Trên màn hình đang phát ra âm thanh điện tử pi… pi… pi… đó, Natsu nhìn thấy dòng chữ và những con số.

Ngày cuối cùng: thời gian còn lại

13:51:55


Con số cuối cùng nhanh chóng chuyển từ 55 thành 54 rồi 53.


“Gì thế này…? Ngày cuối cùng…? Thời gian còn lại… đang… rút lại dần?”

Tim Natsu bỗng đập mạnh.


Thời gian còn lại ư? Nghĩa là thời gian cho đến lúc con tàu chìm hẳn? 13… là gì vậy? Nghĩa là 13 phút? Thành tàu sắp bị vỡ và nước sẽ tràn vào? Vậy thì… phải đi lên phía trên… phải thoát ra ngoài. Phải đi lên phía trên. Phải đi lên phía trên. Phải đi lên…

Natsu bắt đầu từ từ chạy trong bóng tối. Trong không gian lờ mờ, rộng mênh mông đó, chất đầy các loại máy móc mà cô không biết chúng là gì, có một lối đi chạy bao quanh như là hành lang bảo dưỡng.


Cô nhìn thấy một cầu thang đi xuống. Nhưng chẳng hề thấy lối nào đi lên cả.

Không có đường đi lên.


Natsu rơi vào trạng thái hoảng loạn thật sự. Khoảng không trước mắt cô bỗng rung rung. Chân cô bị vấp vào bậc cầu thang phía trước.


Cạch… Một âm thanh khô khốc vang lên, khung ảnh trong tay Natsu rơi xuống đất.

“Mimi…”

Natsu định nhặt khung ảnh lên thì nhận ra có một màn hình khác ở ngay gần đó.

Trên màn hình hiện lên rất nhiều thông tin.


Bên trái màn hình là hình chiếu cắt ngang của con tàu ở trạng thái dựng đứng. Bên phải có 4 khung thông tin. Mắt Natsu dừng lại ở khung thứ nhất.


Trên biển không có gió.

Hiện tại thân tàu đang ổn định.>

“Quá trình chuyển trạng thái dựng đứng…? Thân tàu đang ổn định …?”

Thế này là thế nào? Thông tin này có chính xác không? … Con tàu này không phải là đang chìm mà là nó cố tình dựng đứng?

Natsu ôm lấy đầu. Cô bắt đầu khó thở. Natsu vừa ôm khung ảnh Mimi vào ngực vừa cố gắng hít sâu.


Cô bắt đầu nhận ra mình đang trong cơn hoảng loạn.


… Mình không nhìn rõ xung quanh. Vì không nhìn rõ nên mới thất bại đó, Natsu à.

Cô đưa mắt nhìn thông tin trên màn hình. Phần thông tin trong khungdưới cùng bên phải màn hình cũng đang đếm ngược như màn hình mà Natsu vừa thấy lúc nãy. Ngày cuối cùng - thời gian còn lại ghi là 13:51:35.

Natsu nhận ra. Không phải 13 phút. Đây là 13 tiếng đồng hồ. Cô nhìn kỹ hình chiếu cắt ngang của con tàu ở bên trái màn hình. Trên đó có dấu chấm tròn màu đỏ dẫn đến dòng chữ: “Vị trí hiện tại: khoang C, kho M phía bắc”. Là phần cuối cùng của con tàu khi dựng đứng.

“Có ghi cả vị trí hiện tại… ở tận dưới cùng thế này sao?”.

Natsu chạm vào dấu chấm màu đỏ chỉ vị trí hiện tại. Một màn hình khác hiện ra, có sơ đồ vẽ chi tiết hơn. Và trong sơ đồ đó có vẽ một lối đi hướng lên trên.

Phải ghi lại”.


Natsu mở ba lô lấy sổ và ghi lại sơ đồ. Từ kho M phía bắc mà Natsu đang đứng, đi thêm 2 khoang nữa là tới kho K, ở đó hình như có cầu thang đi lên trên.


Natsu đã thoát khỏi trạng thái hoảng loạn. Chỉ cần quan sát rõ xung quanh là sẽ có đường đi. Sau này mình phải nói lại với mọi người, nếu có chuyện gì thì phải quan sát thật kỹ.

