Hana chạy.
Trong đầu chỉ tràn ngập một ý nghĩ duy nhất.
“Anh Aramaki… Lại gần đây nguy hiểm lắm!”

Lại có tiếng sấm vọng. Tiếng sấm rất lớn, Hana bịt tai, nhắm mắt và co rúm lại.

Tiếng sấm tan, Hana mở mắt ra. Trước mặt là một ao nước nhỏ.
Nhìn thấy bóng mình trong đó. Hana nhận ra.

Sai rồi! Mình đúng là đồ ngốc!

Hana chạy ngược trở lại. Từ phía đó, Fujiko và Chisa cũng đang chạy lại gần.

“Hana! Đợi với, Hana!”
“Fujiko, chị Chisa!”
Hana và Fujiko cùng kêu lên gần như một lúc.
“Ta phải đi cùng nhau!”

Ba người lại một lần nữa gặp lại.
“… Xin lỗi, mình lại làm chuyện ngốc nghếch rồi…”
“Đúng đấy, rời nhau một lần là chẳng biết đến bao giờ mới gặp lại đâu.”
“Chị biết là em lo cho bọn chị, nhưng đừng chạy một mình như thế chứ… Ta sẽ cùng nhau đi tìm anh Aramaki.”

Cả chú ngựa bướng bỉnh cũng lại gần, làm bộ mặt như thể chú cũng là một thành viên trong nhóm vậy.

Fubuki và Mitsuru dừng chân trước khu rừng.
“Mỗi khi họ đứng lại như vậy, là y như rằng phía trước có cái gì đó đáng nghi.”
“… Kuroda có vẻ vẫn chưa nhận ra. Hình như nó chỉ sợ tuyết thôi thì phải.”

Nhóm Delex đã chạy vào bên trong khu rừng.
Delex gần như là con đầu đàn trong nhóm ấy, nên lúc nào cũng xông xáo đi trước.
Từ sâu trong rừng, vọng lại tiếng của bầy chó. Tiếng chúng thông báo một điều gì đó.
Aramaki tin chắc.
… Không thể nhầm được. Hana đang ở đâu quanh đây. Cô ấy còn sống… Vẫn còn sống.
… Chắc chắn mình sẽ lấy lại cô ấy!

Fubuki và Mitsuru lại gần Aramaki.
Chúng ghé sát mặt anh, liếm liếm như làm nũng,

“… Có chuyện gì vậy?”
Thấy Fubuki và Mitsuru làm nũng như vậy, Aramaki liền chặt ôm vào lòng.

Sau một vài giây, đột nhiên Fubuki và Mitsuru dùng hết tốc lực chạy vào trong khu rừng.
“Fubuki! Mitsuru! Đợi đã!... Đừng chạy lung tung…’
“Ồ, cuối cùng thì cũng đi rồi. Nào, ta đuổi theo thôi.”

Aramaki vừa đuổi theo sau vừa có cảm giác đây không phải chuyện bình thường.
… Vừa rồi… là gì vậy…?

3 người nhóm Hana vừa lần theo dấu chân đàn chó vừa đi tiếp.
Chẳng mấy chốc đã lại thấy mấy con bò sát loại lớn ở quanh hồ nước… nhưng chúng cũng chẳng thiết ngó đến nhóm Hana.
Bình thường bọn chúng hung dữ là thế, nhưng hôm nay di chuyển rất khó nhọc. Trên bề mặt cơ thể chúng lại mọc thêm nhiều nấm và còn to hơn lúc trước.
Cả xung quanh cũng thấy mọc thêm nhiều nấm.

“… Sợ quá nên nói chuyện khác vậy… Này Hana, hay là cậu đã có cảm tình với anh Aramaki rồi?”
“Không có!”
Hana nói gay gắt.
“Thật sao?... Không, nhưng mà cậu đang cố hết sức thế này…”
“Đúng đó. Chắc phải có chuyện gì chứ. Nói đi, nói đi, em cảm thấy thế nào…”
Ngay cả Chisa cũng có vẻ rất hào hứng với chuyện đó

”Thì là… quan trọng thôi… Một người rất rất quan trọng.”
Hana nói với mọi người cảm nghĩ của cô về Aramaki.
Anh ấy vừa mạnh mẽ, lại tốt bụng, đôi lúc rất vui vẻ, đôi lúc lại buồn bã… Những chuyện khó chịu, lúc nào Aramaki cũng chịu đựng một mình. Vậy mà vẫn luôn tỏ vẻ tươi cười khi nói chuyện với Hana… Vì vậy Hana thấy mình cũng phải cố gắng hơn để không bị anh ấy ghét.

Hana đi trước 2 người vừa nói.
Fujiko và Chisa đi đằng sau, vừa nghe Hana nói, vừa cảm thấy tình cảm của Hana với Aramaki… xen lẫn cả sự kính trọng và thương yêu, và cũng rất ngưỡng mộ.

