Chap 86: “Người đến từ phương khác” (Ihoujin)
Chap 87: “Shinbad của bãi biển” (Nagisa no Shinbad)
Chap 88: “Khiêu vũ thâu đêm” (Dancing all night)
Chap 89: “Em hãy ngước mắt lên và ngắm những ngôi sao trên bầu trời” (Miagetegoran yoru no hoshi wo)
Cộng với khúc tiễn biệt của Chopin (clip: Bản hòa âm trên những ngọn núi tuyết)
Chap 90: “Khởi hành trong một ngày đẹp trời” (Iihi Tabidachi)
Chap 91: “Con đường lạc” (Mayoi michi).
Chap 92 là: “Có ai đó trong gió” (Dareka ga kaze no naka)
Chap 93: “Giữa em và bầu trời” (Sora to kimi no aida ni). Và đây là bài hát có tên như thế.
Chap 94 là: “Chiếc radio hỏng” (Kowarekake no Radio).

Vừa nhìn về phía những con tàu hoang có cả nhỏ cả to, đứng sừng sững như một bức tường khổng lồ, Chimaki vừa lẩm bẩm:


‘Nếu con tàu đó là một trong những hầm trú ẩn, thì tại sao chị Botan lại không hề biết nhỉ… Đức Phổ Hiền Bồ Tát… Người xuất hiện ở mọi lúc mọi nơi, ban cho từ bi hỉ xả… Bồ Tát - biểu tượng của lý trí và lòng tin vào sự trường mệnh trường thọ… Thật sâu sắc biết bao. ’


Semimaru ngạc nhiên trước kiến thức của Chimaki, và tưởng Chimaki có biết về đạo Phật, nhưng Chimaki trả lời rằng, cậu chỉ nhìn từ khía cạnh một tác phẩm nghệ thuật mà thôi. Botan hỏi 2 người của Hạ A rằng có biết thông tin gì về 7 ngọn Phú Sỹ không, nhưng cả Ango và Ryou đều không biết gì về chuyện đó. Vậy là thông tin về con tàu khổng lồ của Đức Bồ Tát vẫn hoàn toàn là bí ẩn.

Trong tình trạng mù mờ đó, chỉ có một mình Semimaru vẫn rất hào hứng.


‘Thôi, thế nào mà chả được. Không có gió, tàu cũng không đi được nên cũng chẳng thể đi tìm Arashi. Vậy sao ta không thử đi tới con tàu kia xem sao?’


Semimaru đang rất hưng phấn, cậu nghĩ cách xem làm thế nào để có thể tới được con tàu kia.

Ango nhìn vẻ hăng hái của Semimaru với ánh mắt khó chịu. Rõ ràng là con tàu đó đáng ngờ như vậy mà vẫn định đi thì đúng là đồ ngốc. Nếu cảm thấy có gì đó không yên tâm thì không cần phải đi… Không được đi tới đó…


Trong đầu Ango hiện lên những hình ảnh của bài kiểm tra cuối cùng.

“A, phải rồi! Có thể dỡ được mấy cánh cửa nhỉ---?”


Semimaru dỡ ra 2 cánh cửa phòng và phăng phăng mang đi. Sau đó cậu ta đặt một tấm lên mặt biển và từ từ đặt chân xuống.

‘Yahoo! Quả nhiên nó không bị chìm!’

Đám tảo bao chặt xung quanh tàu đã trở thành một tấm bê tông sống. Nhờ đó mà mặc dù Semimaru đang đứng trên tấm cửa nhưng nó cũng không bị chìm.


‘Nếu nối tiếp mấy tấm nữa vào đây thì có thể đi tới con tàu đó đấy!’

Semimaru rất đắc ý nói với Matsuri như vậy.

“Sư phụ! Không đủ cánh cửa đâu!”


“Bởi vậy tôi mới bảo đi qua một tấm rồi thì nhấc nó lên, đặt lên phía trước! Thế là qua!”


Semimaru lần lượt đổi 2 cánh cửa và tiến về phía con tàu bí ẩn.


Matsuri và Natsu vừa cảm động vừa dõi theo dáng Semimaru đang xa dần.


