Cánh cửa đang bị niêm phong. Ở chính giữa có một tay nắm tạo thành hình chữ thập.
Ango tiến lên, nắm lấy.
“Thử mở cửa số 1 xem sao.”
Cánh cửa nặng nề mở ra.
Đó là một căn phòng hình chữ nhật, với tường được bao kín bằng những khối vuông vô cơ.
Ở chính giữa có một thiết bị hình trụ bẹt dựng đứng, trên đó có một màn hình.
Arashi lại gần thiết bị đó, lẩm bẩm.
“Máy tính à… Nếu bắt nhập ID hay password là thôi luôn đấy!”
“Tôi không biết mấy vụ này. Arashi, cậu làm đi.”
Natsu tìm thấy bộ đàm trong phòng và thông báo.
“Hotaru, Semimaru, chúng tôi vào bên trong rồi. Có một màn hình.”
“Ờ! Natsu, khá lắm!”
“Chị giữ liên lạc thường xuyên nhé!”
Trong phòng điều hành, Hotaru cài đặt sao cho cả tàu đều nghe thấy bộ đàm từ nhóm Natsu.
“Nhóm chị Botan cũng nghe nhé!”
Arashi lôi trong ba lô ra một chiếc khăn, cuốn quanh đầu để tóc khỏi xòa xuống.
“Đầu tiên là kiểm tra nguồn điện…”
Arashi ấn vào một nút nhỏ ở dưới màn hình.
Pon… một âm thanh vang lên. Máy tính bắt đầu khởi động.
Trên màn hình hiện lên thông tin.
Một cửa sổ nhỏ hiện ra ở góc phải màn hình, là hệ thống đếm ngược.
Pi… pi… pi…. Cùng với những âm thanh điện tử, thời gian còn lại đang giảm dần.

Rồi chính giữa màn hình hiện lên dòng chữ.
“Hãy trả lời câu hỏi để xác nhận người sử dụng.”
Sau đó một cửa sổ có câu hỏi hiện ra.
“Câu hỏi: Cuốn sách yêu thích của bạn?”
Phía dưới câu hỏi để trống. Có tín hiệu nhấp nháy tại đó, chờ nhập câu trả lời.
Trên màn hình dạng cảm ứng, hiện ra bảng bàn phím dùng để nhập câu trả lời.
“Hả? Tự dưng lại hỏi, cuốn sách yêu thích!? … Làm thế quái nào tôi biết được… Bạn, là ai chứ?”
Trên hệ thống bộ đàm, Botan nói với Arashi.
“Rousuifukou”*… Đó là bài thơ cuối cùng mà thuyền trưởng đọc. Thử nhập vào xem sao.”
* Lão thủy vị hành: Samuel Taylor Coleridge” (Khúc thơ của những thủy thủ thời cổ xưa).

Arashi thử nhập, rồi nhấn nút xác nhận ở cuối khung.
Pon! Cửa sổ thay đổi.
“Đã xác nhận/ Hãy nhập mã code giống lần truớc. (* 8 chữ và số la tinh ).”
Arashi thở hắt ra ngay trước màn hình.
“Biết ngay mà… mã code gì chứ… Không xong rồi…”
Hệ thống đếm ngược ở bên phải màn hình vẫn tiếp tục.
Ngày cuối cùng: thời gian còn lại
06: 40: 20
Bầu không khí nặng nề bao trùm lên tất cả.
Arashi ngồi bên thiết bị, nhìn chăm chăm vào dòng chữ trên cửa sổ.
Nhập mã code giống với lần truớc…
Giống lần truớc….
Bất giác, cậu thử hỏi Hotaru.
“Hotaru, em đã tìm ra cách hủy bỏ chương trình phóng tên lửa này phải không?”
“Vâng, trong máy tính và các tài liệu giấy…”
“Có thấy ghi cách cài đặt hay thiết lập chương trình phóng tên lửa không?”
“Cách phóng tên lửa… chứ không phải cách hủy bỏ à…. À, hình như em có nhìn thấy… đợi chút!”