Natsu đã ghi xong, cô nhìn kỹ xung quanh trước khi bước tiếp.


Đây là khu vực kho, nhưng trông chẳng giống kho chút nào. Toàn là máy móc. Sâu bên trong còn thấy một thứ có hình dáng giống như quả tên lửa? Nó dùng để làm gì nhỉ? Để phóng chăng? Lẽ nào…

“Mimi à, chị xin lỗi. Lần này chúng ta sẽ bình tĩnh mà đi tiếp.”
Natsu nói với Mimi và bắt đầu đi theo sơ đồ.


Botan, Hotaru, Semimaru đang đứng trong khu vực là kho vũ khí với rất nhiều căn phòng bao quanh.


Semimaru nhìn thấy nhiều vũ khí như vậy thì rất hưng phấn, cậu thử dùng tay chạm vào một khẩu súng trông còn khá nguyên vẹn.


“Tuyệt quá! Đồ thật này! Tuyệt quá!”


“Semimaru, đừng chạm vào đó! Nếu có đạn thì dễ tự nổ lắm đấy, hơn nữa súng chưa bảo dưỡng thì dễ bị trục trặc lắm.”


Semimaru đáp lại bằng thái độ không mấy thoải mái rồi rời khỏi căn phòng.

Botan tuy cảnh cáo Semimaru, nhưng chính cô cũng bị lay động khi nhìn thấy khẩu súng.


… Có lẽ mình cũng phải cầm lấy một khẩu. Bọn Ango đã có súng, thì mình có súng cũng có sao đâu…?

“Chị Botan”.

Hotaru bước vào phòng.


Botan đang đưa tay định cầm khẩu súng thì dừng lại, quay lại nhìn cô bé.

“Em đã thử đi xem mấy căn phòng ở quanh đây rồi, nhưng các thứ trong từng phòng thì xoay theo các chiều khác nhau. Có thứ thì đứng dọc, có thứ nằm ngang, hoặc nằm nghiêng…”

“Nghĩa là lẽ ra thì các phòng cũng phải xoay theo hướng của tàu, nhưng chỉ 1 số phòng là không thay đổi?”


“Có vẻ thế. Vậy nên khá là bất tiện.”


Hotaru chỉ báo cáo thế rồi lại rời khỏi phòng. Chỉ còn lại một mình, Botan thở một hơi thật mạnh.


… Mình thật là, đang làm gì thế này? Định bắn nhau sao?


Botan rời khỏi kho vũ khí, cô nhìn lại một lần nữa các thi thể đã biến thành những cái xác khô. Có một số thi thể đang cúi gập, trong đó lấp ló một vài thứ vũ khí. … Những người trên con tàu này, rốt cuộc là họ đã gặp phải chuyện gì…?

“Bà chị, tôi đi tìm Natsu đây. Con nhỏ đó mà nhìn thấy xương cốt thế này thì sợ quá mà chết cứng chứ chẳng chơi! Đi cùng Ango thì có lẽ cũng yên tâm, nhưng có khi lại càng sợ cũng nên.”

Nghe Semimaru nói vậy, Hotaru bỗng cười khúc khích. Botan không hiểu ý đồ của Semimaru. Cô nói ta đang tiến về phía có thể đi được, cũng là để đi tìm nhóm Natsu mà.


“Không, nếu vậy tôi nghĩ phải bắt đầu tìm từ chỗ cũ. Cánh cửa này!”

Semimaru nhấc một chiếc ghế lên trên bàn, trèo lên đó rồi cố gắng mở cánh cửa trên trần nhà.


“Mọi người bị lạc nhau từ hướng này, nên nếu tìm từ đây thì may ra còn có manh mối.”


Semimaru mở được cánh cửa trên trần, cậu leo lên trên.

“Tất cả đi thôi.”


“Không, có khi sẽ nguy hiểm cho Hotaru, hơn nữa bà chị cũng thử đi tìm đường ra ngoài từ hướng ấy xem sao. Có khi lại có đồ ăn đấy. Tôi đi đây---!”

Không hiểu sao Semimaru rất hào hứng, một mình rời khỏi căn phòng.