”Thật không thể tin nổi”


”Anh Semimaru … siêu thật…”


Một lúc sau, Semimarru quay trở lại vị trí mà cậu có thể nói chuyện được với mọi người.


“Tôi trông thấy một cái gì đó giống như là thang để trèo lên boong tàu. Vậy là có thể vào bên trong tàu được đấy! Chị gái, Matsuri, đi theo tôi!”


Botan quay lại hỏi Ango và Ryou:


“Hai cậu thì sao?”


“Tôi chẳng việc gì phải đi cả.’ Ango trả lời ngay tức khắc.


Botan do dự không biết nên làm gì. Cô cũng muốn đi thám hiểm con tàu khổng lồ kia, nhưng lại không thể yên tâm để Ango và Ryou ở lại nơi này.


Natsu bất ngờ thốt lên.


“À ừm… em cũng đi có được không ạ?”


“Há! Nacchan cũng đi á?”


Matsuri kinh ngạc hết sức.


“Ừ… ừm… tớ nghĩ là mình… cũng có thể chuyển đồ hay làm gì đó…”

Natsu cảm thấy sợ nếu đi đến con tàu đó. Nhưng cảm giác tự mình muốn làm được một điều gì đó hữu ích đã đánh át nỗi sợ hãi đó.


Ango vừa nhìn Natsu với ánh mắt nghiêm khắc vừa nói:


“Thôi đi Natsu. Không việc gì mà phải cố tình đâm đầu vào chốn nguy hiểm như thế!”


“Nhưng… nhưng… tại anh Semimaru và Matsuri cũng đi… nên tôi cũng đi”.


“Đúng là chúng ta rất muốn biết con tàu đó là như thế nào… Chẳng còn cách nào khác, ta đi thử xem sao.”


Botan cũng quyết định.


“Vậy, tôi cũng đi. …. Để tôi chuẩn bị đồ đã”.


Ango quay về phòng mình để lấy đồ đạc. Ryou nghe thấy câu nói đó, trong lòng cảm thấy chán nản, lặng lẽ tặc lưỡi.


Trước sự thay đổi quyết định đột ngột của Ango, Matsuri vừa vui sướng trêu đùa Natsu, vừa để ý tới Ryou.


“Anh Ryou cũng đi chứ.”


“Xin miễn.”


Ryou đứng dựa vào sợi dây căng buồm, khuôn mặt tỏ vẻ chán nản. Bỗng dưng cậu cảm thấy có người đang nhìn mình và chợt quay lại. Từ phía dưới dây cột buồm mà Ryou đang tựa vào, Hotaru đang nhìn chăm chú vào bàn tay phải của Ryou.


“Gì vậy, Hotaru? Muốn bói tay à?’


“Dạ không, không có gì ---”


Hotaru quay lưng về phía Ryou, hướng về phía Botan và nói mình cũng muốn đi thám hiểm con tàu khổng lồ đó.


“Tôi sẽ ở lại trông tàu, mọi người cứ đi đi.”


Nghe Chimaki nói vậy, mọi người đều lần lượt bắt tay vào chuẩn bị cho chuyến thám hiểm.

Ryou bước vào phòng thì thấy Ango đang nhanh nhẹn chuẩn bị đồ dùng cho chuyến thám hiểm.


“Ango, cái thái độ ngốc nghếch đó của mày làm tao bực mình rồi đấy. Đằng nào thì đây chẳng phải là bài test của chúng nó hay sao? … Chắc chắn là không hay ho gì cả…”

Ango đáp lại Ryou bằng một giọng giận dữ.


“Vì tao nên Shigeru đã chết! Giá mà tao làm được tốt hơn... Lúc đó chân tao bị thương, giờ thì là cánh tay này… Thật đáng xấu hổ. Nhưng, bây giờ tao có thể làm được! Tao có thể làm được tốt hơn! Tao có thể cứu được Shigeru!”


Ango nói một hơi dài rồi quay lưng về phía Ryou, tiếp tục chuẩn bị hành lý.


“ Tay mày thế nào rồi? Chẳng phải cũng đến lúc bắt đầu cử động và tập phục hồi chức năng hay sao? ”


Cánh tay Ango không còn cảm thấy đau nữa. Nhưng ngón trỏ và ngón giữa vẫn không cử động được.