Một lúc sau, Hotaru nói lại với Arashi trình tự các bước để cài đặt phóng tên lửa và phát nổ mà em tìm thấy trong đám tài liệu.
- Muốn phóng tên lửa hay phát nổ thì cần phải có sự đồng ý của ít nhất 4 người.
- 4 người đó, mỗi người phụ trách một chốt từ 1, 2, 3, 4 và tự đặt ra câu hỏi xác nhận người sử dụng.
- Sau khi nhập mã code gồm 8 chữ và số, 4 người phải cùng đồng loạt ấn nút thực hiện và giữ liên tục trên 3 giây.
“Vậy là, có 4 chốt tất cả…”
Vừa nghe Hotaru nói, Arashi vừa lẩm bẩm.
Còn Hotaru trong lúc truyền đạt thông tin tới Arashi thì cũng tìm thấy một câu nói tới việc dùng tay để huỷ bỏ cài đặt.

“Nếu muốn dùng tay để hủy bỏ cài đặt này, thì phải nhập lại mã code giống như lúc cài đặt, và 4 người phải cùng lặp lại những thao tác giống nhau.”
Mắt Ango sáng lên.
“Tức là, muốn hủy bỏ thì dùng tay để nhập 4 mã code, vào 4 chốt, sau đó chỉ cần đồng thời nhấn nút hủy bỏ là xong chứ gì?”
“Xét từ câu hỏi vừa nãy, thì người nhập mã code cho chốt 1 này chính là thuyền trưởng!”
“Hotaru! Chỉ đường cho tôi tới phòng thuyền trưởng! Có thể ông ấy còn ghi lại mã code.”

Ango, Arashi, Natsu cả ba cùng rời khỏi chốt đi về phía phòng thuyền trưởng.
“Phòng ông ấy là A-1-6. Thuyền trưởng chết bên ngoài căn phòng đó. Là người đội mũ… chắc thế.”
Cả ba đã tới căn phòng đó. Là căn phòng nơi Botan và Hotaru đã xem đoạn băng ghi những lời cuối cùng của thuyền trưởng.
Họ chia nhau lần lượt tìm trên bàn và trong tủ. Cũng có một vài giấy tờ nhưng vẫn chưa thấy cái nào có vẻ là mã code.

Natsu nhìn thấy thi thể thuyền trưởng.
Xác ông đã loài vi khuẩn đó tấn công, chỉ còn trơ xương. Nhưng cuốn sổ tay gì đó đặt trong túi ông thì hoàn toàn không thấy bị vi khuẩn ăn. Có lẽ chúng sợ, nhưng trông nó cũng tả tơi cả rồi.
Natsu nhìn phía tay trái của thuyền trưởng.
Cánh tay còn khá nguyên vẹn, Natsu bất giác nghĩ.
Ở phía cổ tay thấy có ánh vàng. Một chiếc vòng tay.
Chắc hẳn loài vi khuẩn ăn sắt này không thích chất bạc và platin trong chiếc vòng của thuyền trưởng.
Natsu nhìn chăm chăm vào chiếc vòng.
Có cái gì khắc trên đó. Natsu đọc lên:
“NYS25951”

8 chữ và số! Natsu gọi lớn.
“A a a! Anh Arashi! Anh Ango!”
Cả ba quay lại chốt, thử nhập 8 chữ và số đó vào máy tính.
Pon! Âm thanh vang lên, cửa sổ thay đổi.
“Đã xác nhận mã code”
“Có hủy bỏ mệnh lệnh cuối cùng không?”
Sau đó ở dưới hiện lên nút “Hủy bỏ”!
“Woaaaaa! Được rồi Natsu!”
Cùng lúc đó mọi người ở các chỗ khác được nghe thông tin đã mở xong chốt 1.

Ango, Arashi, Natsu đi tiếp sang chốt 2.
Chốt 1 thế là xong.
Nhưng đó là nhờ thi hài thuyền trưởng có mũ nên mới nhận ra.
Còn chốt 2, 3, 4? Nếu không biết “người đó” là ai thì sao có thể tìm được mã code? Hơn nữa, trong vô số thi hài, làm cách nào để nhận ra được “người đó”?
Mở chốt 2 ra, họ thấy trong đó một máy tính trông khác với máy tính ở chốt 1.
Cách dùng thì giống nhau. Sau khi bật nguồn điện, một câu hỏi hiện ra.
“Câu hỏi: Tên con vật cưng của bạn?”

