"Con tàu đâu rồi"

Arashi kinh ngạc kêu lên. Nhìn xung quanh chỉ thấy có sóng biển. Không hề thấy bóng dáng con tàu đâu cả. Arashi suy nghĩ.

Việc mình lặn xuống biển, mình có nói cho Ryo biết. Vì thế chắc chắn mình sẽ không bị bỏ lại. Nói thế, tức là mình phải nương theo dòng chảy của nước rồi. Nhưng dòng chảy của nước buổi sáng rất mạnh. Nếu tự tin quá vào khả năng bơi của mình, thì sẽ không có gì nghiêm trọng lắm. Nhưng đây là biển, chứ không phải hồ bơi.

Làm thế nào bây giờ?

Nếu là lạc đường trên núi, thì còn có thể ngồi yên chờ người khác tìm thấy mà giúp đỡ...nhưng ở giữa biển này thì làm sao được?

Bơi à? Mình cũng tự tin về khả năng bơi xa, con tàu đi từ hướng đông của lục địa, đi về phía bắc, nếu bơi về hướng tây thì chắc sẽ gặp được đất liền.

Hướng tây? Hướng tây là phía nào? Mình không xác định được phương hướng.

"Nếu mặt trời lặn thì có thể xác định được đâu là hướng tây"

Arashi lẩm bẩm một mình như thế.

Semimaru từ ao cá, lên boong tàu một cách uể oải.

Ango nói với Natsu đang đi cùng Semimaru.

"Cô làm tốt lắm, đã chú ý đến những điều khác lạ rồi"

"Dạ không...nhờ có anh đã mang anh Semimaru, rất cám ơn anh"

Ango chỉ cho Natsu thấy, năng lực chú ý sự việc rất cần thiết, nếu không chú ý đến sự thay đổi thì có thể mất mạng ngay. Natsu nhanh chóng gật đầu, ánh mắt biểu lộ sự vui mừng. Nhìn thấy bóng dáng đó của Natsu, Ango lại như được nhìn thấy Shigeru. Ango cũng nhìn thấy dáng điệu buồn ngủ của Semimaru mà không còn cảm giác căng thắng nữa.

"...Với lại, cả đội cứ loanh quanh thế này. Không biết đội đã trải qua huấn luyện kiểu gì?"

Huấn luyện. Mấy từ này không có trong từ điển của Natsu. Natsu lo lắng.

"X..xin lỗi...Chúng em có vẻ giống đội bỏ đi quá... đội em không phải những người ưu tú nên các anh phải nhọc công bảo vệ..."

Mắt Ango đổi màu.

"Thứ bỏ đi mà có thể đến được thế giới này à?"

Natsu lại càng hoảng hơn nữa. Mình đã làm Ango tức giận mất rồi.

"X...xin lỗi...là em nghĩ như thế...nếu là người có ích hơn mà đến đây thì quá tốt rồi...nhưng, mặc dù em là kiểu người như thế nhưng mọi người thì không phải đâu ạ..."

Nhưng những lời của Natsu không vào tai Ango được. Cái nhóm này, không chỉ là người bình thường, mà còn là đồ bỏ đi.

Ango như tách rời khỏi Natsu, chìm vào thế giới của mình.

Nếu bọn bỏ đi còn có thể đến đây, tại sao Shigeru và Mayu lại không được?

Không, vấn đề không phải ở đây. Dù là bọn bỏ đi, dù là người thường, nhưng nếu có thể tồn tại được ở đây, đó mới là vấn đề. Cả đội mùa Xuân, đội mùa Thu, đều sống rất khoẻ mạnh ở đây. Vậy thì mấy trò huấn luyện của đội mình là cái quái gì cơ chứ? Cái bài kiểm tra đó có cần thiết không? Tất cả những gì từ trước đến nay đều vô dụng sao?

Một lúc sau, Matsuri nhận ra sự biến mất của Arashi. Matsuri cùng với Botan đi tìm kiếm trên tàu. Semimaru ngủ cũng vừa mới thức dậy.

"Không tìm thấy Arashi à? Có lẽ nó ở đâu đó thôi"

"Nhưng tìm khắp nơi mà cũng không thấy"

"Đã tìm hết mọi nơi rồi mà không thấy..."

"Hay cậu ấy vẫn còn lặn dưới biển"

"Nó không phải đứa cứ im lặng mà đi thế đâu! Nhưng...cả trên tàu cũng không có, việc này..."