‘Có lẽ bị đứt dây thần kinh ở chỗ đó rồi… Giá mà có Ban ở đây…’.


Ryou lặng lẽ rời mắt khỏi bóng dáng Ango đang chuẩn bị hành lý, ngẫm nghĩ trong giây lát.


“Nếu là Nijiko … chắc chắn cô ta sẽ không bao giờ đi.”


Ryou vừa tự lẩm bẩm, vừa với tay lấy ba lô của mình.


“Ango, mang súng theo. Chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu… Tay phải mày dùng được chứ?”

“Chuyện nhỏ!”


Vài cánh cửa đã được dỡ ra và đặt lên mặt biển. Lấy chỗ Semimaru làm mốc, mọi người vừa định hướng cho những cánh cửa, vừa nối chúng với nhau, rồi bắt đầu bước lên trên đó. Natsu đi sau cùng, cô đang bò trên tấm cửa đầu tiên, trong lúc đó Ryou đi ra khỏi phòng với đầy đủ hành lý trên lưng.


Chimaki cất tiếng ngạc nhiên.


“Ủa? Ryou cũng đi à?”


Ryou đáp lại bằng một giọng hơi thiếu tự tin.


“Trước đây cũng có 2 lần… gặp phải cảnh nguy hiểm như thế này rồi.”


“Đã có 2 lần, nên sẽ có lần thứ 3 chăng… Vậy là cậu thích những chuyện thế này rồi. May mà tôi không giống cậu.”


“Thích những chuyện như thế này á…? Anh làm tôi điên tiết rồi đấy.”


Trên mặt biển, Matsuri nhìn thấy dáng Ryou đeo ba lô liền reo lên vui mừng.


Trước khi rời tàu, Ryou dặn dò Chimaki một việc. Là hãy kéo dây thừng này lên để hạ buồm xuống.

“Dù anh ở lại trông tàu, nhưng cũng phải cẩn thận đấy”.


“Okkey, cậu cũng cẩn thận nhé!”


Phía sau lưng Chimaki đang chăm chú nhìn vào bức vẽ lúc ấy, rơi ra một lá bài 3 bích.


Mọi người vừa xếp, vừa đổi những tấm cửa lên mặt biển thành một dãy để tiến dần về phía con tàu lớn.


Natsu nghĩ thầm. Thật đáng sợ… nhưng nhờ có tảo biển kết rất chặt nên khá là cố định, thậm chí hầu như không cảm thấy sóng vỗ… Cứ như là không phải ở trên mặt biển ấy… Có lẽ, cũng hay đấy nhỉ…


‘Ê! Lại đây lại đây! Từ đây có thể lên tàu được đấy!’.


Ở đầu kia, Semimaru cất tiếng gọi lớn. Từ đây có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh con tàu khổng lồ.

Hình dáng của nó thật kỳ lạ. Phần mũi tàu thì trông như những con tàu bình thường, nhưng đến giữa thân tàu thì có 2 vòng tròn khổng lồ ôm lấy thân tàu. Càng về phía mũi tàu thì vòng tròn càng lớn dần, một loại máy móc hình tròn như dạng động cơ xoắn vào trong vòng tròn đó. Phía sau, có một vòng tròn nhỏ hơn.


Trông con tàu như là bị phình ra về phía sau.


“Đây rồi, xem này! Trông giống thang lắm! Từ đây có thể leo lên được đấy.”


Semimaru chỉ vào bên ngoài của bánh xe lớn.


‘Chờ chút, tìm chỗ buộc dây thừng và kiểm tra an toàn đã…’


‘Tôi đi trước!’


Semimaru bỏ mặc lời can ngăn của Ango mà cứ thế leo lên nấc thang.


Cuối cùng thì cả nhóm cũng lên được trên boong tàu,


Dù là đang ở trên boong tàu, nhưng vẫn chưa phải là tầng cao nhất của con tàu. Trên boong còn có khoảng 3-4 tầng phòng xếp chồng lên nhau như một tòa nhà.