“… Đã nhìn rồi là không kìm lòng được, chỉ muốn ôm chặt anh ấy thôi… Nhưng em nghĩ, chuyện đó là không thể nên đã không làm được…”
“Chị nghĩ là làm thì cũng có sao đâu.”
Chisa nói.

“Ừm… nhưng mà… lúc …”
Hana vừa nói vừa tự hỏi mình. Sao lúc này mà mình lại kể ra chuyện đó nhỉ?

“… bị tên Ango của Hạ A cưỡng bức thì...”
“HÁ?”

“Thế là thế nào? Sao tớ chưa được biết?”
“… Ừm… xin lỗi vì chuyện chẳng hay ho gì… Lúc đó cũng nguy cấp lắm, nhưng may nhờ có người đẹp ở đó cứu nên…”
Fujiko và Chisa vừa nhìn Hana từ phía sau vừa lặng yên đi tiếp.
“… Sau đó mình trốn một mình trong hốc cây, nhưng vừa thấy anh Aramaki thì… tự dưng lại muốn được anh ấy ôm thật chặt.”
“Đương nhiên rồi. Thế cậu có nói ra không?”

Hana trả lời.
Vì bản thân tự thấy xấu hổ khi tỏ ra mềm yếu trước Aramaki. Vì Aramaki rất tốt bụng, nên nếu mình nói ra thì chắc chắn anh ấy sẽ ôm mình vào lòng, nhưng làm vậy thì tự thấy quá xấu hổ…

Vừa nói vậy, trong lòng Hana lại vừa hỏi rồi tự trả lời.
Hiện giờ, chẳng phải mình cũng đang mềm yếu trước Fujiko và chị Chisa đó sao?

“Vì là người quan trọng… Vì anh Aramaki khác với Arashi… cho nên không thể lại gần được… Đối với mình, anh ấy là người như vậy đó.”
“Cậu thật là… đúng là quá nghiêm túc, quá ngoan cố, quá cứng nhắc. Lại quá ngây thơ đi. Toàn tự làm khổ bản thân quá mức”
”… Tớ hiểu rồi… Thế là rất rất xấu.”
“Rất rất tốt ấy.”
Fujiko nói rành rọt.
“Đó là chuyện tốt, vì vậy đừng để mất.”

Hana dừng lại. Đẫm nước mắt.
Hana nói xin lỗi vì mình đã quá mềm yếu. Fujiko liền giảng cho cô một bài, nói rằng hãy dựa người khác hơn nữa, kể cả có bạn trai rồi thì cũng có thể được họ ôm vào lòng hoặc nói với họ bất cứ điều gì.
Sau đó Fujiko và Chisa quyết định, lần tới mà gặp cái thằng tên Ango đó thì nhất định sẽ dần cho hắn một trận.

Aramaki và Ayu đang đi trong khu rừng mà khắp nơi đều đang bị nấm bao phủ.
“Trông cứ như mộc nhĩ ấy nhỉ”
“Lần đầu tiên tôi thấy thế này.”
“Mộc nhĩ thì không thể sống thế này đâu… Nhưng dù sao thì cũng nhiều quá nhỉ…”

Từ sâu trong rừng, vẳng lại tiếng của bầy chó. Từ rất nhiều hướng khác nhau, rất nhiều con.
Chúng gọi nhau, hình như đang tập hợp lại.
Aramaki nghĩ… Tại sao mấy đứa lại không chạy tới báo chỗ Hana đang ở nhỉ?

”Fubuki! Mitsuru! Đang ở đâu vậy? Quay lại đây đi! Đừng rời xa tôi!”
Aramaki thử gọi lớn, nhưng không thấy tiếng trả lời.

Từ phía xa, lại có tiếng sấm.

Ayu nói với Aramaki như thể cô vừa nghĩ ra.
“Này, nếu hội Ango không còn ở đấy nữa, thì chắc Hana sẽ quay về sống cùng mọi người đấy nhỉ?”
“Ừ, tôi cũng muốn sớm đưa cô ấy về gặp mọi người. Haru chắc sẽ vui lắm”.
“Hana về rồi, liệu anh có thể đi tiếp cùng tôi không?”

Trước khi Aramaki trả lời, một tiếng sấm dữ dội vang lên.
“Có khói… Cuối cùng thì cũng cháy rồi.”

Lúc đó, ba người nhóm Hana đang bị bao quanh bởi lũ bò sát lớn, tiến thoái lưỡng nan.
“… Cho mượn cái gậy đi Fujiko. Cậu chạy được không? Bọn chúng không còn nhanh nhẹn như trước nữa. Hãy giẫm lên rồi chạy về phía vách đá kia đi…”
“Không được đâu.”
“Tớ sẽ thử xem sao. Tranh thủ mà chạy đi nhé.”
Nhìn Hana lăm lăm cây gậy xông lên, Fujiko nói có phần bực tức.
“Cậu thật đúng là…”
“Đúng là sao?”

