May 11, 2009

Tóm tắt chapter 84

Hana đã chết.
Cùng với tin về việc đã tìm thấy nước dưới lòng đất, mọi người trở về làng vào buổi sáng với cái tin xấu đó.
"Hana...đã chết à?"
Ran nhướng mày đầy vẻ nghi ngờ. Cả Akio và Karita đều quay lại nhìn Ran.
"Nói dối! Không thể như thế được" Kurumi tái mặt, hỏi Akane. Akane toàn thân ướt sũng, gật đầu đầy vẻ thương xót. Kurumi khóc khi thấy cái gật đầu của Akane.
Gengoro toàn thân ướt, đi sau là Ban đang cúi gằm mặt, Koruri... Một bầu không khí khác thường bao quanh lấy Ryusei và Sakuya. Ayu nhìn Koruri. Koruri vẫn mang dây an toàn ở cổ, mắt mở to và khuôn mặt như hoá đá.
Momota bắt đầu khóc to. Haru vừa kéo Momota đang hoảng loạn, vừa ôm lấy cậu bé. Haru cũng bắt đầu khóc và nhìn Aramaki.
Aramki vẫn đang rất tức giận, tóm lấy Ryo.
Aramki đang tóm lấy Ryo.
Ryo đang nhìn lên Aramki. 2 người đứng đối diện nhau và có thể thấy được sự chênh lệch về chiều cao như thế nào. Ryo quan sát Aramaki một cách ngạc nhiên.
Aramaki đẩy Ryo vào tường. Nijiko vẫn đứng bên cạnh Ryo không biết từ lúc nào đã biến mất,
"Gì chứ...cuối cùng thì Hana cũng chết chìm...giống như mẹ cô ta vậy. Cái đó gọi là "Đời cha ăn mặn, đời con khát nước" đây mà."
Ryo nói một cách trâng tráo với Aramaki.
Aramaki đẩy mạnh Ryo. Ryo nhận cú đánh của Aramki mà không tránh. Ryo đang cố gắng thăm dò thực lực của Aramaki.
"Dừng lại!"
Ango rút súng ra
"Buông Ryo ra mau...có nghe thấy không, Ryo, quay lại đây"
Aramaki nhìn về phía Ango, và nắm lấy một hòn đá nhỏ. Trong một khoảnh khắc, hòn đá từ tay Aramaki bay về phía Ango, đập vào tay Ango và làm khẩu súng rơi xuống.
"Đừng có lúc nào cũng dùng đến cái thứ ấy"
Aramaki tức giận. Vẫn nắm chặt Ryo và tiến về phía Ango.
Vẫn đang tức giận, nước mắt chảy ra, Aramaki tiến sát về phía Ango.
"Vì cầm những thứ như thế trong tay...mà các người không biết được giá trị sinh mệnh của con người cũng như những nỗi đau...dù không phải con vật, dù là con người, các người vẫn giết hết phải không"
Aramaki không có vũ khí trong tay. Nhưng Ango vẫn thấy sợ trước cơn giận và sự áp đảo của Aramaki.
Không có súng trong tay. Cánh tay phải vừa bị hòn đá ném trúng lại bị đau, không thể dùng được. Ango nắm chắc con dao bằng tay trái, dùng miệng mở lưỡi dao ra.
Ango hướng con dao về phía Aramaki. Gengoro và Ayu quan sát tình hình xung quanh.
"Vì là con người, có lẽ thế"
Phía sau lưng Aramaki, Ryo vẫn đang cúi mình và nói.
"Động vật có lẽ sẽ không lừa, cũng không đánh bẫy con người. Vì tôi không phải là Gengoro nên cũng không biết rõ lắm nhưng"
Aramaki xoay lưng về phía Ango và quay về phía Ryo, tức giận
"Hana đã làm gì các người chứ? Các người lại định nói là vì bố cô ấy à"
"Nếu Hana có mặt ở đây thì hoà bình sẽ bị phá vỡ. Điều đó sẽ rất mệt đấy"
Ryo thản nhiên trả lời. Và Ango cũng tiếp lời
"Phải loại bỏ những thành phần bất ổn. Đó là nghĩa vụ và quyền lợi của chúng tôi"
"À, cả tôi nữa hả? Cả việc cố tình giết tôi nữa chứ gì?"