Ango và Arashi thở dài.
“Bạn, rốt cuộc là ai mới được chứ...”
“Đúng thế...”
“Làm sao giờ...?”
Nhưng Natsu biết. Trên nền màn hình là hình một chú mèo.
“Mi... Mimi?”
Natsu thử nhập chữ “Mimi” thì thấy chuyển cửa sổ, yêu cầu nhập mã code.

“Người đặt mã code này… nếu là chủ của Mimi, thì họ sẽ có khung ảnh của nó, chắc mã code sẽ ở quanh đó…?”
Natsu ra sức giải thích với Arashi và Ango.
“Có vài căn phòng như thế. Trong đó… có người chết… có lẽ một trong số đó…”
Arashi nhìn Natsu với vẻ tin tưởng.
“OK! Tốt lắm Natsu, ta đi thôi”
“A… ừm…”
Natsu quay lại nhìn màn hình. Hệ thống đếm ngược vẫn đang giảm dần.
Ngày cuối cùng: thời gian còn lại
05:50:03

Natsu nói.
“Hay chúng ta… chia nhau ra ? Các anh hãy tới chốt 3 và 4 trước đi.”
“Natsu…”
“Không sao đâu. Em đi một mình được.”
Natsu nắm chặt hai tay, cố nở nụ cười.
“Em biết lối đi lại quanh đây rồi, còn có cả bộ đàm nữa. Và cũng biết cách họ đánh số phòng rồi… nên…”
“Vậy cứ thế đi. Giao lại chốt 2 cho cô đấy.”
Ango nói vậy rồi nhắc Natsu chú ý vài việc nhỏ.

Arashi và Natsu cao hứng cùng chúc nhau chiến thắng.
“Natsu, chúng ta sẽ dừng được đám tên lửa đó!”
“Vâng”.
Từ phòng điều hành, Semimaru nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ, cảm thấy bứt rứt không yên.
Arashi, Natsu, Ango, ba bọn họ làm gì mà vui thế nhỉ! Mình cũng muốn tham gia. Cũng muốn thể hiện.

“Tôi cũng đi! Phải làm gì đó! Đằng nào cũng cần 4 người đúng không?”
Hotaru bảo, từ đây đến chốt 3 là gần nhất.
Semimaru bắt đầu đi. Hotaru thông báo với toàn bộ là Semimaru đang tới chốt 3.
Ango và Arashi nghe vậy liền chuyển sang chốt 4.
Chẳng mấy chốc Semimaru thông báo là đã đến chốt 3.
“Ừm…. đầu tiên là câu hỏi hiện ra à?”
Semimaru ấn nút khởi động máy tính, liền có ngay một câu hỏi.
“Câu hỏi: Thực đơn yêu thích nhất của bạn dành cho bữa tối?”

Semimaru hét lớn làm cả tàu nghe thấy.
“Hả? Bộ khùng à? Tôi đi chặn tên lửa mà các người còn hỏi thực đơn bữa tối là sao? Khùng à! Bố ai mà biết được! … Kệ xác các người!”
Semimaru vừa chửi vừa rời khỏi chốt, ra bên ngoài hành lang, nằm lăn ra đó.
Nhìn thấy nút bộ đàm, Semimaru vẫn nằm nguyên, giơ chân lên ấn nút, nói chuyện với Arashi.

“Tao bảo nè, Arashi, giờ mày muốn ăn gì? Nếu được ăn bất cứ thứ gì thì mày muốn ăn món gì nhất? … Tao thì, món cà ri. Thịt bò, không cà rốt”.
“… A, có vẻ ngon đấy, tôi chắc cũng thế. Có cà rốt.”
Matsuri chêm vào câu chuyện giữa hai người.
“Em thì thịt gà và có ớt.”
Cả Hotaru cũng tham gia.
“Hải sản nữa, tôm , mực, nghệ thái lát… ”
Cả Botan.
“Không thể thiếu bột cà ri xanh, nước cốt dừa được… Rau thì đương nhiên rồi!”
Đến Natsu cũng tham gia.
“E… em không thích rau… nhất là nhiều khoai thì…”
“Ừ, đúng đấy! Anh cũng thế! Nhiều khoai làm mất hết cả vị cà ri!”
Arashi đồng ý với Natsu, rồi quay sang hỏi Ango.
“Ango, bọn anh ăn cà ri bao giờ chưa?”
Ango gật đầu.
“Hay ăn… Nấu cả nồi lớn khi cắm trại… ”
Arashi nói.
“Vậy, món cà ri đi, Semimaru!”
“Ờ, quả nhiên là món cà ri.”
Semimaru vào chốt, nhập chữ “cà ri” vào ô trống, nhấn nút xác nhận.
Pon! Cửa sổ thay đổi, yêu cầu nhập mã code.
“Được rồi! Tôi sẽ thử vào phòng bếp xem sao! Chắc chắn ông này là đầu bếp!”
Semimaru đi tìm bếp.