Từ phía sau mấy con bò sát đang vây quanh nhóm Hana, có con gì đó đang chạy đến… Là hai con chó.
“Tớ muốn xem mặt bạn trai của cậu!”
Hai con chó xông vào lũ bò sát, nhân cơ hội đó nhóm Hana chạy tiếp.
“Lần tới tớ sẽ giới thiệu! Còn giờ thì! Chạy đi! Chạy đến vách đá ấy!”

Vừa dựa lưng vào vách đá an toàn, vừa thở được một chút thì mấy con chó lúc nãy chạy đến.
Hana nhận ra.
“Đây là… Fubuki và Mitsuru?”
“Há?”
“Hai con chó lúc nào cũng đi cùng anh Aramaki? Vậy đúng là…”
“Cảm ơn… đã cứu tôi.”

Hana ôm chặt lấy hai con.
“Vậy là anh Aramaki thực sự đã tới gần đây rồi…”
Fubuki và Mitsuru dẫn đường, nhóm Hana và chú ngựa bắt đầu theo sau.

Những cây gần đó đang cháy.

Dù đây là hồ nước và lửa không lan nhanh lắm, nhưng chắc vẫn sẽ thành cháy rừng.

Và trong lúc di chuyển, ba người đã nhận ra.
Hai con chó vừa mới sủa với chú ngựa lúc nãy, và phát hiện ra nhóm Hana đó, giờ trông chúng rất lạ. Chúng vừa sủa theo kiểu rất lạ, vừa cào cào lên người.
… Nấm đã mọc trên đó. Nấm mọc trên cả bầy chó.

”Anh Taka! Ủa, gì kia?”
Ayu cũng nhìn thấy nấm mọc trên những động vật có vú loại nhỏ.

“Chờ chút, loại nấm này mọc trên cả động vật sao?”
“Hình như chúng có vẻ rất đau đớn… Hay ta nhổ đi giúp chúng?”
“… Anh Taka. Loại nấm này không phải là cây nấm thật. Về mặt thực vật thì đây là phần hoa của nó. Tức là khi nấm dạng hoa xuất hiện thì tức là đã có rễ ăn sâu vào bên dưới… Không biết chúng có mọc trên người không nhỉ?”

Bất giác Aramaki gọi to.
“Hana! Fubuki! Mitsuru!”
Tiếng gọi đó vọng tới Hana.
“Anh Aramaki?”
Tiếng của Hana vọng tới Aramaki.

Aramaki như đang trong mơ.
… Cô ấy còn sống. Bị nước siết cuốn trôi như thế, cô ấy vẫn còn sống. Ơn trời cô ấy vẫn còn sống.
“Hana! Tôi ở đây! Hana!”
“Anh Aramaki!”

Hai người lần theo tiếng gọi để tới gần nhau.
Từ giữa những thân cây, họ đã nhìn thấy nhau.
Aramaki dùng hết sức gọi lớn. Lúc trước tay mình đã không với tới cô ấy, nhưng lần này thì nhất định…
Một tiếng sấm và chớp sét lớn đánh ngay trước mắt.
Nhóm Hana nằm rạp xuống.

Mời đọc chương tiếp theo.

Trans by Nhim Ken

Khắp nơi đều là nấm. Trải khắp tầm nhìn đều là nấm.
Không chỉ có bề mặt của các loại cây bao quanh khu đầm nước, mà còn mọc dầy đặc ở khắp nơi trên mặt đất.
Hana, Fujiko, Chisa, 3 người đang tiến lại gần khu đầm nước bị nấm bao phủ.

“Trông đúng là sợ sợ thế nào ấy.” Fujiko nói.
“Tăng lên nhanh quá nhỉ…” Chisa nói.

Fujiko ngắt một cây nấm ở gần rồi quan sát thật kỹ.

“Nhưng mà này… Cái này nhìn kiểu gì cũng giống như mộc nhĩ. Vừa to, vừa dầy, trông có vẻ ngon lắm.... Nhưng nghe nói mộc nghĩ thì chỉ mọc ở trên cây chứ không mọc trên mặt đất bao giờ… Mà nó cũng kén loại cây để mọc lắm…”
“Nếu mà ăn được thì tốt quá nhỉ…”

“Tớ đi quan sát xung quanh chút đã.”
Hana tách khỏi hai người, rảo bước đi về phía cây đại thụ đứng giữa đầm nước.

Ở đâu cũng toàn nấm là nấm.
Trên cây đại thụ, nấm cũng mọc chi chit.
Trên cả những con thú thường săn những con mồi cỡ lớn, và cả những chiếc bẫy võng lá…

Trong lúc đi, Hana mới nhận ra là không thấy bóng dáng các loài động vật đâu.
... Chúng đi chỗ khác rồi? Không, không phải. Chúng đang trốn.
Yên lặng quá. Sự yên lặng này khiến Hana cảm thấy có điều gì chẳng lành.
Dù biết là xung quanh đang có điều gì khác lạ, nhưng chỉ có thể nói là thấy nấm mọc quá nhiều thôi. Mà cũng chẳng biết như vậy có phải là điềm xấu không nữa. Liệu đó có phải là điều hoàn toàn không thể xảy ra ở thế giới này hay không…
Nhưng…
… Yên lặng quá.