Bản thân cái boong tàu đó cũng có vẻ khác với những con tàu khác, xung quanh để đầy những máy móc thiết bị. Con tàu tuy đã cũ, nhưng so với những con thuyền hoang đang nổi ở xung quanh thì nó được thiết kế khá rất chắc chắn và vẫn còn rất bền. Rõ ràng nó không phải là một con tàu bình thường.


Đi đầu tiên là Semimaru, tiếp theo đó là Botan, Natsu và Ango.


Ango để ý đến từng cử chỉ của Natsu, và bảo: “Natsu, đừng có rời khỏi tôi!”.


Thấy vậy Semimaru tỏ vẻ tức tối, còn Matsuri thì vừa nhìn vừa cười khúc khích. Matsuri nghĩ bụng, mình sẽ đi theo Ryou, và cô hỏi: “Anh Ryou à, cái này, hình như là hệ thống tập trung năng lượng mặt trời ấy nhỉ?”.


Hotaru mình thấy một cánh cửa trên mặt sàn gần đó, và em quan sát.


Ryou tiến lại gần phía Hotaru, cất tiếng hỏi.


“Vừa nãy em xem tay tôi có thấy gì không?”


“… Em chỉ liếc qua xem đường chỉ tay, và hơi để ý…”


“Rồi thấy sao?”


“Em nói ra có được không?”


“Tôi hỏi là thấy sao mà?”


Hotaru nhìn thẳng vào Ryou và nói.


“Anh đang nắm giữ bí mật. Lẽ ra phải nói, nhưng lại do dự… Nhưng, rồi tự khắc sẽ đến lúc anh phải nói ra…”.


“Chuyện gì?”


“Em không biết, chỉ có cảm nhận vậy thôi…”


“Bé Hotaru, em ở đâu?”


Botan gọi to Hotaru từ một hướng khác.


“Có cửa vào rồi. Phải đi cùng nhau chứ!”


“Vâng”


Hotaru vội vã đi về phía Botan, chỗ đó chỉ còn lại Ryou và Matsuri.


Matsuri rủ Ryou cùng đi vào bên trong bằng một lối cửa khác.


Semimaru, Botan, Hotaru, Natsu, Ango đã vào bên trong cánh cửa.


Một hành lang khá chắc chắn, một vài đường ống và tay vịn chạy dọc quanh hành hang. Semimaru đi trước dẫn đầu, cậu hơi sợ khi vướng vào mạng nhện, và liền bị Botan càu nhàu đẩy về phía sau.

Có mùi gì đó… Có lẽ là mùi sắt gỉ.


Botan đang tiến một cách thận trọng, đột nhiên điện trong hành lang bật sáng.


“Đùa à? Có điện? Vẫn còn có điện có à?”


“Có lẽ là hệ thống cảm ứng khi có người đến…”


Botan vẫn bình tĩnh, nhưng Semimaru thì lại sợ đến run cầm cập.


Ango bắt đầu đặt tay lên bao súng.


“Đi thử xem sao”


Botan tiếp tục tiến vào bên trong.


Arashi ngồi trên cái bè tự tạo mà cậu đã kết bằng các dây tảo và mấy cây gỗ, đang tiến dần về hướng nhìn thấy cánh diều.


Đột nhiên, cậu nghe thấy phía sau lưng có tiếng động gì đó nghe như khẽ phát ra từ mấy cái máy, và liền quay đầu lại. Lúc đó, cậu thấy những cánh quạt trên khu rừngmà cậu vừa ở đó đột nhiên bắt đầu chuyển động. Như vậy có nghĩa là… điện đang được dùng ở một nơi nào đó chăng?


Arashi lần theo đường cáp. Đường dây cáp cũng hướng về phía nhìn thấy cánh diều. Arashi ra sức dùng tay chèo bè về hướng đó.


Chimaki chợt nhớ tới lời Ryou dặn, lúc đó cậu mới rời mắt khỏi bức tranh.


“À… kéo cái dây này để hạ buồm xuống à…?”


Chimaki liền kéo sợi dây thừng, cột gỗ phía trên cậu liền rơi xuống, lắc lư và đập trúng hàm Chimaki. Chimaki bị ngã về đằng sau, và rơi luôn xuống biển.


