Mozunoto Kaname của đội Hạ B, đang bí mật theo dõi tình hình của các “mầm sống”.

Từ một khoảng cách không quá gần và cũng không quá xa, lặng lẽ quan sát bằng ống nhòm.

Qua cặp kính đó, những chuyện mà Kaname hoàn toàn không tưởng tượng nổi đang lần lượt xảy ra.
Có rất nhiều điều mà Kaname không thể hiểu nổi.
Những hành động của Hạ A, cách Hạ A gặp và sống với các đội khác cũng hoàn toàn khác với những gì Kaname từng hình dung.
Hạ A lẽ ra phải bảo vệ, tập hợp và là những người dẫn lối cho các đội khác chứ…

Kaname thầm nghĩ
… Anh Takashi, có lẽ là em… thất bại thật rồi.

Đội mà Kaname đang quan sát, là ngôi làng của Hạ A, nơi họ gặp một phần của đội mùa Xuân và cả đội mùa Thu.
Nhìn qua ống nhòm, anh thấy có đánh nhau.
Ryou bị ngã. Ango bị áp đảo.

Hana bị ngã dưới sông.
Bọn Ango không cứu.
Phán xử. Sau đó Ango và Ryou bị trục xuất.
Ayu cũng đi riêng với Aramaki.

… Tại sao?
Kaname chưa từng nghĩ Hạ A lại có thể chia rẽ một cách đơn giản như thế.

Lúc đó, anh Takashi đã nói.
“Cậu, muốn được đi cùng trong đội Hạ B đúng không… Để tự mình kiểm chứng bọn chúng chứ gì?”

Lúc đó, mình đã không trả lời rõ ràng. Bởi vì…
Mình nghĩ, sau khi tự mình kiểm chứng Hạ A, nếu thấy quả thực là thất bại, thì sẽ phải xử lý bọn họ.
Ango, đã giết một hướng dẫn viên.
Và cũng đã làm gì đó với Hana, đó là một mối đe dọa.
Ở thế giới này, nếu bọn họ trở thành một gánh nặng phiền phức, thì sự tồn tại của họ sẽ rất rắc rối.
Trách nhiệm của mình.
… Thần chết, tồn tại là vì thế.

Kaname bí mật bám theo Ango và Ryou khi họ bị trục xuất.
Lặng lẽ quan sát từ một vị trí có thể nhìn thấy họ nhưng không để họ phát hiện ra.
Vừa quan sát, vừa kiểm tra để lưỡi dao luôn thật sắc.

Cuối cùng, Ango và Ryou cũng gặp Hạ B.
Kaname nhận thấy cả hai bọn họ đều không thể hiện thái độ khinh miệt hay tự cao đối với Hạ B, nên vẫn chưa ra mặt mà tiếp tục theo dõi. Một thời gian sau, Ango và Ryou lên thuyền đi cùng Hạ B.

Kaname tiếp tục theo dõi con thuyền từ trên bờ.

Không biết Ango và Ryou nghĩ gì khi đi cùng Hạ B nhỉ?
Chắc hẳn bọn chúng sẽ phải ngạc nhiên lắm đấy.
Nếu còn làm hại Hạ B, thì mình sẽ không cứu hai người đó nữa…

Kaname đi theo Ango và Ryou một thời gian dài, sau đó lần theo dấu vết của Ayu và Aramaki.

Aramaki vừa đi vừa để ý đến Ayu.

“Cô có sao không? Nếu mệt thì nghỉ nhé.”
“Sao anh cứ hỏi hoài vậy…? … Nếu muốn nghỉ thì anh cứ nghỉ đi!”
“… À, không, tôi quen rồi, nhưng tôi nghĩ với con gái thì chắc hơi vất vả…”
“Với tôi thì ngay cả chạy marathon cũng không thành vấn đề. Về thể lực thì tôi không nghĩ mình thua kém con trai nhiều đâu.”

Ayu kể với Aramaki rằng ở khu đặc huấn của Hạ A thì không có chuyện phân biệt nam hay nữ, tất cả đều phải làm những bài tập giống nhau để tới được đây.

“Thế à? Tôi xin lỗi.”
Aramaki vừa xin lỗi, vừa chỉ cho Ayu về một loại cây ở gần đó.
“A! Loại cây này có quả ăn bùi bùi giống lạc ấy.”
“Ồ… lần đầu tiên tôi thấy nó đấy.”
“Còn nữa, loại cỏ đằng kia dùng rất tốt khi bị cảm lạnh.”

“Ừm… giống cây Kawayanagi nhỉ. Họ cây Yanagi (liễu) thường có tác dụng làm ấm mà…”

Từ những kiến thức về cách sử dụng và công dụng của các loại cây mà Aramaki chỉ cho, Ayu đối chiếu với những gì mình đã được học và chỉnh sửa lại.
Ghi chép, vẽ hình, lấy mẫu… Hành trang của Ayu ngày một dày thêm.
Aramaki lặng lẽ quan sát và bảo vệ một Ayu như thế.

Hai người vừa đi vừa trao đổi kiến thức về các loại cây cỏ, dần dần nói sang một số chuyện khác, và chơi đùa cùng bầy chó. Cứ như vậy, chuyến đi diễn ra khá yên ả.