Hana trở về chỗ cắm trại thì thấy Fujiko đang nướng nấm.
Lấy một cái đã được nướng kỹ, Fujiko dùng dao cắt một mẩu rất nhỏ rồi định đưa vào miệng.
Bất giác Hana hét lên.
“Fujiko! Lỡ có độc thì sao?”
“Có một tý thôi mà…”
Ngồi bên cạnh Fujiko, Chisa tỏ vẻ nhăn nhó.
“Cứ bảo là không ăn thử thì làm sao biết được… Ngoan cố thật đấy.”
“Từ lúc tới thế giới này ta vẫn làm thế còn gì.”
“Đã có luật là muốn ăn gì thì phải tự tìm rồi tự thử độc mà.”

Hana nhìn Fujiko với vẻ mặt lo lắng.
“Thì đúng là như vậy… nhưng phải quan sát vài ngày xem thế nào đã. Có những loại nấm đến vài ngày sau mới phát tác đó. Giờ nếu ăn mà thấy lạ lạ là nhổ ra ngay nhé.”
”Không sao đâu”
“Nhưng bố mình bảo, nếu là nấm trong rừng thì đừng có đụng vào…”
“Nhưng mà này Hana. Cái này cả vị lẫn mùi đều giống như là mộc nhĩ mà chúng ta đã biết.”
Dù mới chỉ nếm thử một mẩu rất nhỏ, Fujiko đã xác định được ngay.
“… Fujiko, cậu rành về mộc nhĩ lắm à?”
“Ừm, cũng gần như vậy… Lúc mới thấy loại nấm này ở dưới hầm, mình đã chẳng nói “Đây là mộc nhĩ” còn gì? Mình cũng biết phân biệt chút chút…”

”À, mà này…”

Fujiko tiết lộ một việc khá bất ngờ.
“Tên của tớ, Fujiko là lấy từ tên một loài mộc nhĩ đấy”.
Cả Hana và Chisa đều bất ngờ trước nguồn gốc tên của Fujiko.
Vì cả hai đều nghĩ, tên của Fujiko là lấy từ hoa Fuji (một loại hoa màu tím thường nở thành chùm dài rủ xuống).
Fujiko liền giải thích cho hai người nghe.
Ông ngoại của Fujiko đã từng sống với cô hồi còn nhỏ, và đã trồng mộc nhĩ rất lâu năm. “Fujiko” chính là tên của một loại mộc nhĩ được thu hoạch vào mùa hoa Fuji nở.

“Chính vì vậy, so với những người khác thì khi nghe đến mộc nhĩ là mình cảm thấy rất thân quen… Nhưng hồi bé thì cứ cảm không thích vì tên mình là “mộc nhĩ”…”
“Chị cũng vậy đấy…”
Chisa khúc khích cười và cũng tiết lộ một chuyện khá bất ngờ.
“Tên của chị, “Chisa”, chính là rau diếp đấy… Là ông chị đặt cho đấy”.
“Thật á!”
“Thế sau chiến tranh, ông chị phát tài nhờ rau diếp à?”
“Hình như là vậy. Hồi bé ông thường kể với chị là rau diếp thường được khắc trên những bức tranh tường thời Ai Cập cổ đại đấy. Lúc đó mới thấy hơi vui vui một chút...”

Hana cười và nói.
“Tên của hai người hay thật đó.”
“Chứ còn gì!”
“Ừm, giờ thì thấy đúng là như thế thật.”
“Thế còn cậu? “Hana” tức là hoa gì?”
“Ừ, giá mà mình hỏi được bố mẹ nhỉ…”
“Không phải hoa anh đào sao?”
“Nhưng mình sinh vào mùa đông mà…”

Cả ba đang vừa đi vừa thong thả nói chuyện thì bất chợt dừng lại vì có tiếng động lớn.
Một tiếng sấm lớn. Rất gần.

“Vừa… vừa có sấm à?”
“Gần quá nhỉ.”
“Ôi không…”

Bỗng dưng cả ba đều đứng im bặt, và có tiếng bước chân lại gần.
Là chú ngựa con bướng bỉnh nọ.

”Mày sợ à? Lại đây!”
Hana vừa cất tiếng gọi, chú ngựa liền cất tiếng kêu rồi chạy lại gần 3 người.
Hàng ngày nó rất bướng bỉnh, dù Hana có gọi cũng rất dửng dưng, nhưng hôm nay thì lại rất ngoan. Hana vuốt ve chú ngựa.
Nó đang run rẩy. Hình như đang lo sợ điều gì đó.
Sợ tiếng sấm chăng…? Không, nhưng từ mấy hôm trước, chú ngựa ngày bắt đầu tỏ ra hơi sợ Fujiko.
Rốt cuộc là nó sợ điều gì nhỉ. Hana cứ nghĩ mãi.