Cậu cố hết sức vật lộn. Nhờ vậy mà có thể nhô được mặt lên khỏi mặt nước. Nhưng… cả người cậu bị quấn chặt trong đám tảo biển như một tấm bê tông sống. Cậu không thể cử động được.
Semimaru, Botan, Hotaru, Ango tìm thấy một căn phòng xếp đầy các loại máy móc và dụng cụ. Có cả ghế ngồi nữa. Trông nó như một phòng điều hành, nhưng không có cửa sổ.


“Đừng có động chạm lung tung đấy. Có máy móc nào đang hoạt động không?”


Natsu nhìn vào cái máy gần nhất. Trên màn hình hiện lên một thông báo trông như là đang download phần mềm máy tính. Trên đó ghi là “đang thực hiện” và thông báo hiển thị đã làm được 5%.


“Có thông báo là đang thực hiện cái gì đó…”


“Trước mắt chúng ta sẽ xem xét tầng này đã. Đừng có xuống cầu thang vội.”

Botan vừa ra lệnh vừa quan sát xung quanh.

Natsu chợt để ý thấy có gì đó đang dính trên tường. Trông như là trong hang đá vôi ấy… Vậy là các tòa nhà khi bị gỉ sét thì sẽ trông như thế này sao…? Lại một vài chỗ như vậy nữa…


Hình như dưới chân có cái gì đó khang khác. Hay là do mình tưởng tượng…? Nó đang nghiêng…?

Ryou và Matsu vẫn còn đang đứng trên mặt boong gần phía mũi tàu.


Ryou tìm thấy một cánh cửa khác để vào bên trong, nhưng cậu vẫn còn ngần ngại chưa biết nên làm thế nào. Matsuri đứng cách đó một chút, quan sát dáng vẻ đó của Ryou.


“Anh Ryou… phải chăng là anh không thích những con tàu? … Lúc nhìn thấy những con thuyền mục nát đó, và cả lúc nhìn thấy con tàu này, trông vẻ mặt anh rất khó chịu, phải không?”


“… Bọn cô… đang soi xét người khác quá mức đấy…”

“Đó là bước cơ bản để làm quen kết bạn mà.”


Matsuri ưỡn ngực tự hào. Nhưng Ryou không đáp lại câu nói đó của cô. Mọi chuyện đột nhiên thay đổi.


“Nó đang nghiêng… Đuôi tàu đang chìm dần!”.


Cửa phòng đột nhiên đóng sầm lại. Bỗng có tiếng phát ra từ loa bên trong tàu.


“… Đang thực hiện… tất cả các cửa, hành lang đều bị đóng hết… Tất cả mọi người… xin hãy ngồi đợi ở chỗ của mình cho đến khi hoàn tất… Vì đang rất nguy hiểm…”


“Há? Hoàn tất? Cái gì hoàn tất? Mà có ai ở đó vậy?”


Trong thân tàu, nhóm Semimaru bị trượt dài xuống phía đuôi tàu.


Trên bong tàu có Ryou và Matsuri.


“Kyaaaaaa, rơi ~~~~~~~”


Matsuri bám chặt lấy Ryou, Ryou bám chặt lấy thân tàu.


Gần đến mặt biển rồi. Hai người đang bị treo lơ lửng.


Matsuri chợt nghĩ. Đây phải chăng là Titanic?


Con tàu khổng lồ từ từ dựng đứng lên.


Trước cảnh tượng đó, Arashi đang đứng trên chiếc bè bằng tảo, và Chimaki đang ngập trong đám tảo biển dày đặc, cả hai đều chết lặng vì kinh ngạc.


[Người dịch: Nhím Ken]


Trong làn sương mờ hiện lên một cái bóng khổng lồ. Arashi chầm chậm tiến lại gần.

Nhìn không rõ lắm, trông nó như một vách đá hoặc một hòn đảo. Nó được bao phủ dày đặc bởi một lớp thực vật trông giống như là tảo hay rêu gì đó.


Arashi đặt chân lên đó.


Đây là cái gì nhỉ? Một hòn đảo chăng, hay là…?