Hotaru quay lại nói với Botan đang vừa ngạc nhiên vừa lo lắng: “Anh ấy sẽ không sao đâu mà. Mà này, em tìm thấy một căn phòng khá là đặc biệt”, rồi dẫn Botan sang 1 căn phòng khác.

Matsuri vừa nhìn sau lưng Ryou, vừa thận trọng đi xuống cầu thang dẫn từ boong tàu vào trong thân tàu.


Ryou vừa bước vừa gõ móc leo núi vào thành tàu theo một giai điệu khó hiểu.

“Anh Ryou à, làm như vậy để xác định độ bền sao?”


“Cũng một phần. Khá bền đấy. Không bị ăn mòn.”


Ryou thỉnh thoảng lại đưa ra vài câu chỉ bảo ngắn gọn với Matsuri, đừng dựa vào lan can, hoặc đừng bỏ qua sự biến đổi màu sắc ở mặt sàn…


Matsuri cảm thấy một Ryou như vậy thật rất đáng tin cậy. Ryou tuy đáng tin cậy nhưng không hề ra vẻ ta đây, và cũng không hay nói mấy câu đùa vô nghĩa. Matsuri nghĩ, từ trước đến giờ mình chưa gặp một chàng trai nào như vậy cả.

Matsuri thử bắt chuyện với Ryou, khi đó vẫn đang gõ koong koong vào thành tàu.

“Quả nhiên, kho dự trữ có khác, được làm rất bền vững. Có khi nó được làm bằng siêu hợp kim cũng nên---”

“Kho dự trữ cũ rất nguy hiểm. …Tóm lại là một nơi không nên đến. Nếu cứ lao đầu vào chốn nguy hiểm thì thể nào cũng gặp chuyện không hay. Nguy hiểm là phải tránh xa.” Ryou nói bằng một giọng rất kiên quyết trong khi vẫn không hề quay lại nhìn Matsuri.


“Ừm…”


Matsuri hơi nghiêng đầu một chút. Cô nghĩ một lúc rồi nói tiếp.


“Ryou này… nhưng mà, trong thế giới cũ, có phải lúc nào cũng biết rõ chỗ nào là nguy hiểm, chỗ nào là không nguy hiểm đâu? ”

Ryou quay lại nhìn Matsuri. Nhưng lúc đó Matsuri đang nhìn sang hướng khác nên không nhận ra ánh mắt của Ryou mà vẫn nói tiếp.

“… Tuy nhiên… hiện giờ thì chưa biết rõ… ý em là… không thể khẳng định rõ chỗ này là như thế nào, ý em là, nếu không thử đi thì làm sao biết được… ý em là… đành phải nghĩ rằng có lẽ nếu thử đi xem sao thì sẽ thú vị hơn chăng… Bởi vì con tàu này có lẽ là cũng nguy hiểm thật đấy, nhưng biết đâu ta lại có được thứ gì đó hay hay thì tốt biết bao. Cái đó gọi là gì nhỉ… à ừm… ranh giới mong manh chăng? Trong thế giới này, chuyện nguy hiểm và chuyện tốt, chuyện không nguy hiểm luôn đi cùng nhau… Anh không nghĩ thế sao…?”

Ánh mắt Matsuri bất ngờ gặp phải anh mắt của Ryou. Ryou từ nãy đến giờ vẫn chăm chăm nhìn cô.


Matsuri không hiểu tại sao Ryou lại đứng yên nhìn mình chăm chăm như vậy.

“À… ừm…. em… đã nói gì kỳ cục lắm sao?”


Ryou vẫn đứng yên nhìn Matsuri.


“Anh… anh Ryou…?”

Cho đến lúc Matsuri thấy hoảng và nghĩ thầm, thôi, đừng nhìn nữa— thì cuối cùng Ryou cũng bừng tỉnh và rời mắt khỏi Matsuri. Rồi cậu quay lại cử động như bình thường, và nói một câu.


“Không ngờ, cô lại thông minh đến thế.”


Matsuri quá bất ngờ vì được Ryou khen, tâm trạng cô phấn chấn hẳn lên.

Ryou không để ý tới phản ứng của Matsuri mà lại chìm đắm vào thế giới của mình.

Ryou cảm thấy vướng bận một điều gì đó trong những lời nói của Matsuri. Mình nghĩ là đã nhìn thấy gì đó. Nhưng trước khi kịp nắm bắt thì nó đã biến mất.