Cả ba người và chú ngựa nhỏ bắt đầu cúi người, di chuyển một cách thận trọng hơn.
“Rời khỏi cây này thôi… Cúi thấp xuống…”
“Phải rồi, người ta thường bảo có sấm thì mộc nhĩ mọc rất nhanh đó.”
“Cái gì?”
“Thật không vậy?”
“À thì… cũng không chắc.”

Trong lúc nhóm Hana di chuyển đến một nơi an toàn hơn thì Aramaki và Ayu cũng bắt đầu nghe thấy tiếng sấm vọng lại từ xa.

“Ồ… có tiếng sấm.”
“Hiếm quá nhỉ”
“Mùa khô có lẽ là sắp kết thúc rồi… Năm nay ngắn quá nhỉ.”

Theo sự dẫn đường của bầy chó, Aramaki và Ayu đi dọc theo triền núi hiểm trở.
“… Nếu Hana đã từng đi theo lối này, chắc hẳn cô ấy vẫn còn khỏe. Ơn trời.”

Để đề phòng sấm sét và cháy rừng trên núi, cả hai quyết định đi xuống vùng thấp dưới chân núi.

Ngày hôm sau.
Hana tới gần khu nước để kiếm đồ ăn.
Suốt đêm qua, sấm rền không ngớt. Không biết có phải nghe chuyện có sấm thì nấm mọc nhiều hay không, mà Hana có cảm giác chúng mọc nhiều hơn thật.
Hôm nay quanh bờ nước cũng rất yên lặng. Không thấy bóng động vật đâu… Vừa nghĩ vậy thì Hana nghe thấy tiếng nước động.

“Cá sấu?”
Hana cảnh giác rời khỏi chỗ ấy.
Trước mắt cô là một con cá sấu kỳ dị… Trên lưng của nó mọc đầy nấm. Cả trên mặt. Không phải là một mà là mọc rất nhiều.
Con cá sấu di chuyển chậm chạp rồi trườn xuống nước. Trông nó có vẻ rất khổ sở.
Và Hana nhận ra.
Các loại động vật khác đang trốn trong bóng cây. Cả loài bò sát lẫn loài có vú.
Trên thân chúng đều mọc nấm.


Hana chạy về phía Fujiko.
“Mọi người ơi… gay to rồi!”
“Hana! Gay to rồi!”
Cả hai cùng đồng loạt kêu lên.
“Nấm mọc cả trên các con thú nữa!”
“Cây cối héo hết rồi.”

Theo hướng Fujiko chỉ, Hana và Chisa thấy các cây đều đang héo dần.

“Quanh đây… cây đang rữa ra và héo dần. Đúng là mộc nhĩ là loại nấm mọc trên những thân cây khô, hút chất dinh dưỡng từ trong thân cây nhưng chắc chắn là nó không thể cộng sinh trên thân cây sống được. Vậy mà nó mọc trên thân cây tươi kìa.”
“Trên cả động vật nữa?”
“… Quả nhiên, không phải là loại nấm thường.”
“Fujiko, cậu thấy trong người thế nào?”
“Cũng có gì khác đâu?”
Cả ba cũng kiểm tra người chú ngựa nhỏ.
“Chú mày… không bị nấm mọc nhỉ”
“Chắc không sao đâu.”

Hana nhớ lại câu chuyện hôm trước của Chisa và đoán.
“Này… có lẽ đây cũng là một loại mộc nhĩ bình thường nào đó…”
Hana nói với hai người chuyện mà cô từng nghe về thời Ai cập cổ đại.
Ngày xưa, những người phát hiện ra các kim tự tháp thời Ai cập đều bị chết, người ta cho rằng đó là do lời nguyền từ các Pharaon, nhưng thực ra có một giả thuyết là trong quá trình khai quật đã làm phát tán vi khuẩn hoặc virus cổ ra bên ngoài.
Đó là những loại vi khuẩn cổ đã từng tồn tại bình thường hồi xưa, nhưng thời người ta khai quật thì không còn nữa, vậy nên mới gây hại cho cơ thể cho những người khai quật đó.

”Loại nấm này, có khi là phát tán từ lúc chúng ta mở cái hầm đá đó.”
“Nghĩa là… nó là từng là loại mộc nhĩ bình thường, nhưng đối với thể giới này thì nó là kẻ ngoại lai, đúng không”
“Nó phát tán trong một môi trường hoàn toàn khác, tuy vậy lại có thể thích ứng khá tốt, và nếu chúng phát triển rất mạnh thì…”
“Có thể làm hủy diệt những loài đang có… phải không?”

Một sự im lặng nặng nề bao quanh 3 người.
“Làm sao giờ…”
“Nói vậy thôi nhưng cũng chẳng làm được gì đâu. Chẳng làm gì được nữa đâu, Hana. Cho dù toàn bộ sinh vật ở đây có bị hủy diệt đi nữa.”
”Tạm thời… hay là cứ trốn đi? Chẳng có gì đảm bảo là nấm sẽ không mọc trên người chúng ta cả.”