Haru tiến về phía Ango.
"Cả mày cũng giống như thế. Nếu Ryo không làm trước thì tao cũng làm thôi"
Aramaki quát to.
"Không có cái gọi là quyền giết người! Bất kì ai!"
"Có đấy. Với những người còn sống sót như chúng tôi ở chỗ đó thì có đấy"
Ango nói dứt khoát bằng giọng điệu đầy tự tin.
"Đừng có đảo ngược những thứ từ trước đến nay nữa. Không thì tôi giết luôn cả mấy người đấy"
Ango đe doạ Aramaki và Haru. Nhưng 2 người vẫn tiến lại gần Ango.
"Đừng có lại gần đây"
2 tay Koruri chụp lấy cánh tay đang cầm dao của Ango.
"Ango, nói đi"
"Ango...cậu đã ở cạnh Hana đúng không? Cậu đã đẩy Hana xuống sông à?"
Ango trả lời. Không phải đẩy Hana mà do Hana thụt lùi và ngã xuống. Không thể giúp được, và Ango cũng nghĩ rằng nhóm Aramaki sẽ giúp, dù có quăng dây an toàn thì cũng không thể bắt được Hana.
"Ryo-kun đã cắt dây an toàn...Ango chỉ đừng nhìn...lúc đó...giống với các thầy..."
Koruri nghĩ đến Mayu.
Không thể giúp được cậu ấy. Không kịp...Các thầy cũng chỉ đứng nhìn...lúc đó...bất lực vì không thể làm gì lúc đó được, nước mắt Koruri rơi xuống cùng nỗi buồn và sự tức giận
"Lúc đó, cái cảm giác lúc đó cậu cũng hiểu mà, tại sao cậu lại có thể làm như thế, Ango"
Ango nhìn thẳng vào mắt Koruri đang khóc và trả lời
"Vì hiều cảm giác đó mà tôi có thể làm được việc đó"
Koruri nhìn thấy ánh mắt của Ango và Ryo giống nhau
"Chính vì hiểu nên có thể làm thế!" "Mặc dù hiểu, nhưng tại sao?"
Cả Koruri, Ryo và Ango đều rùng mình trước cảnh tượng kinh khủng trước đây.
"Dù có lấy lí do thế nào, thì điều quan trọng ở đây là việc che giấu tội lỗi đúng không? Thật là một câu chuyện bẩn thỉu"
Ayu lạnh lùng lên tiếng.
Ango rùng mình và nhìn Ayu.
Ayu không nhìn Ango. Và tiếp tục nói với mọi người.
"Ango, chiều hôm qua, cậu đã định làm nhục Hana. Nếu tôi không đến lúc đó thì cậu đã thành công mĩ mãn rồi nhỉ"
Phớt lờ sự kiềm chế của Ango, Ayu tiếp tục vạch trần tất cả. Biết được những hành động đáng khinh bỉ của Ango, đội mùa Thu liên tục sỉ vả Ango.
Aramaki nghe như máu toàn thân đang sôi lên.
Aramaki chợt nghĩ ra...Lúc đó, lúc Hana ngồi trên cành cây, đã có gì đó kì lạ. Dù có hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng Hana lại chỉ khóc và nói đùa...nhưng lúc đó, Hana...
Aramaki định đánh Ango. Ango vẫn cầm chặt con dao, sẵn sàng đối phó với Aramaki.

Con dao trên tay Ango chẳng làm cho Aramaki bận tâm, ngược lại còn bị Aramaki đánh bật ra khỏi tay Ango. Aramaki đánh Ango ngã xuống đất. Bằng khuỷu tay trái, Aramaki đè mạnh cổ họng của Ango, tay phải và chân trái thì khoá chặt 2 tay Ango và hoàn toàn khống chế được mọi cử động của Ango.
Aramaki vừa khống chế Ango vừa nghĩ đến Hana.
Hana...em muốn làm gì với hắn ta? Nếu bây giờ em có mặt ở đây thì em có thể đánh chết hắn hoặc đâm chết hắn, cũng có thể đẩy hắn xuống dòng sông đó.