Chốt 4 mà Ango và Arashi đang đi tới, ở tận trong một góc sâu của tàu.
D-30-20.
Cách cửa đã mở sẵn.
Xung quanh có rất nhiều thi hài cùng loài vi khuẩn đó.
Trong phòng cũng vậy.
Có lẽ những người ở đây đã bắn lẫn nhau. Trên tường lỗ chỗ vết đạn, trần nhà thủng vài chỗ, nhìn thấy cả thiết bị bên trong.
Vi khuẩn nhiều thế này, chắc là vì có nhiều xác chết và súng ống làm thức ăn cho chúng.
So với chốt 1 đầu tiên mà họ gặp, mọi thứ ở đây tả tơi hơn hẳn.
“Máy tính… không biết còn chạy được không? Xin mày đấy, chạy đi cho tao nhờ”.
Vừa lẩm bẩm Arashi vừa ấn nút.
Phụt… cùng với tiếng khởi động, cửa sổ có câu hỏi hiện ra.
“Câu hỏi: Môn thể thao nào không được chơi trên tàu này?”
* Hãy chọn một trong các lựa chọn dưới đây.
* Sai 3 lần coi như hết hiệu lực. (không thể khởi động lại)
“Thể thao?... Lại đánh đố rồi…”

Trong số lựa chọn, là tên các môn thể thao mà ai cũng biết.
Matsuri và Semimaru nói với Arashi về các dụng cụ đã thấy trong nhà chơi thể thao.
Bộ bóng bàn thì không nói làm gì, ngoài ra còn có dụng cụ của bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền, golf, tennis, bowling… trong nhà thể thao đó chơi được khá nhiều môn.

Semimaru đã tới được phòng bếp. Cậu vừa tìm mã code trong đó vừa nói chuyện với Arashi.
“Vậy còn bóng chày…”
“…! Ờ đúng đấy, Arashi! Không thấy gậy hay bóng! Cả găng cũng không…”
Vừa trả lời vừa mở tủ đựng thức ăn, nhìn vào bên trong, Semimaru phát hoảng.
Một thi hài trong trạng thái treo cổ.
Semimaru vãi nước mắt, bất giác lùi lại.
Tuy vậy, mắt cậu vẫn không rời khỏi thi hài.
Vì cái xác đó trông giống một đầu bếp.
Semimaru lấy hết can đảm quan sát cái xác đó. Và tìm thấy một chiếc vòng đeo cổ.

“ME6101AK”

Thấy hàng chữ trên chiếc vòng, Semimaru quệt nước mắt.
Trước mắt cậu bây giờ… không phải là một thứ đáng sợ, mà là một “con người” trước đây đã từng sống. Semimaru nhìn chăm chăm vào mặt người đầu bếp và nói.
“Ông… chắc là đầu bếp hả? Tôi cũng thế. Dù chỉ là tự phong… Ông, nhấn nút phóng tên lửa xong, rồi tự treo cổ à? … Tôi xin lỗi, mấy cái tên lửa này phiền quá, bọn tôi phải dừng chúng lại thôi… Món cà ri của ông, chắc phải ngon lắm nhỉ…”
Semimaru vừa khẽ đóng cánh cửa tủ, vừa nói.
“Xin lỗi vì đã làm phiền.”

Trong lúc Semimaru nhập mã code của chốt thứ 3, thì tại chốt thứ 4, Ango và Arashi cũng giải xong câu đố về “bóng chày”, và hướng tới nhà thể thao để tìm mã code.
Còn Natsu cũng tới được khu vực có nhiều căn phòng, nơi cô bị rơi xuống đầu tiên.
Natsu đặt nhẹ bức ảnh Mimi xuống chỗ mà cô đã nhặt, thầm nói lời cảm ơn.
Natsu cảm thấy rất lạ.
Lúc đó, tại đây cô đã rất sợ. Nhưng giờ thì không hề.
Natsu cảm thấy trong cô như vừa có thêm sức mạnh hay một nguồn dũng khí.
Cô đang nghe thấy tiếng của mọi người qua hệ thống bộ đàm. Mọi người đang nói chuyện với cô. Ở bên cô.