”Đúng vậy, thu dọn hành lý thôi.”
Hana vừa dọn đồ vừa nghĩ ngợi.
… Mình đã quyết định, là sẽ sống ở thế giới này.
Nhưng.
Thế giới này có cho phép mình làm điều đó hay không, thì còn chưa biết.

Hana, Fujiko, Chisa thu dọn đồ đạc rồi bắt đầu rời đi.
Bỗng nghe thấy tiếng chú ngựa nhỏ đang đi trước họ một chút.
Nhìn ra thì thấy có hai con chó con đang sủa trước nó.

“Gì vậy? Chó hoang à?”
“Này! Đi đi!”
Bọn Hana vừa nhặt cành cây khô, đá nhỏ vừa dọa hai con chó.
Thấy vậy, chúng liền thôi sửa, len lén đi lại gần 3 người. Sau đó chúng đi vòng quanh đánh hơi, rồi chạy đi như đã phát hiện được điều gì.

Chú ngựa nhỏ đứng bên cạnh Chisa, nghiến răng như dọa hai chú chó vừa chạy đi.
“Không sao chứ?”

”Bất ngờ thật… lại có chó cơ đấy. Đó giờ có thấy con nào đâu…”
“Hình như…”
“Trông giông giống… chó của anh Aramaki?”
“Há? Anh Aramaki?”
“Không lẽ đang tới gần đây…?”

… Hay là anh ấy, đang đi tìm mình?
… Sau khi mình bị cuốn trôi, anh ấy vẫn không nghĩ là mình đã chết, mà đã đi tìm suốt từ đó tới giờ…?
Trong giây lát, Hana gần như muốn khóc vì cảm động, nhưng cô đã lập tức quay về thực tại.

”Không được rồi! Anh Aramaki!”
Hana quay ngược lại phía Fujiko và Chisa, quyết định đuổi theo hai con chó nhỏ.
“Fujiko, hãy ra khỏi rừng theo hướng đó. Mình sẽ đi kiểm tra xem có anh Aramaki không!”
Hana vừa đuổi theo mấy con chó vừa chạy cắt ngang qua khu rừng.
Vừa chạy, cô vừa nhìn thấy rất nhiều động vật.
Tất cả bọn chúng trông đều rất uể oải vì bị nấm mọc trên người.

… Không biết nấm có mọc trên người bọn mình không nhỉ?
… Mấy con động vật bị nấm mọc thì sẽ ra sao nhỉ? Chúng sẽ chết?
… Cả cái cây khổng lồ đó, rồi cũng sẽ bị héo chết?

“Xin lỗi… xin lỗi…”
Hana vừa chạy vừa lẩm bẩm. Và cầu nguyện.

… Anh Aramaki, đừng đi theo bầy chó mà tới đây! Đừng có lại gần đây.
… Không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra với bọn em và bầy chó đâu.

Ayu đã nhìn thấy màu xanh ở bên kia vách núi.
“Rừng kìa. Chắc là có nước đấy”
Aramaki nghe thấy tiếng chó sủa từ xa.
“Là Delex đấy. Tiếng sủa khác quá. Có khi là nó đã tìm ra Hana chăng. Ta đi thôi.”

Nhưng Fubuki và Mitsuru đang đi trước Aramaki bỗng dừng phắt lại.
“Fubuki, Mitsuru, nào, đi thôi!... Sao thế?”

Fubuki và Mitsuru vẫn đứng yên.

[Translator: NhimKen]

February 12, 2012
7SEEDS Chương Kinh trập 7 - Tiến hành

Biển đã hiện ra trước mắt Ayu và Aramaki.

“Đúng như anh nói kìa. Lâu lắm rồi mới lại thấy biển.”
Từ một vách đá, Ayu tìm được đường xuống gần biển hơn. Những vách đá gần biển cũng không quá gập ghềnh, chỉ giống như những con dốc cao, nên hai người không phải vất vả gì lắm cũng tới được bờ biển.

“Cây cối mọc gần biển trông cũng hay nhỉ!”
“Tôi chưa tới vùng này bao giờ, nhưng ở bờ biển thì sẽ có nhiều thứ ăn được hơn đấy.”

Aramaki huýt sáo. Khoảng 10 con chó chạy đến.
“Đây là giày của Hana. Ngửi mùi lại một lần nữa, rồi đi tìm giúp tao nhé.”

Bầy chó tản ra. Nhìn từ phía sau, Ayu lên tiếng hỏi.
“Anh thực sự vẫn nghĩ là Hana còn sống à?”
“… Tôi… vẫn chưa nhìn thấy thi thể cô ấy… nên vẫn nghĩ là may ra còn hy vọng. Có thể chỉ là hy vọng thôi.”

Ayu tìm thấy một chỗ có vẻ phù hợp để dựng trại tối nay.
“Hôm nay ta nghỉ lại đây chứ? … Dưới biển chắc có thứ ăn được đấy. Nào, lặn xuống tìm cái gì đó thôi!”
Aramaki cười nhăn nhó.
“À không… tôi không làm được. Tôi không biết bơi.”
Ayu khựng lại. Ayu, gần như đông cứng.