Có cảm giác rung rung.


Hay chỉ là tại mình bị trôi đi lâu quá rồi, nên mới có cảm giác đó?


Tạm thời, nó là cái gì thì mặc kệ, Arashi bước từ dưới nước lên, và nằm dài ở đó nghỉ ngơi.


“Tốt rồi nhỉ, Arashi!”


Trong lòng Arashi, Hana đang mỉm cười với cậu.


Một con cua bò ngang qua mặt Arashi. Theo phản xạ, Arashi tóm lấy nó.


Đó là một con cua nhỏ đến mức cậu chỉ cần dùng đầu ngón tay cũng có thể tóm được nó. Nhìn thấy con cua, dạ dày của Arashi bắt đầu phản xạ.

Arashi nghĩ bụng.


… Đói quá. Mình muốn nhóm lửa… Nhưng giữa đại dương mênh mông thế này thì chắc là không thể… Nó cũng nhỏ thôi, cứ ăn sống chắc cũng chẳng sao đâu…


“Arashi!!”


Arashi như nghe thấy tiếng hét tức giận của Hana, cậu liền dừng lại.


Cậu gom một ít vật khô ở xung quanh rồi bắt đầu thử châm lửa.


“Dù có mất thời gian đến mấy, vẫn còn hơn là bị đau bụng rồi mất nước… Hana nhỉ?”


Trong lúc đó, tàu Zou to Lion Maru (Voi và Sư tử) vẫn đang lạc trong đám sương mù.


Natsu lúc này mới thấm thía nỗi đau khi thực sự nhận ra thế giới mà mình và mọi người đang sống là nơi mà nếu chỉ đi lỡ một bước là sẽ không thể được gặp lại nhau lần nữa.

Semimaru nhận thấy sự bất thường trên mặt biển.


“Mặt biển xanh rì này…”


“Gì thế này, tảo à?”


“Khiếp thật… dày chi chít…”


Con thuyền mắc kẹt trong đám tảo dày đặc đó, không thể tiến thêm nổi. Cái diều mà Arashi làm, hiếm hoi lắm mới được mọi người thả ra, nhưng ngay cả khi buộc nó ở phía cuối thuyền mà cũng chẳng thấy có tý gió nào cả.


Cùng lúc đó, họ nhìn thấy phía trước có rất nhiều thuyền. Đủ các loại to nhỏ, từ tàu chở khách cho đến xuồng máy. Tất cả đều là thuyền hoang trông rất cũ nát.


Vừa nhìn thấy những chiếc thuyền đó, Ryou bỗng cảm thấy có gì đó đáng sợ.


“Natsu, mang dây thừng lại đây. Ta sẽ dùng thuyền nhỏ để kéo tàu ra. Phải rời xa chỗ này thôi.”

“Cần gì phải làm thế, đợi lát nữa chắc sẽ có gió thôi---”


Hạ B vẫn rất ung dung, nhưng Ango và Ryou thì không nghĩ vậy.


Ango bắt đầu phân tích tình hình. Tảo nổi lên nhiều như thế này, có nghĩa là trên mặt nướckhông hề có dòng chảy, một đống thuyền hoang cụm lại như thế này, có nghĩa là ở đây không hề có gió, và vì một lý do nào đó mà gió không thể thổi được, và rất có thể đây chính là vùng nghĩa địa của các con tàu, cần phải nghĩ cách gì đó để thoát khỏi nơi này.


Botan chăm chú quan sát Ango và Ryou. Cô nghĩ bụng, không được rời mắt khỏi hai người này.


Hai thanh niên mang theo súng. Điều đó có nghĩa là gì? Họ định dùng nó vào việc gì? Nhưng cô có cảm giác nếu trực tiếp hỏi họ về chuyện đó thì sẽ không hay lắm. Nếu Mozu có ở đây, cô rất muốn bàn bạc anh ta, nhưng giờ thì chưa thể nói với ai cả. Trông họ không có vẻ là những thanh niên xấu, nhưng nếu có liên quan gì đến việc liên tục xảy ra những sự cố vừa rồi thì…

Botan vẫn chưa đưa ra được kết luận gì.