Nhưng Aramaki lại chẳng muốn đánh Ango nữa.
Vừa khóc, Aramaki vừa nói
"Hana...đã bị các người giết chết...nếu trở thành như các người...nếu giống như các người mới là con người thì tôi thà là con vật còn hơn..."
Haru vẫn khóc, nhìn Aramaki.
Gengoro đang nghĩ điều gì đó.
"...Chà, đừng nói thế...hãy giải quyết như những người bình thường đi..."
Sakuya đưa ra một cách xét xử. Mặc dù đang khóc, nhưng cũng không thể để tình cảm cá nhân xen vào sự xét xử nên Sakuya đã lau nước mắt.
"Xét xử?"
Với Ryo và Ango thì câu chuyện đã đi đến những điều không thể nghĩ ra được.
"Đó là điều bình thường mà. Nếu mà phạm tội ác thì đương nhiên sẽ bị xét xử"
Mặc dù biết là không thể dùng luật trước đây để áp dụng bây giờ, nhưng Sakuya vẫn thuật lại những điều luật cần thiết sẽ dùng trong trường hợp này, và nếu theo luật định thì hành động của Ryo và Ango sẽ bị xử như thế nào.
Akio vừa diễn đạt lại những lời của Sakuya vừa phân chia các trường hợp. Kể cả việc đã giết chết Izayoi trước đây nữa, thì Ango bị coi là tội phạm.
"Dù thực sự là phải bị tử hình nhưng có thể có sự khoan hồng trong thế giới của những người bình thường, các người có thể bị đày ải vĩnh viễn hoặc lao động khổ sai...
Xét xử...pháp luật...toàn những lí lẽ của bọn người bình thường, không thể hiểu nổi, trong tình trạng bị mọi người ghét bỏ, Ango mất hết kiên nhẫn.
"Im đi! Tôi hiểu rồi!Tôi đi là được chứ gì! Khỏi nói nhiều!"
Ango giục Ryo đứng lên. Và quay đầu lại nói với mấy người bạn của mình.
"Mọi người, chúng ta đi thôi! Còn chỗ này để lại cho bọn chúng!"
Sau một thoáng yên lặng, Ban lên tiếng
"Ango...tôi sẽ ở lại...Kurumi vẫn còn ở đây...tôi không thể đi được"
"Ban? Đợi đã!"
"Nếu Ban ở lại thì tôi cũng ở lại!"
Gengoro tiếp tục.
"Ở đây có gia súc và còn rất nhiều thứ phải làm"
Ango rủ Gengoro đi nhưng Gengoro một mực từ chối. Tôi còn rất nhiều điều muốn học, tôi nghĩ nếu ở cùng với mọi người ở đây thì sẽ học được nhiều thứ.
"Tôi đương nhiên cũng không đi"
Ayu nói với Ango bằng một giọng khinh bỉ
"Koruri!"
Ango gọi Koruri. Koruri cũng trả lời với giọng dứt khoát. Haru đang nắm tay Koruri rất chặt. Koruri đã quyết định.
Koruri nhìn vào mắt Ango nhưng không bước về phía Ango.
"Được rồi! Các người cứ hối hận đi!"
Lúc Ango và Ryo định bước đi thì Nijiko quay về. Và nói về kế hoạch dẫn nước ở con sông dưới lòng đất về làng.
"Thành ra thế, vì sẽ rất bận rộn nên tôi cũng không đi đâu, Ryo!"
Những lời nói ngoài sức tưởng tượng của Nijiko làm Ryo bật cười.
"Ha ha ha...Chúng ta bị lấy hết rồi! Ango!"
"Đừng có xuất hiện thêm lần nữa!"
Akio tuyên cáo đày ải 2 người.
Và Ango và Ryo, rời khỏi làng, đi đến một nơi nào đó.
"Có lẽ như thế này thì sẽ tốt hơn...Aramaki...không sao chứ?"
Ran hỏi Aramaki.
"Tôi...cũng rời khỏi đây." Aramaki nói với Ran.

(Người dịch: Edward)