… Là gì vậy nhỉ…? Chắc không phải là chuyện mà phải để một kẻ bỏ đi nhắc đến thì mình nhận ra chứ…?

Ryou vừa gõ móc leo núi vào thành tàu, vừa cất tiếng gọi Ango.


… Ango, nếu nghe thấy thì hãy trả lời đi… Không gian bế tắc này không tốt cho mày chút nào… Hãy mau rời khỏi đây đi…


Matsuri đang rất hào hứng, cô quyết định hỏi một câu để tấn công Ryou.


“Ryou à, tại sao anh lại không thích tàu?”


“… tại suýt nữa bị giết… trong một con tàu cũ.”

“Ai… ai làm chuyện đó?”


“Một thầy giáo.”


Matsuri lại hiểu ra thành, Ryou thuở còn ngây thơ vô tư đã bị tên thầy giáo biến thái nào đó nhắm tới.

“Tồi tệ! Kinh khủng! …. Hắn bị bắt chưa?”


“Con tàu đó phát nổ, ông ta thì… sau đó hình như đã tự sát thì phải.”

Nghe Ryou kể về quá khứ với thái độ lãnh đạm như vậy, Matsuri quả thực rất sốc…


Mình, chắc tại không chịu xem thời sự, nên một vụ lớn như vậy mà không hề biết…!


Matsuri vừa tức giận tên thầy giáo biến thái, vừa thấy thương cho Ryou, liền đổi sắc mặt, nước mắt ràn rụa gào lên.


“Tồi tệ… tồi tệ! Hắn ta thật là quá tồi tệ… Chắc anh đã phải đau khổ lắm… đau khổ lắm, phải không… Nhưng! Giờ thì hắn ta không thể làm được gì nữa rồi! Giờ hắn không còn trên cõi đời này nữa rồi! Chẳng có gì phải sợ hết! Giờ thì ổn cả rồi, Ryou à!”

Ryou nhìn chăm chăm vào Matsuri, cậu cảm thấy hình như Matsuri có gì đó hiểu nhầm thì phải. Nhưng cậu lại không cảm thấy khó chịu vì sự hiểu nhầm đó.

Ryou và Matsuri từ từ tiến vào sâu bên trong tàu, và họ thấy lối đi cũng hẹp dần lại. Rồi lối đi đó trở thành lối cụt, hết đột ngột. Ryou nhờ Matsuri giúp, dùng dây thừng để trèo lên một chỗ khá nguy hiểm.


“Phía cô, tháo dây ra.”


“Há?... Thế còn em?”


Ryou vừa thắt chặt dây bảo hiểm cho mình, vừa nói với Matsuri.


“Nhảy đi.’’


Matsuri hét thật to rồi nhảy vào lòng Ryou.

Để lại một mình Chimaki trên tàu Zou to Lion, Arashi tiến lại gần con tàu khổng lồ.


Vì Arashi tiếp cận tàu từ trên mặt biển sau khi con tàu đã dựng thẳng đứng, nên cậu dễ dàng trèo lên tàu từ phần vòng tròn nổi trên mặt biển. Cậu quan sát con tàu kì lạ đang đứng thẳng, vừa hiểu ra “Hóa ra là có trạng thái này cơ đấy!”, rồi tiến vào bên trong con tàu.

Ango vẫn tiếp tục di chuyển để tìm Natsu, cậu dần mất đi cảm giác về thực tại mà bị xâm chiếm bởi ý thức về bài kiểm tra cuối cùng. Ý thức của Ango là đang đi tìm Shigeru trong hang ngầm trong bài kiểm tra cuối cùng.

Thêm một người nữa, đó là Semimaru đã tách khỏi Botan và Hotaru để hành động một mình, và cậu đang trong tâm trạng mình là một kẻ vô địch. Tại sao ư, vì cậu đã lén giấu Botan lấy trộm được một khẩu súng lục. Lại còn trang bị cả áo chống đạn nữa, cảm giác thật y như SWAT vậy (SWAT: Special Weapons and Tactics – Đội cơ động đặc nhiệm (tạm dịch)). Semimaru đang dương dương tự đắc... mình oai ghê ha… thì bỗng cảm thấy đằng sau có gì đó bất ổn.


