"Ổn chứ, chỉ cần mạnh dạn thì sẽ làm được thôi"Ango bắt Natsu tập rút khăn trải bàn, Natsu không hiểu lí do vì sao Ango lại làm thế nhưng vẫn bị kéo vào tốc độ luyện tập của Ango.

"Mà này, cô bị Semimaru bắt nạt, quát mắng, bị biến thành trò ngốc như thế, tại sao vẫn cứ im lặng vậy?"

"À...không...vì đó chỉ là một vở hài kịch thôi...tuy bình thường anh ấy hay bắt nạt, nhưng cũng có lúc rất tốt bụng..."

Ango không hiểu nổi ý nghĩa của từ "hài kịch" đó, cũng không thể hiểu nổi phản ứng không lí giải được của Natsu. Tuy nhiên, với Natsu, ý nghĩ của Ango cũng là một ẩn số.Natsu rất bối rối. Tại sao người này lại đối xử tốt bụng với mình như thế?

"Chẳng phải là anh ấy để ý đến Nat-chan sao?" Những lời nói của Matsuri vang lên trong đầu Natsu, hoảng hồn, Natsu vội dập tắt ý nghĩ đó.

"Này, đang làm gì thế?"Từ vách núi, hiện ra bóng Semimaru và Arashi.Semimaru từ lúc tìm thấy Ango và Natsu, thì luôn có cảm giác khó chịu.

"Đừng có mà động tay đến những cô gái của Hạ B" Semimaru định nói nặng với Ango như thế."Chúng tôi luyện tập. Để có thể rút được khăn trải bàn ngay."

"Luyện tập..."Với thái độ khiêu khích, Semimaru vỗ "bốp" một cách thân mật lên vai Ango.

"Semimaru!"Arashi lo lắng trước thái độ khiêu khích của Semimaru và kêu lên.Tuy nhiên Semimaru lại nói những lời ngoài sức tưởng tượng.

"...Tôi hiểu cảm giác của cậu. Nhìn thấy mấy đứa không làm được nên muốn giúp đỡ, đúng không. Cậu...đúng là người tốt" (đoạn này tớ nghĩ nên dịch là "mày" thì có vẻ hợp với khẩu khí của Semimaru hơn nhỉ )

Semimaru tóm lấy cả 2 vai Ango và nói "Nhờ cậu đấy!" rồi bỏ đi.Ango nhìn Semimaru bỏ đi với vẻ mặt khó hiểu. Và Natsu thì còn thấy lúng túng hơn nữa.Anh ấy nói "Nhờ cậu đấy!" là sao...Chẳng lẽ nếu mình không rút được thì tồi tệ thế à...

Arashi vừa bỏ đi cùng Semimaru, vừa khen ngợi hành động rất người lớn của Semimaru.Tuy nhiên, phản ứng của Semimaru như thế là có lí do cả. Lúc vỗ vai Ango một cách thân mật đó, Semimaru đã xác nhận được Ango rất cơ bắp. Và nếu đánh nhau với Ango, Semimaru sẽ không thể thắng.Phán đoán như thế, và Semimaru quyết định là không vướng vào Ango.

"Mà cũng có thể, đứa sai là Natsu. Nó là đứa dễ tính quá, nên ai cũng có thể dễ dàng tiếp cận được"Arashi nhìn Semimaru và cười toe toét. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Arashi, Semimaru lại nổi điên lên.

Qua một đêm, một ngày bình thường lại đến.Matsuri đang cố gắng thu hẹp khoảng cách với Ryo từng chút một. Chọn lúc Ryo một mình, Matsuri lên tiếng với vẻ thờ ơ.

"Đừng nên khăng khăng quá...mình chỉ nên yêu cầu một chút thôi..."

"Ryo-kun...sinh nhật của anh là khi nào? Cả anh Ango nữa? Bọn em sẽ làm một bất ngờ lớn cho các anh."

"Sinh nhật..."Bọn Ryo, chẳng ai biết sinh nhật là ngày nào. Cứ khi nào mùa hạ kết thúc thì toàn bộ mọi người đều thêm một tuổi. Luôn luôn là như thế.

"Hình như là tháng 8, cả Ango cũng thế."

"Chà, vậy là cung Sư Tử hay Xử Nữ nhỉ? Cám ơn anh!"Về việc không lấy được thông tin chi tiết về sinh nhật của 2 người, Matsuri tự giải thích cho mình

"Cũng có những người không thích nói về mình, nhưng sau này có lẽ sẽ biết được thôi."

Ango giặt xong quần áo và quay lại chỗ Ryo.Ryo nói về câu chuyện vừa nói với Matsuri và nhắc đến "cung Sư Tử", có lẽ ý cô ta là nói về chiêm tinh thuật. Nhưng Ango chỉ cắt ngang câu chuyện

"Tháng 8 không thể nhìn thấy được chòm Sư Tử"Nhắc đến vị trí của các chòm sao, 2 người mới nhận ra. Gần đây quan sát, họ thấy chòm Bọ Cạp đã xuống thấp ở phía Tây, và chòm Thiên Lang đang bắt đầu lên. Như vậy là sắp đến mùa thu.Và rồi chợt nhận ra, trong lúc không để ý, 2 người đã sắp được 18 tuổi.

Ango vừa nhặt củi trôi giạt vào bờ, vừa nghĩ...Khi nào 17 tuổi thì sẽ có bài kiểm tra tuyển chọn...Mục tiêu là trở thành những người giỏi nhất, và tiếp tục sinh tồn...Rồi nhận ra, mình đã vượt qua điều đó...và sắp 18 tuổi....Còn Shigeru vẫn mãi mãi 17 tuổi...

Ngoài bờ biển, Botan và Hotaru đang phơi rong biển, còn Arashi đang bơi ngoài khơi.

"Arashi...lúc nào cũng thấy cậu ta bơi"Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Ango như đang nói một mình, Botan trả lời.

"Arashi-kun rất thích bơi lội. Tôi không rõ lắm, nhưng cậu ấy có tham dự Olympic rồi đấy"Bơi. Olympic. Những từ này gợi lên trong Ango một cái gì đó.Ango tháo băng tay phải ra, cởi quần áo và bơi về phía Arashi.

Arashi đang lặn (đào một cái gì đó mà tớ ko dịch được ), đột nhiên Ango xuất hiện, Arashi rất ngạc nhiên.Nổi trên mặt nước, vừa bơi, Arashi vừa nói chuyện với Ango.

"Anh dài hơi thật đấy. Anh quen với việc bơi lội rồi à, anh có tham gia đại hội nào không?"

"Không đâu. Chỉ là vận động một chút thôi"Ango trả lời mà không nhìn Arashi. Và sau đó lại nói thêm

"...Tôi, là người bơi nhanh nhất"Arashi ngạc nhiên một chút, và mắt sáng lên.

"...Tôi cũng không thua đâu, đa phần là thế. Khi nào vết thương của anh lành, thì chúng ta thi nhé?"Ango nói chuyện với Arashi đang rất vui sướng một lát, rồi nhìn đăm đăm vào con tàu đang nghiêng.

"Thuỷ triều lên rồi, mà con tàu vẫn nghiêng thế à?"

"Đi xem thử không?"Arashi và Ango cùng lặn xuống dưới vách đá nơi con tàu đậu.Quả đúng là những mỏm đá nhiều hình thù đã làm con tàu mắc cạn.

Arashi nghĩ về vấn đề mấy mỏm đá và tìm cách làm cho con tàu đứng thẳng lên. Ango nhìn thấy Arashi đang cố gắng bào mòn mấy mỏm đá trên mặt đất bằng những dụng cụ nhỏ.

Arashi và Ango cùng hợp sức, mang theo những thứ tìm thấy ở biển có thể dùng được, và quay lại phía bờ. Đầu tiên là một cái bồn tắm lớn, rồi đến những miếng bọt biển. Tiếp đó là một chiếc rương nhỏ được đậy kín. Có tiếng gì đó ở bên trong, nên hình như nó không bị nước tràn vào.Arashi dùng dao để mở. Mọi người, trừ Chimaki và Ryo, đều nhìn vào bên trong chiếc rương.

"Ô oooooooooo!"Hạ B nhìn vào chiếc rương và kêu lên.Bên trong chiếc rương là một loạt các thứ rất quen thuộc.Rất nhiều cúc áo, nhiều hạt dính trên bình và các phụ tùng, dây câu, các quân bài...Và 3 chiếc hộp nhạc quay tay. Có lẽ nó là hộp báu vật của một cô bé nào đó.
Semimaru sợ hãi quay hộp nhạc.

Tiếng nhạc từ chiếc hộp vang lên...Sau một hồi im lặng, mọi người đều rất xúc động và kêu lên đầy hoài niệm.

"Là bài Itoshi no Elli"

"Còn đây là...My way"

Matsuri xoay hộp nhạc và bài hát cuối cùng vang lên.

"Khúc nhạc này, khúc nhạc này! Là nhạc classic phải không nhỉ?"

Biểu hiện của Ango cứng lại. Ango mở to mắt... và lẩm bẩm.

"Là "Khúc tiễn biệt" của Chopin"

Hạ B nói với Ango những lời ngưỡng mộ "Ango-kun giỏi quá, am hiểu cả nhạc classic nữa!", nhưng Ango chẳng phản ứng gì.

Lúc bầu không khí náo nhiệt xung quanh chiếc bình tạm lắng xuống, Natsu nói với Matsuri.

"Matsuri-chan...Hôm qua, quả thật rất xin lỗi"

"Chuyện gì cơ?"

Natsu xin lỗi vì cách nói tối qua của Natsu dễ gây hiểu lầm rằng: với Matsuri ai là người yêu cũng được. Trong suốt ngày hôm nay, Natsu đã nghĩ rất nhiều về việc chân thành xin lỗi Matsuri.

"Cám ơn cậu...Từ trước đến giờ, tớ chưa nhận được lời xin lỗi nào chân thành như thế"
Matsuri trấn an Natsu.

Và Matsuri nói với Natsu. Natsu không phải là người vô tình, Natsu chỉ là cố gắng được mọi người nhìn một cách nhẹ nhàng. Mặc dù thế, nhưng nếu được nhìn một cách nhẹ nhàng quá thì lại cứ luôn có cảm giác buồn

"Vì có những nơi nếu được mọi người nhìn một cách nhẹ nhàng thì rất dễ sống!"

Matsuri nhe răng và làm bộ mặt tươi cười.

"Chắc chắn, sẽ có những nơi như thế"

Natsu lí giải rằng, trong thế giới của những người bị bỏ quên và tình cờ gặp nhau này, sẽ có nơi đó.
Matsuri hướng khuôn mặt tươi cười rạng rỡ về phía Natsu đang suy nghĩ.

"Thế nhưng...với Nacchan, có lẽ tớ không nên nói những lời như thế. Có lẽ tớ mới là người vô tình. Nacchan không quen với việc giao tiếp với mọi người mà. Tớ đã quá nhanh nhảu rồi, xin lỗi Nacchan"

Natsu có cảm giác đã chạm được vào nơi sâu thẳm tâm hồn của Matsuri thì cảm thấy rất vui. Có dũng khí thật là quá tốt!

Natsu và Matsuri ngồi xổm và nhìn mấy thứ lấp lánh trong rương.

"Cái này...mình cầm có được không nhỉ?"

Matsuri nhấc một chiếc lọ có gắn những hạt lấp lánh lên.

"Tớ nghĩ là được"

Natsu cũng mỉm cười.

"Này, Natsu, luyện tập đi!"Ango đi đến và gọi Natsu.

Matsuri vừa trêu Natsu, vừa bắt Natsu luyện tập. Tuy đã hứa với Natsu rằng không can thiệp vào chuyện của Natsu, nhưng việc kia và việc này khác nhau.

Ngày hôm sau.Ango và Ryo quyết định thử phá huỷ những mỏm đá xung quanh con tàu.
Ryo vừa quan sát những mỏm đá to, vừa kiểm tra "điểm chia cắt" của chúng, rồi móc một chiếc móc vào chỗ đó, và bắn một viên đạn vào chỗ nứt.

"Hạ thấp xuống"

Hạ B nghe thấy những tiếng nổ, liền chạy về phía chiếc tàu xem chuyện gì xảy ra. Nhìn thấy Ango và Ryo đang phá những mỏm đá, cả đội rất ngạc nhiên.

Một lúc sau, những mỏm đá lớn vỡ ra, và một phần con tàu đang mắc cạn được giải phóng.

"Chúng ta sẽ chờ đến lúc thuỷ triều lên, nếu con tàu vẫn mắc cạn, thì chúng ta sẽ điều chỉnh việc phá huỷ các mỏm đá. Sau đó, nếu có gió, có thể con tàu sẽ không bị mắc cạn nữa."

"Tuyệt quáaaaaaa!"

Trước lời thán phục của Hạ B, Ango và Ryo vẫn không cười, chỉ đơn giản dọn dẹp.

"Các cậu...mang cả thuốc nổ à?" Botan hỏi Ryo.

"Các người không mang à?"

"Đúng thế, vì có lẽ là có ai dùng đến nó thì cũng chẳng phải là điều tốt...thêm nữa, mang được chúng đến đây mà không để bị ẩm thì cũng rất khó khăn.

Mặt trời bắt đầu lặn. Và thuỷ triều bắt đầu lên.

Mọi người bắt đầu bữa tối. Semimaru đưa cua cho Ango và Ryo, giục 2 người ăn, vì hôm nay 2 người đã làm việc rất tốt.

"Các người định dùng tàu đi đâu thế?"Ryo hỏi.

"Chúng tôi muốn nhìn toàn cảnh của đất nước này. Nên chúng tôi muốn thử đi từ nơi này đến nơi khác. Có lẽ sẽ gặp được ai đó."Arashi trả lời.

Chimaki thì muốn vẽ và muốn lưu lại những thứ đó. Còn Botan nói rằng, nếu có thể thì muốn có được một tấm bản đồ của vùng đất mới này.

"...Vậy thì, sau khi tàu hết mắc cạn...thì tiếp tục chứ?"

Hạ B hào hứng tán thành ý kiến của Ryo.

Hôm sau, mọi người đồng loạt chuẩn bị ra khơi.

"Cô ghi lại à?"Ango vừa nhìn quyển vở, vừa hỏi Natsu đang tập hợp các loại thực vật.

"À, vâng...loài thực vật này rất dễ cháy, nên có thể dùng để nhóm lửa" Natsu đã hơi tự tin một chút trả lời Ango.

"À, vì cô không giỏi việc nhóm lửa."

Trong tâm trí Ango hiện lên hình ảnh của Shigeru đang cố gắng nhóm lửa, khói bay vào mắt và dàn dụa nước mắt.

"Hả?" Natsu rất ngạc nhiên trước những lời của Ango. Tại sao lại nói thế nhỉ?

Tiếng Arashi vang lên phá tan bầu không khí dễ vỡ của Ango và Natsu.

"Ango-san, với mấy đồ chứa nước này, chúng ta dùng nó thế nào?"

Arashi, Semimaru và Matsuri đang nhặt những trái cây to.
Ango nói dùng các thứ đó để lọc nước, và chỉ cách cho bọn Arashi.

"Tuyệt quáaaaaa!"

Arashi, Semimaru, Matsuri và Natsu nhìn Ango với vẻ thán phục rõ rệt.

Trong tâm trí của Ango lại hiện lên hình ảnh Shigeru cười tươi và nói với Ango.

"Ango giỏi thật! Lại đứng đầu nữa rồi! Nhất định Ango sẽ được chọn!"

Công việc chuẩn bị ra khơi tiến triển từng chút một.

Hotaru nhìn bầu trời. Chú ý đến quầng sáng ở phương Bắc. Hotaru vừa nhớ lại câu chuyện về quầng sáng ở phương bắc, vừa cố nghĩ xem các vì sao đang diễn tả điều gì. Botan hỏi Hotaru.
"Để hai người đó lên tàu có gì không tốt à?"

"...Không hẳn thế..."Hotaru suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn chưa đưa ra được kết luận nào.
Ango hằng ngày chỉ dạy cho Hạ B rất nhiều điều, đến tối lại tập luyện rút khăn trải bàn cùng Natsu.

Ango nửa đêm cũng không còn lang thang để tìm "Shigeru" nữa.

Trong tâm trí Ryo vẫn lầm bầm. Ango...người đứng đó không phải là Shigeru"

Trong màn đêm, tiếng nhạc của chiếc hộp nhạc quay tay lại vang lên. Là "Khúc tiễn biệt" của Chopin.

Ango và Ryo cùng có một cảm nhận như nhau.
Bài kiểm tra của Hạ B bắt đầu.

[người dịch Edward]