Thuyền nhỏ được dỡ ra, Ango, Ryou và Semimaru lần lượt trèo lên đó. Họ buộc chặt thuyền ới tàu, rồi thử chèo thuyền để kéo con tàu đi.


Nhưng đám tảo nổi xung quanh con thuyền nhỏ có độ dính như một lớp bùn, thậm chí còn không thể chèo nổi thuyền, khiến nó cũng mắc kẹt trong đó, tiến thoái lưỡng nan.


Arashi đã nhóm được lửa, cậu bắt cua và một ít sò bám xung quanh đó, nướng lên rồi ăn. Hơi ấm của lửa và thức ăn được đưa vào bụng khiến cơ thể Arashi ấm dần lên, cậu bắt đầu cảm thấy khỏe trở lại.

“Hana đã dẫn đường cho mình… Chắc chắn là như thế…”


Không hiểu sao Arashi lại tin chắc như vậy.


Cậu quan sát xung quanh, và trong lúc dùng dao bóc những thứ có thể ăn được, Arashi có cảm giác nghe thấy tiếng kim loại.


Đây không phải là cây, cũng không phải là đá. Vậy nghĩa là…?


Arashi quan sát đám cỏ biển và tảo bám trên đó, thì thấy một cái gì đó trông giống như cái cây, trên đó có gắn thứ gì đó giống như cánh quạt chân vịt. Xung quanh cũng có một vài cây giống như thế.


“A… mấy thứ này có lần mình đã thấy trên TV…”.


Arashi nhớ ra, những cánh quạt này là cối xay gió dùng để tạo ra điện từ gió. Khu rừng này có lẽ là khu vực tập trung các cối xay gió dùng để phát điện.


Arashi quan sát kỹ hơn xung quanh hòn đảo (?) mà cậu đang đứng.


Có lẽ đây là trạm phát điện bằng sức gió ngoài bờ biển. Một hòn đảo nhân tạo chăng, hoặc một hệ thống có thể di chuyển được? Bên ngoài hòn đảo có một đường dây cáp được nối ra và chìm vào lòng biển. Nếu các cối xay gió đang ở trong tình trạng này thì có lẽ điện không còn được chuyển đi nữa, nhưng điện được phát ra từ đây sẽ được chuyển đến đâu nhỉ?


Nhìn thấy những thứ của thời đại thân quen ngày xưa, Arashi bỗng chìm trong cảm giác thương nhớ, rồi đột nhiên có cái gì đó bay ngang qua trước mắt cậu.

“Cánh diều!”


Từ xa, Arashi nhìn thấy cánh diều mà mình đã làm. … Như vậy có nghĩa là… dưới nó là tàu của mọi người!


“Chúng ta làm được rồi! Hana! Có thể quay về chỗ mọi người rồi!”

Trong đám sương mù dày đặc, con tàu Zou to Lion Maru vẫn hoàn toàn chết cứng trong đám tảo biển. Ango và Ryou lẩm bẩm nói chuyện với nhau: “Có lẽ phải bỏ tàu lại thôi…”.

Matsuri và Hotaru lơ đãng nhìn lên bầu trời, Natsu thì vẫn hoang mang như trước.


“Semimaru! Cậu đang làm gì vậy?”


Trước mắt Botan, Semimaru đang cầm lấy cái thang.


“À, chả là tôi đang nghĩ, trên mấy cái thuyền hoang đằng kia chắc là có cái gì đó. Nếu bắc thang qua thì chắc là cũng tới đó được đấy---”


“Chà --- nghe hay đấy! Em cũng đi với~~~~! Natchan cũng đi nhé?”


Matsuri hưởng ứng với Semimaru. Còn Natsu thì vẫn do dự.


Ango định cản hai người lại, nhưng Ryou nói “Kệ bọn chúng!” để ngăn Ango.


Cuối cùng, Semimaru và Matsuri vẫn rất hào hứng bắt đầu chuyến thám hiểm những con tàu hoang bằng cách bắc thang. Angou rất bực mình với hành động bốc đồng, thiếu cảnh giác của bọn họ, nhưng vẫn nghe theo Ryou và không can thiệp vào chuyện của hai người đó nữa.