“Natsu, bên đó thế nào rồi? Còn sống không đấy?”
“Em không sao! Tới nơi rồi. Đang tìm mã code.”
Natsu tập trung quan sát các thi hài.
Và tìm thấy một cánh tay còn khá nguyên vẹn giống như của thuyền trưởng.
Nhưng trên đó không có vòng. Rất có thể khi tàu dựng đứng, nó đã tuột mất, Natsu đoán thế.
Rồi bất giác cô nhìn vào góc phòng, và thấy.
Một chiếc nhẫn.

“BTN7S115”

Tìm thấy mã code, Natsu quay lại chốt thứ 2. Sau lưng cô, đám vi khuẩn vẫn bò lạo xạo.
Chỉ còn lại mã code của chốt thứ 4.
Arashi và Ango đã tới phòng chơi thể thao. Nhưng phòng thì lớn, có rất nhiều đồ, nhưng không hề có một thi hài nào. Trong này, liệu có mã code không? Vòng đeo tay hay nhẫn gì đó….
Thật chẳng khác nào tìm kim dưới đáy bể.
Đầu tiên, Arashi lần lượt tìm kiếm trong một chiếc tủ có chứa rất nhiều đó, có vẻ như đều là vật dụng cá nhân.

Cậu bất giác dừng mắt tại một thứ gì đó trông như chiếc cúp.
Mặt trước có hoa văn hình gậy đập bóng chày và quả bóng. Dưới đế có dòng chữ: “MVP đại hội bóng chày vùng N”. Arashi cầm lấy, nhìn vào bên trong, thấy có một miếng thẻ kiểu quân đội.

“HARY0093”
“Trên tàu thì đúng là không chơi bóng chày được rồi…”
Arashi ghi nhớ mã số, rồi đặt chiếc cúp về chỗ cũ.
Ango lấy làm lạ về cách tìm mã code của Arashi.
Cho dù cách tìm của Arashi có hiệu quả, nhưng không phải là tìm theo tuần tự mà chỉ là ngẫu nhiên tìm thấy.
Arashi có nói “Chắc hẳn đây là một người thích chơi bóng chày”… Chẳng lẽ là vì thế?
“Ango, anh quay lại chốt 1 đi. Tôi sẽ tới chốt 4… bằng mọi giá chúng ta phải chặn được.”
“… Arashi”
“Vâng?”
“… không, không có gì. Cẩn thận đấy.”

Ango rời khỏi chỗ Arashi.
Cậu nghĩ. Không ngờ, Hạ B cũng khá được.
Và như vậy, từ chốt 1 tới chốt 4, tất cả các mã code đều đã được nhập.
Trên các màn hình hiện ra:
“Có hủy bỏ mệnh lệnh cuối cùng không?”
Ở bên dưới là nút “Hủy bỏ”.
Chốt 1: Ango. Chốt 2: Natsu. Chốt 3: Semimaru. Chốt 4: Arashi.
Tất cả đều đang chờ trước màn hình.
Hotaru từ phòng điều hành bắt đầu ra hiệu lệnh.
“Em sẽ đếm từ 5. Lúc nào đếm đến 0, mọi người cùng nhấn nút hủy bỏ nhé! Phải ấn và giữ lâu trên 3 giây đấy! Nào, 5!”

Ngày cuối cùng: thời gian còn lại
03: 42: 50
“4! 3! 2! 1! 0!”
Pi… pi… pi… tiếng điện tử vẫn chưa ngừng lại.
Hệ thống đếm ngược trên các thiết bị vẫn đang giảm dần con số cuối cùng. 39, 38….
Tên lửa… không dừng lại?

Đón đọc chương tiếp theo.