Với Aramaki, đây là lần đầu tiên anh đi riêng với một người con gái, nên cũng từng e ngại là phải giữ kẽ hoặc có chút căng thẳng. Nhưng hóa ra đó chỉ là những lo lắng không cần thiết.

Ayu luôn giữ vẻ điềm tĩnh, hành động theo cách của mình, và cũng không đòi hỏi anh phải nói năng hay đối xử gì đặc biệt.
Aramaki cảm thấy chuyến đi của hai người thoải mái hơn anh tưởng.

Một ngày nọ, Ayu thấy chú chó đen đang bị cả đàn bắt nạt.
“Anh Taka! Con chó đen bị bắt nạt kìa!”
“A… lại thế rồi… Mấy đứa này hư thật. Thỉnh thoảng bọn chúng cũng làm vậy để biết xem ai là kẻ đứng đầu, hoặc phân rõ trên dưới ấy mà.”

Cuối cùng cuộc phân tranh trong thế giới loài chó cũng kết thúc, chú chó đen thất thểu rời khỏi đàn.
“Mày có sao không?”
“Bọn chúng không định cắn thật đâu”
“… Khổ thân…”
Ayu lại gần chú chó nhỏ, động viên an ủi nó đừng bỏ cuộc.

Aramaki bỗng nảy ra một ý.

“Ayu, cô có thể nhận nuôi con chó đó được không?”
“… Ế?”
“Hình như nó bị cả đàn ghét thì phải. Nên nếu được nhận là của riêng Ayu và được đối xử đặc biệt thì có lẽ sẽ tốt hơn… Nói chung nó cũng dạn người lắm.”
“… Vậy sao… vậy… cũng được…”

Ayu ngồi xuống trước mặt chú chó nhỏ, nhìn thẳng vào mắt nó.
“Ayu… vào đêm đông, chắc sẽ ấm lắm đấy… À quên, tên nó là Kuroda!”
Aramaki rời khỏi đó, để lại Ayu với con chó.

Ayu đưa tay chạm vào Kuroda.
Nó vừa ư ử nũng nịu, vừa dụi dụi mũi vào tay cô.
Mắt tròn xoe nhìn Ayu.

Ayu vừa xoa xoa Kuroda vừa nghĩ.
Chó thì để làm gì nhỉ…?

Từ đôi mắt cô, bỗng lăn ra vài giọt nước mắt.
Chính Ayu cũng không hiểu, tại sao lại có những giọt nước mắt ấy.
Kuroda thấy thế, liền liếm lên má Ayu.

“A! Ayu! Chú nhóc đó hay liếm lắm đấy… Nếu không thích thì cứ đập cho nó một cái, bắt nó nghe là được.”

Ayu bảo cô không muốn bắt nạt nó, nhưng vẫn ra sức tìm cách trốn tránh cuộc tấn công “liếm” của Kuroda.

Kaname quan sát Aramaki và Ayu qua ống nhòm.
Vì họ có bầy chó canh chừng, nên không thể tới gần, và cũng không hiểu cụ thể đang có chuyện gì.

Ayu đang nói chuyện với chó.
Một học sinh ưu tú mà lại làm gì vậy…?

Tuy vậy, anh kết luận là có vẻ không nguy hiểm nên kết thúc việc quan sát rồi bắt đầu đuổi theo dấu vết khác.

Đó là dấu vết của Tsunomata và Hibari.

Hibari luôn càu nhàu về đủ thứ chuyện theo ý của cô bé, còn Tsunomata thấy vậy cũng chẳng quan tâm, vừa đọc thơ Đường vừa làm mọi việc theo cách riêng của mình.

Hai người đi vòng qua khu vực Kyoto, Nara, sau khi biết chắc là ở đó cũng đã bị phá hủy hoàn toàn, liền hướng về phía Sado.

Đêm trăng tròn. Vừa ngâm một bài thơ về trăng, Tsunomata vừa nhớ tới những thành viên của đội mùa Xuân, giờ đang thất lạc mỗi người một hướng.

“Không biết giờ Hana, Haru và anh Aramaki đang ở đâu và làm gì nhỉ… Fujiko, Chisa và cả Nobita nữa, không biết có còn sống không… bị lũ cuốn đi như thế…”

Kaname thấy nhóm này cũng có vẻ không gặp nguy hiểm gì nên lại rời khỏi đó.

Tiếp theo là đi đâu?
… Hay thử tìm Hana? Chắc là bị nước cuốn đi rồi.
… Anh Takashi, số mệnh Hana, có lớn không nhỉ…

Trong đầu Kaname hiện lên hình ảnh Hana hồi nhỏ.
“Me-chan! Me-chan! Cá bạc nè!”
Hana vô tư, hăm hở lao xuống bắt cá rồi tự hào giơ lên khoe…

Đêm trăng tròn.
Hana đang thu nhặt củi trôi ngoài bờ biển.
Trăng rất sáng, cô cũng không thấy buồn ngủ.

“Giày của mình! … Còn có mỗi một cái… Chắc cái kia ở đâu quanh đây…”
Tuy chẳng có ai nhưng Hana vẫn nói chuyện.
Quanh đó, chỉ có mấy con thú nhỏ là nghe thấy tiếng cô.

Hana nghĩ.
… Đây, là đâu nhỉ…?
Tại sao mình lại ở đây một mình nhỉ…?

[Translator: NhimKen]