Một lát sau Matsuri và Semimaru quay về với vẻ mặt hoan hỉ vì đã nhặt được rất nhiều thứ có thể ăn được từ những con thuyền hoang đó.


“Thắng lớn! Thắng lớn!”


“May chưa!”


“Làm cơm chén thôi----!”


Thấy cảnh hai người ung dung thoải mái chuẩn bị nấu ăn, Ango chết lặng “Giờ là lúc làm việc đó sao?” rồi quay lưng đi.


Natsu lo lắng cho Arashi đến nỗi không thể cười nổi. Nhưng cô cũng hiểu là Matsuri và Semimaru không phải không lo lắng cho Arashi. Natsu bây giờ đã có thể hiểu được điều đó.

Mọi người ai cũng rất lo lắng. Nhưng hiện giờ thì việc gì cần làm thì vẫn cứ phải làm thôi.

Natsu tự cảm thấy giận chính mình vì những lúc như thế này chỉ biết nghĩ mà không biết hành động gì cả. Làm thế nào để trở thành người có ích hơn đây…? Natsu suy nghĩ mãi.Dần dần cũng có chút ánh mặt trời. Sương cũng bắt đầu tan dần.


Tầm nhìn cũng bắt đầu rõ hơn, những gì chưa nhìn thấy rõ cũng bắt đầu hiện ra rõ hơn.


“Woaaaaa!”


“…Ủa, cái gì kia? Tòa nhà? Bức tường?... Con tàu? ”

“Tàu chở dầu? Hàng không mẫu hạm?”


Đó là một con tàu khổng lồ. Nó lớn đến nỗi, đứng trước con tàu ấy, tàu Zou to Lion Maru chỉ bé xíu như một chiếc thuyền tre.


Nhìn thấy con tàu ấy, Ryou bỗng mất dần cảm giác về thực tại.


… Phải chăng hiện giờ vẫn còn đang trong bài kiểm tra cuối cùng? Vẫn còn ai đó đang quan sát? Nó vẫn còn chưa kết thúc sao?

…Vẫn còn đang bị kiểm tra hay sao?


Chỉ mình Matsuri nhận ra sự khác lạ của Ryou. Còn Ryou thì không hề nhận thấy ánh mắt lo lắng ấy của Matsuri.


Người đọc được thông tin quan trọng về con tàu ấy lại chính là Chimaki.


“Trên thân tàu có một bức tranh. Có một bức tượng trắng trong đó, Đức Phổ Hiền Bồ Tát thì phải…?”


“Vậy có nghĩa là nó là một trong 7 ngọn Phú Sỹ!”


Semimaru kinh ngạc trước những gì Chimaki vừa nói, còn Botan thì thản nhiên đáp.


“…. Tôi không hề được nghe nói đến, một con tàu như thế này…”


“Nó không phải là một trong 7 ngọn Phú Sỹ đâu.”Chimaki nói ra suy nghĩ của mình.


Ngay từ đầu, chuyện có “7 ngọn Phú Sỹ” đã là rất kỳ lạ. Nếu chia theo Đông Tây Nam Bắc, thì lẽ ra phải có 4 hoặc 8 chứ? Nếu đối chiếu 7 vị thần hộ mệnh với 7 ngọn Phú Sỹ ở những khu vực mà Botan đã được nghe nhắc đến, thì vẫn còn thiếu ở phía Đông Nam.


Rồi cậu cho rằng vị thần bảo hộ cho hướng Đông Nam còn thiếu đó chính là Đức Phổ Hiền Bồ Tát.


“Nếu nó là một trong 8 kho chứa đồ dự trữ… thì tại sao lại phải giấu nhỉ…?”


“Cần gì biết tại sao! Nó là kho chứa đồ chứ gì? Vậy thì thử tới đó xem sao!”


Semimaru kinh ngạc thốt lên.


Trên con tàu có hình Đức Phổ Hiền Bồ Tát – vị Bồ Tát tượng trưng cho lý trí và lòng nhân từ ấy, phải chăng có điều gì đang chờ đợi họ?


[Người dịch: Nhím Ken]