… Có gì đó…


Giác quan thứ 6 của Semimaru đã nhận ra điều gì đó. Cậu nổi hết cả da gà.


Lúc đó, Natsu đã thoát khỏi trạng thái hoảng loạn, và nhận ra cầu thang cô đang đi lẽ ra phải nối lên trên, thì lại không xoay hết theo chiều dọc mà lại ngắt giữa chừng. Nhưng Natsu không bị hoảng sợ như trước nữa. Cứ quan sát kỹ xung quanh thì thể nào cũng tìm thấy đường ra. Nghĩ vậy, Natsu vắt óc để tìm ra đường thoát.

Trong lúc mỗi người đều đang mò mẫm tìm đường, Botan và Hotaru tìm thấy phòng thuyền trưởng, và phát hiện ra những thông tin quan trọng liên quan đến con tàu này.


Trên một chiếc bàn trong phòng thuyền trưởng có một màn hình. Trong đó cũng đang đếm ngược “Ngày cuối cùng”: 13:05:21.


Ở góc màn hình có 1 folder duy nhất. Botan mở ra. Trong đó có 1 file video.

“Chào tất cả các thuyền viên, tôi là … #### thuyền trưởng con tàu này.”


Người thuyền trong video đó mặc bộ đồng phục và đội mũ đúng như kiểu thuyền trưởng, nhưng có vẻ rất lạnh, ông ta khoác một chiếc áo khoác rất dày. Hơi thở cũng trắng xóa, nhưng trông vẫn rất rõ. Thuyền trưởng nhìn thẳng về phía trước, nhưng tiêu điểm trong mắt ông lại lung lay một cách kỳ lạ.

“Chúng tôi vẫn còn sống sót sau thảm họa đó. Cùng với con tàu Fuji này. Tôi tin rằng sẽ đến được thế giới mới, và quyết tâm đưa Fuji trở thành con tàu Noa.”

Bằng một giọng lãnh đạm, thuyền trưởng kể về trạng thái tuyệt vọng nối tiếp sau đó. Một thế giới không hề có chút hy vọng hồi phục, nhiên liệu và lương thực dần dần cạn kiệt, hệ thống năng lượng mặt trời trở nên vô tác dụng… Thông tin liên lạc từ các nước khác và từ các hầm trú ẩn khác cứ mất dần mất dần…


“Là con tàu khắc trên mình biểu tượng vị Bồ tát của lý trí, nhưng hình như lý trí của chúng tôi đang dần dần bị mất đi…”

Ông ta kể về tình trạng bi kịch vì các thuyền viên bắt đầu cầm súng đánh nhau, thậm chí đến mức có người đã chết, và ngay sau câu nói ấy vang lên những tiếng cãi nhau, cùng với tiếng vũ khí.


Thuyền trưởng nói tiếp với khuôn mặt đầy nước mắt.

“Chẳng lẽ chỉ còn chúng tôi là sống sót thôi sao? Nếu vậy thì quả là một hành động vô nghĩa. Bởi vậy tôi đã quyết định. Các bạn, đã đến lúc phải kết thúc rồi. Ta sẽ phóng tất cả các quả tên lửa hiện có trên con tàu này, kể cả các đầu đạn hạt nhân lên quần đảo Nhật bản, đồng thời con tàu này cũng sẽ phát nổ. Chúng ta sẽ đặt dấu chấm hết cho dân tộc Nhật bản đáng tự hào!”

Botan hướng vào thuyền trưởng trong màn hình phản đối.


“Khoan đã! Ông vừa nói gì vậy?”


Trong tàu, Ango đang bị chi phối bởi ảo giác, và Semimaru bị nỗi nghi ngờ làm cho hoảng sợ, cả hai đều đang cầm súng.


“Ukai! Là mày sao?’


Nge thấy tiếng Ango, Arashi quay đầu lại.


“Có gì đó, có gì đó… Đây rồi!’


Bóng người làm cho Semimaru hoảng sợ, chính là Ryou.


Một tiếng súng vang lên.


Bài hát tiêu đề của chap 96:

http://www.youtube.com/watch?v=iZ--CZtTOXQ


[Translate : Nhím Ken]