[Trans by: Nhim Ken]


Bài hát: 舟唄 (Funa-Uta) – Thuyền ca
Nhạc: 浜圭介 (Hama Keisuke)
Lời: 阿久悠 (Aku Yuu)
Ca sĩ: 八代亜紀 (Yashiro Aki)
Dịch lời Anh: Masami43
Dịch lời Việt: Nhim Ken
Kanji
お酒はぬるめの 燗がいい
肴はあぶった イカでいい
女は無口な ひとがいい
灯りはぼんやり 灯りゃいい
しみじみ飲めば しみじみと
想い出だけが 行き過ぎる
涙がポロリと こぼれたら
歌い出すのさ 舟唄を
沖の鴎に 深酒させてヨ
いとしあの娘とヨ
朝寝する ダンチョネ
店には飾りが ないがいい
窓から港が 見えりゃいい
はやりの歌など なくていい
時々霧笛が 鳴ればいい
ほろほろ飲めば ほろほろと
心がすすり 泣いている
あの頃 あの娘を 思ったら
歌い出すのさ 舟唄を
ぽつぽつ飲めば ぽつぽつと
未練が胸に 舞い戻る
夜ふけてさみしく なったなら
歌い出すのさ 舟唄を
ルルル ルルルール ルルルール ルールルル
ルルル ルルルルルル ルルルールルルルル
Romaji:
Osake wa nurume no kan ga ii
Sakana wa abutta ika de ii
Onna wa mukuchi na hito ga ii
Akari wa bonyari tomorya ii
Shimijimi nomeba shimijimito
Omoide dake ga yukisugiru
Namida ga porori to koboretara
Utaidasu nosa funauta wo
Oki no kamome ni fukazake sasete yo
Itoshi anoko to yo
Asane suru danchone
Mise niwa kazari ga nai ga ii
Mado kara minato ga mierya ii
Hayari no utanado nakute ii
Tokidoki muteki ga nareba ii
Horohoro nomeba horohoro to
Kokoro ga susuri naite iru
Anokoro ano ko wo omottara
Utaidasu nosa funauta wo
Potsu potsu nomeba potsu potsu to
Miren ga mune ni maimodoru
Yofukete samishiku nattara
Utaidasu nosa funauta wo
Rururu Rururuuru Rururuuru
Ruurururu Rururu Rurururururu Rururu

English
I like lukewarm Osake (Japanese wine) with grilled squid,
and with a quiet woman aside.
I like dimly lit lamp in the room.
While I take Sake quietly,
only my past memory passes over.
When tear drop falls,
I start singing the Boat Song.
Let seagulls in the sea drunken,
and I will lie in with that girl, Danchone. (Danchone has no special meaning, and is uniquely used in folk ballad.)
I prefer no decoration in the bar.
If the port is open at the window, it is sufficient.
A popular song is not necessary here.
If I can hear a steam whistle at intervals, it is sufficient.
While I keep drinking quietly, my heart blubs.
When I think about her in those days,
I start singing the Boat Song.
While I keep drinking quietly, I miss her very much.
When I become lonely as the night advances,
I start singing the Boat Song.
Rururu Rururuuru Rururuuru Ruurururu
Rururu Rurururururu Rururuurururururu
Vietnamese::
Rượu, phải rượu nóng mới đậm
Nhắm, phải là mực nướng mới hay
Đàn bà, phải người ít nói mới tốt
Đèn, chỉ cần đèn khi mờ khi tỏ.
Từng ngụm rượu, từng ngụm ngấm
Chỉ thấy kỉ niệm xưa cũ tràn về
Nước mắt rơi trên sàn lạnh
Bất giác ngâm khúc Thuyền ca.
Mòng biển ngoài khơi, làm ta say thật rồi.
Tỉnh giấc muộn
Ngỡ đang bên người con gái ta thương
Xót xa…
Quán, càng đơn sơ càng tốt
Ngoài hiên, chỉ cần thấy bến cảng thôi
Ca, chẳng cần những bài ca mới
Còi tàu, chỉ thảng hoặc có rồi không.
Càng uống tả tơi, càng tơi tả
Rượu trào miệng ta, tim trào nước mắt
Nhớ người con gái ấy, thời xưa ấy
Bất giác ngâm khúc Thuyền ca.
Rượu chầm chậm uống, lòng chầm chậm đau
Hối tiếc tràn về tim ta
Trong đêm buồn thức trắng
Ta lại ngâm khúc Thuyền ca.
Rururu Rururuuru Rururuuru Ruurururu
Rururu Rurururururu Rururuurururururu