“Anh không biết bơi?”
Ayu tròn mắt nhìn Aramaki.
“Anh không biết bơi?”
“Có cần phải hỏi lại những hai lần như thế không?”
“Không thể tin được! Thế mà vẫn được tới đây á! Thật xấu hổ!”

Ayu giờ đã hiểu được một chút cảm giác tức giận của Ango đối với đám người thường.
Cô quay ngoắt lưng về phía Aramaki.
Aramaki lí nhí giải thích về việc mình không biết bơi. Hồi học tiểu học thì không dám… Nghỉ hè thì toàn chơi bóng chày…
Ayu nghe nhưng vẫn quay lưng lại với Aramaki, bỗng dưng trong đầu cô nguội hẳn.
… Nhưng, người này, đã sống được ở đây hơn 10 năm.
… Tại sao? Vậy là không giống như các thầy nói, có năng lực hay không có năng lực, chẳng quan trọng gì sao?

Ayu quay phắt lại, nhìn chăm chăm vào mặt Aramaki.
… Để sống được ở đây, chắc chắn phải cần yếu tố gì khác nữa…

“… Gì… gì vậy…. Tôi… tôi xin lỗi…”

Aramaki nhìn xuống, vẫn tiếp tục giải thích. “Tôi cũng định nhờ Hana dạy cho nhưng mà…”. Nghe đến đấy, Ayu đã quyết định mình sẽ phải làm gì.

“Tôi sẽ dạy anh.”
“Há?”
“Thế nhỡ lúc nguy cấp mà không biết bơi thì chẳng phải rất gay sao? Có khi còn liên quan đến tính mạng của tôi nữa ấy chứ. Nếu partner mà không có năng lực tương xứng thì tôi không thể yên tâm được… Nào, giờ tôi sẽ dạy anh từng chút một.”

Ayu nhanh chóng đi vào một bụi cây gần đó để thay sang bộ đồ bơi.
Đó là một bộ đồ bơi đơn giản, quần đùi và áo bó. Quanh eo có thắt một bộ dây lưng, trên đó có gài dao.
Ayu hoàn toàn không để ý đến vẻ bối rối của Aramaki đang nhìn ngó loanh quanh, cô buộc gọn tóc rồi quay sang Aramaki nói tiếp.

“Vì thủy triều đang lên, nên ta sẽ làm quen ở chỗ đằng kia trước đã”.

Aramaki không có quần bơi. Mà nói thật, suốt bao nhiêu năm sống hoang da, anh chẳng có lấy một bộ quần áo tử tế. Bất đắc dĩ anh đành mặc một chiếc quần đùi thay cho quần bơi rồi bước xuống biển.

Bước sâu xuống ngang eo, Ayu vừa khoanh tay vừa nói với Aramaki.
“Anh có úp mặt xuống nước được không? Có thể để tự nổi được không?”
“À… chắc được…”
“Làm thử đi.”

Aramaki định nổi trên mặt nước mà không được, ngay lập tức phải ngẩng mặt lên.
Ayu cảm thấy tức giận với sự chậm chạp quá mức của Aramaki.
“Vô dụng thế nhỉ! Đến chó còn bơi được kia mà! Ngay cả Kuroda cũng…”
“Xin lỗi, tôi sợ quá…”
“Nếu giữ tay thì chắc là được. Làm vậy thì chắc không sợ nữa chứ?”

Ayu nắm lấy tay Aramaki.
Một cánh tay rắn chắc, Ayu nghĩ vậy. Là cánh tay đã tồn tại suốt bao nhiêu năm tới tận bây giờ.

“Đừng khum ngón tay vào lòng bàn tay. Khoát thế này này”
“Á! Tôi xin lỗi. Để tôi làm lại lần nữa.”

Aramaki cứ để Ayu cầm tay như thế, anh thử nổi trên mặt nước một lần nữa.
Ayu nắm tay anh, vừa quan sát vừa chỉ dẫn tiếp.
“Đừng dùng sức quá, cứ để mặc cơ thể trên nước… Tự khắc anh sẽ bơi được mà… Thư giãn đi.”

Trước mắt Ayu là tấm lưng rộng của Aramaki… Một vết thương lớn. Dấu tích của việc bị động vật tấn công.

“Thử mở mắt ra đi… thả lỏng cánh tay…”

Aramaki vẫn để Ayu giữ tay mình, lặng lẽ bơi, ngụp mặt xuống một lúc lâu.

“… Này! Anh vẫn còn sống đấy chứ?”
Oạp! Aramaki ngẩng mặt lên.
“Oa!... Được cầm tay có khác, không sợ mấy nữa.”
“Anh… nhịn thở cũng tốt đấy chứ?”
“Về điểm đó thì tôi rất tự tin.”
“Vậy thì tốt quá còn gì. Tại sao lại không bơi được nhỉ?... Một lần nữa nhé.”

Ayu vừa nhìn Aramaki vừa đưa ra thêm những chỉ dẫn mới, dẫn anh dần dần ra được chỗ nước sâu hơn.
Ayu vừa dạy Aramaki vừa nhận ra.

… Tiến bộ rất nhanh.
… Cử động của chân tay rất linh hoạt và mạnh mẽ. Người này… có khả năng vận động rất tốt.

Sau một hồi tập luyện, Aramaki đã có thể nổi được một chút, tạm thời vừa nổi vừa khua chân tay để tiến được một chút.
Aramaki bơi một mình về chỗ Ayu đang đứng, cất tiếng gọi to.


”Tôi bơi được rồi! Tuyệt không?”
“Mới đầu mà được như thế là tốt lắm. Nào, lại một lần nữa…”

Ayu vừa định dạy tiếp thì chợt thấy nhói đau ở gót chân.
Cô liền ngụp ngay xuống nước, nhìn vào gót chân.
Một con gì đó trông như con cá sấu đang cắn cô.
Vẫn ngụp trong nước, Ayu rút dao ra, định lôi con cá sấu ra thì Aramaki lao vội tới cứu cô. Vốn dĩ Aramaki định bơi lại một lần nữa thì đột nhiên thấy Ayu chìm trong nước, đoán là có chuyện gì gay go nên mới vội lao tới.

Aramaki cứ thế ôm Ayu rồi chạy thốc lên bờ.
Vừa bế vừa hốt hoảng hỏi.
“Cô… cô không sao chứ!? … May mà tôi tới kịp.”
“Làm gì tới mức đó. Trông anh còn hoảng hơn tôi kìa. Mau thả tôi xuống đi.”
“… Có đi được không?”
Ayu vừa được thả xuống, liền cúi xuống xem xét gót chân thật cẩn thận rồi quay lại phía Aramaki.
“Không sao đâu. Anh cũng phải để ý dưới chân đấy…”

Nói rồi cô mới nhận ra.

“Quần anh, bị trôi mất rồi à?”

Aramaki xấu hổ quá ngồi thụp xuống.
Ayu nhìn điệu bộ ngượng ngịu của Aramaki, bất giác cô phụt cười rồi quay lưng về phía anh.

“… Dù sao, cũng cảm ơn.”

Aramaki vừa giấu mình trong nước, vừa hoang mang không biết Ayu đã nhìn thấy hết cả chưa, trong đầu chỉ tràn ngập một từ “xấu hổ”, chẳng nghĩ được gì khác.
Dù vậy anh cũng nghĩ, như vậy mà Ayu vẫn bình thản như không, giỏi thật.

Bề ngoài trông Ayu vẫn bình thản, nhưng thật ra trong lòng cũng có chút bối rối.
… Hồi còn bé thì nhìn quen rồi. Tại vì bọn con trai toàn chơi trò cởi truồng.
… Nhưng anh ta ở trần mà ôm mình như vậy, sao mình cũng không thấy khó chịu gì nhỉ..

Trời đã tắt nắng.
Aramaki chữa vết thương ở chân cho Ayu, để cô nghỉ và một mình chuẩn bị bữa tối.
Ayu nhìn theo những cử động của Aramaki.
Như hôm nay đã thấy, anh ta có khả năng vận động rất tốt. Khi xử lý vết thương ở chân cho mình cũng làm rất chính xác.
Đúng là thành quả của việc đã tồn tại suốt mười mấy năm qua.
Nghĩ vậy, Ayu quyết định nói với Aramaki một đề nghị cho tương lai.

“… Này, anh Taka. Tôi nghĩ một lúc nào đó cũng sẽ sinh con, tới lúc đó, không biết có thể nhờ anh giúp có được không?”

Aramaki quá kinh ngạc, đánh rơi luôn xoong cơm tối xuống đất.

”… Cái… tự dưng cô nói cái gì vậy!?”
“Tất nhiên, nếu anh ghét thì đành chịu vậy…”
“Không phải là ghét…”

Trong lúc Aramaki còn đang rất kinh ngạc, Ayu bình thản nói tiếp phần suy luận của cô, “Nếu sinh con thì tôi rất muốn nó được hưởng gen di truyền ưu tú nhất.
Theo như quan sát từ trước tới giờ, tôi thấy anh rất giỏi.
Tất nhiên là không phải ngay bây giờ, nhưng nếu khi nào thuận lợi thì…”

Aramaki nghe Ayu nói vậy, liền thử giải thích cho cô nghe rằng chuyện sinh con không phải là thế.

Nhưng vì Ayu được nuôi dưỡng trong một môi trường đặc biệt nên cô không hiểu thế nào là tình yêu hay sinh con đẻ cái, vì vậy ý của hai người cứ lệch nhau.
Aramaki đã nhận ra suy nghĩ lệch lạc của Ayu.
Anh nói bọn giáo viên đã dạy cho Ayu về cách sinh con như thế, thật đúng là tồi tệ.

“Bọn giáo viên đó thật quá tồi tệ. Coi khinh cả cô lẫn chúng tôi.”
“Xin lỗi, tôi cũng chