ngày hôm sau.
Hana tới gần khu nước để kiếm đồ ăn.
Suốt đêm qua, sấm rền không ngớt. Không biết có phải nghe chuyện có sấm thì nấm mọc nhiều hay không, mà Hana có cảm giác chúng mọc nhiều hơn thật.
Hôm nay quanh bờ nước cũng rất yên lặng. Không thấy bóng động vật đâu… Vừa nghĩ vậy thì Hana nghe thấy tiếng nước động.

“Cá sấu?”
Hana cảnh giác rời khỏi chỗ ấy.
Trước mắt cô là một con cá sấu kỳ dị… Trên lưng của nó mọc đầy nấm. Cả trên mặt. Không phải là một mà là mọc rất nhiều.
Con cá sấu di chuyển chậm chạp rồi trườn xuống nước. Trông nó có vẻ rất khổ sở.
Và Hana nhận ra.
Các loại động vật khác đang trốn trong bóng cây. Cả loài bò sát lẫn loài có vú.
Trên thân chúng đều mọc nấm.


Hana chạy về phía Fujiko.
“Mọi người ơi… gay to rồi!”
“Hana! Gay to rồi!”
Cả hai cùng đồng loạt kêu lên.
“Nấm mọc cả trên các con thú nữa!”
“Cây cối héo hết rồi.”

Theo hướng Fujiko chỉ, Hana và Chisa thấy các cây đều đang héo dần.

“Quanh đây… cây đang rữa ra và héo dần. Đúng là mộc nhĩ là loại nấm mọc trên những thân cây khô, hút chất dinh dưỡng từ trong thân cây nhưng chắc chắn là nó không thể cộng sinh trên thân cây sống được. Vậy mà nó mọc trên thân cây tươi kìa.”
“Trên cả động vật nữa?”
“… Quả nhiên, không phải là loại nấm thường.”
“Fujiko, cậu thấy trong người thế nào?”
“Cũng có gì khác đâu?”
Cả ba cũng kiểm tra người chú ngựa nhỏ.
“Chú mày… không bị nấm mọc nhỉ”
“Chắc không sao đâu.”

Hana nhớ lại câu chuyện hôm trước của Chisa và đoán.
“Này… có lẽ đây cũng là một loại mộc nhĩ bình thường nào đó…”
Hana nói với hai người chuyện mà cô từng nghe về thời Ai cập cổ đại.
Ngày xưa, những người phát hiện ra các kim tự tháp thời Ai cập đều bị chết, người ta cho rằng đó là do lời nguyền từ các Pharaon, nhưng thực ra có một giả thuyết là trong quá trình khai quật đã làm phát tán vi khuẩn hoặc virus cổ ra bên ngoài.
Đó là những loại vi khuẩn cổ đã từng tồn tại bình thường hồi xưa, nhưng thời người ta khai quật thì không còn nữa, vậy nên mới gây hại cho cơ thể cho những người khai quật đó.

”Loại nấm này, có khi là phát tán từ lúc chúng ta mở cái hầm đá đó.”
“Nghĩa là… nó là từng là loại mộc nhĩ bình thường, nhưng đối với thể giới này thì nó là kẻ ngoại lai, đúng không”
“Nó phát tán trong một môi trường hoàn toàn khác, tuy vậy lại có thể thích ứng khá tốt, và nếu chúng phát triển rất mạnh thì…”
“Có thể làm hủy diệt những loài đang có… phải không?”

Một sự im lặng nặng nề bao quanh 3 người.
“Làm sao giờ…”
“Nói vậy thôi nhưng cũng chẳng làm được gì đâu. Chẳng làm gì được nữa đâu, Hana. Cho dù toàn bộ sinh vật ở đây có bị hủy diệt đi nữa.”
”Tạm thời… hay là cứ trốn đi? Chẳng có gì đảm bảo là nấm sẽ không mọc trên người chúng ta cả.”

”Đúng vậy, thu dọn hành lý thôi.”
Hana vừa dọn đồ vừa nghĩ ngợi.
… Mình đã quyết định, là sẽ sống ở thế giới này.
Nhưng.
Thế giới này có cho phép mình làm điều đó hay không, thì còn chưa biết.

Hana, Fujiko, Chisa thu dọn đồ đạc rồi bắt đầu rời đi.
Bỗng nghe thấy tiếng chú ngựa nhỏ đang đi trước họ một chút.
Nhìn ra thì thấy có hai con chó con đang sủa trước nó.

“Gì vậy? Chó hoang à?”
“Này! Đi đi!”
Bọn Hana vừa nhặt cành cây khô, đá nhỏ vừa dọa hai con chó.
Thấy vậy, chúng liền thôi sửa, len lén đi lại gần 3 người. Sau đó chúng đi vòng quanh đánh hơi, rồi chạy đi như đã phát hiện được điều gì.

Chú ngựa nhỏ đứng bên cạnh Chisa, nghiến răng như dọa hai chú chó vừa chạy đi.
“Không sao chứ?”

”Bất ngờ thật… lại có chó cơ đấy. Đó giờ có thấy con nào đâu…”
“Hình như…”
“Trông giông giống… chó của anh Aramaki?”
“Há? Anh Aramaki?”
“Không lẽ đang tới gần đây…?”

… Hay là anh ấy, đang đi tìm mình?
… Sau khi mình bị cuốn trôi, anh ấy vẫn không nghĩ là mình đã chết, mà đã đi tìm suốt từ đó tới giờ…?
Trong giây lát, Hana gần như muốn khóc vì cảm động, nhưng cô đã lập tức quay về thực tại.

”Không được rồi! Anh Aramaki!”
Hana quay ngược lại phía Fujiko và Chisa, quyết định đuổi theo hai con chó nhỏ.
“Fujiko, hãy ra khỏi rừng theo hướng đó. Mình sẽ đi kiểm tra xem có anh Aramaki không!”
Hana vừa đuổi theo mấy con chó vừa chạy cắt ngang qua khu rừng.
Vừa chạy, cô vừa nhìn thấy rất nhiều động vật.
Tất cả bọn chúng trông đều rất uể oải vì bị nấm mọc trên người.

… Không biết nấm có mọc trên người bọn mình không nhỉ?
… Mấy con động vật bị nấm mọc thì sẽ ra sao nhỉ? Chúng sẽ chết?
… Cả cái cây khổng lồ đó, rồi cũng sẽ bị héo chết?

“Xin lỗi… xin lỗi…”
Hana vừa chạy vừa lẩm bẩm. Và cầu nguyện.

… Anh Aramaki, đừng đi theo bầy chó mà tới đây! Đừng có lại gần đây.
… Không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra với bọn em và bầy chó đâu.

Ayu đã nhìn thấy màu xanh ở bên kia vách núi.
“Rừng kìa. Chắc là có nước đấy”
Aramaki nghe thấy tiếng chó sủa từ xa.
“Là Delex đấy. Tiếng sủa khác quá. Có khi là nó đã tìm ra Hana chăng. Ta đi thôi.”

Nhưng Fubuki và Mitsuru đang đi trước Aramaki bỗng dừng phắt lại.
“Fubuki, Mitsuru, nào, đi thôi!... Sao thế?”

Fubuki và Mitsuru vẫn đứng yên.

[Translator: NhimKen]