Mọi người đồng loạt cùng nhìn ra phía biển. Nhưng chẳng thấy bóng dáng ai cả.

"Mọi người! Quay tàu lại đi! Đi tìm Arashi!"

"Dù có quay tàu, nhưng cũng không thể đi lại cùng tuyến đường đã đi lúc nãy đâu..."

Ryo thản nhiên trả lời.

Hạ B căng mắt nhìn ra phía biển, gọi Arashi.

Botan yên lặng quan sát xung quanh.

Botan nghĩ. Những sự việc ngẫu nhiên, nhưng nếu cứ tiếp tục thì nó không phải là ngẫu nhiên nữa rồi.

Botan tìm thấy quân bài rơi trên boong tàu. Là quân 2 bích.

"Sao chỗ này lại có quân bài thế nhỉ..."

Đi xuống những phòng bên dưới, trước cửa phòng tắm hơi.

Cái ghế bị đổ là nguyên nhân Semimaru không thể mở cửa được. Nhưng chẳng lẽ cái ghế đổ là do con tàu lắc lư quá à? Mở cửa phòng tắm hơi ra. Trong phòng vẫn còn nóng, lại có một quân bài nữa ở đó. Là quân át bích.

Nếu 2 người đó là nguyên nhân của những tai nạn này...?

Botan mở cửa phòng mà Ryo và Ango sử dụng. Trong phòng được sắp xếp rất gọn gàng.

"Xin lỗi nhé, tôi cũng không muốn làm việc này nhưng..."

Vừa lẩm bẩm, Botan vừa kiểm tra đồ đạc của 2 người.

Áo phông và áo nịt len giống như đồng phục có màu khác nhau. Quần áo riêng của 2 người đến một cái cũng không thấy. Botan lôi cả những hành lí tư trang các loại ra. Trong đống đó, Botan tìm thấy một vật rất quen.

Không thể nào!

Botan lại tìm thêm trong đống hành lí. Cái này là dùng để đựng súng. Thế có nghĩa là, họ có súng...!

"Cô làm gì trong phòng chúng tôi thế?"Ango bước vào phòng.

Botan giật mình, nhưng vẫn thong thả đặt khẩu súng lên giường và ngồi xuống, nhìn Ango cười.

"Cậu có sở thích về súng mô hình à? Trong hành lí mang cả những thứ đó nữa...Là những đồ đạc mà bố mẹ cậu đã cho vào hành lí cho cậu đây à?"

"Cô nói gì"

"Không, chẳng phải các cậu đã nói có mang theo cả thuốc nổ hay sao? Nếu không bảo quản kĩ, chẳng phải là quá nguy hiểm hay sao?"

"Chúng tôi tự bảo quản. Nếu đưa ra cho các người, chẳng phải là quá nguy hiểm hay sao"

"Đúng vậy. Tôi tin các cậu. Xin lỗi nhé..."

Botan đi qua Ango và ra khỏi phòng.

"Đợi đã! Cô...không lấy cái gì chứ?"

Botan nhìn vào ánh mắt đe doạ của Ango và trả lời. "Tất nhiên, có cần kiểm tra không?"

Botan vừa nháy mắt, vừa cởi áo ngoài. Bộ ngực đầy đặn lộ ra ngoài, Ango khiếp đảm kêu lên

"Không, không cần..."

Tuy nhiên ánh mắt Ango chạm phải một vật trên ngực Botan.

"Đó là cái gì thế?"

"Chỉ là một cái dây chuyền thôi...Thế nhé"

Botan lên boong tàu, tựa lưng vào tường và thở sâu. Đó là đồ thật. Mấy người này, tại sao lại mang theo súng?

Botan nhớ lại những kí ức.

Lúc được chọn vào trong dự án này, được gặp người phụ trách và những nhân vật đặc biệt.
Khi hỏi về những loại vũ khí, người phụ trách đã trả lời.

"Chúng tôi định cho mọi người mang theo dao, nhưng cũng có ý kiến cho mang theo súng. Biết rằng nó sẽ rất tiện lợi trong hoàn cảnh khó khăn, nhưng với những người không quen dùng thì nó sẽ rất nguy hiểm. Nếu là Mĩ hoặc các nước khác, có lẽ họ sẽ cho mang theo súng trường"

"Thế có nghĩa là...trong tương lai, vẫn có những người mang theo súng à"

"Nếu cô muốn mang theo súng, thì sẽ được cho phép"

Trong buổi gặp đó, Botan cũng được giải đáp một số câu hỏi về những vấn đề khác. Người hướng dẫn cũng được phép mang theo những loại thuốc để loại trừ những thành phần gây náo loạn, hay để tự sát.

Về vũ khí, trong chính phủ cũng có ý kiến để lại những loại giống như trong kho vũ khí. Nhưng mình không biết được tên các thành viên trong các đội khác.

"Không thể cho biết tên của những người khác, nhưng nếu gặp họ, thì hãy vui lòng giúp đỡ họ"

"Vui lòng giúp đỡ"

Người nói như thế là người có liên quan rất sâu đến việc huấn luyện Hạ A và Mozu, Botan cũng không biết những điều về bố của bạn gái Arashi.

Arashi vẫn một mình giữa biển lúc trời tối.

Arashi đã định sẽ bơi về hướng tây khi mặt trời lặn. Nhưng sương mù xuất hiện nên không thể nhìn thấy rõ mặt trời lặn.

Và lại nhớ lại, ngày trước có cùng Hana đi xem một bộ phim tương tự thế này. Bị lạc khỏi tàu, trôi nổi giữa biển và gặp cá mập...

Cá mập?

Có lẽ chúng sẽ giống như mấy con khủng long cực đại. Nhưng gần đây cũng không thấy chúng nữa.
Arashi chợt nhận ra. Cơ thể bắt đầu lạnh dần.

Nhiệt độ cơ thể giảm dần. Có lẽ nên bơi để giữ nhiệt? Nhưng không biết phương hướng thế này thì cũng không thể bơi bừa được...Lạnh quá...Tai bắt đầu ù rồi.

Arashi cứ một mình cảm nhận mọi việc. Từ trước đến nay, lúc nào cũng mặc cảm, có lúc còn thấy tuyệt vọng, nhưng luôn có Semimaru và Natsu ở bên. Nên cũng cảm thấy mạnh mẽ hơn...
Lạnh...Có lẽ chỗ nào có Hana thì sẽ không lạnh?

Có cái gì đó chạm vào cơ thể lạnh ngắt của Arashi. Là rong biển. Nó cũng khá là chắc. Hình như chúng vươn từ đáy biển lên. Arashi cuốn rong biển quanh người. Nếu làm thế thì sẽ không bị dòng nước cuốn đi, cơ thể cũng được thoải mái một lúc.

Dần dần có cảm giác ấm hơn. Ấm...Ngốc quá...chắc là ảo giác trước khi chết thôi...Không. Không phải là ảo giác. Thực sự là ấm hơn.

Có rất nhiều sứa tập trung ở gần rong biển, chúng vừa phát quang, vừa phát nhiệt.
Trong ánh sáng lập loè và nhiệt độ ấm đó, Arashi nghĩ. Giống như là vòng tay của Hana.

Rồi đột nhiên nhận ra, bầu trời đang sáng dần lên. Giống như là bình minh lên. Lũ sứa cũng dần dần biến đi.

Thế giới Arashi nhìn thấy trong bóng tối giống như là trong giấc mơ, cảm thấy có Hana ở đó.
Cảm giác của Arashi trở nên rõ ràng hơn. Mình còn phải gặp Hana, không thể chết dễ dàng thế này được.

Arashi quan sát rong biển đang cuốn quanh mình. Có vẻ như chúng sống thành rừng dưới đáy biển, rất dầy. Có phần phát triển rất rộng như tảo bẹ, có phần là những dây tảo trôi nổi trên mặt nước.

Arashi lặn xuống, dùng dao, tập trung đám rong biển lại, ghép thành những mối chặt chẽ. Arashi tóm lấy phần rong giống tảo bẹ, buộc chúng lại với nhau. Sau đó mở rộng chúng cho vừa với kích cỡ người mình và ôm lấy chúng.

Có cảm giác tốt hơn lúc trước. Nương theo lực nổi của rong biển, nên cơ thể có thể nghỉ ngơi.
Arashi làm một cái nữa giống như thế, đắp lên phía trên người. Làm như thế có thể ngăn ngừa được việc tiêu tốn sức lực của cơ thể.

Trên người toàn rong biển, Arashi từ từ di chuyển. Tuy vẫn chưa nhìn thấy được mặt trời, nhưng ít nhiều nhìn thấy ánh sáng toả ra thì có lẽ đó chính là hướng đông. Arashi di chuyển về phía tây, về phía vách đá.

Lúc Arashi đã bắt đầu thấy mệt thì bỗng một cái bóng rất lớn đập vào mắt Arashi.

[Translator: Edward]

0 comments: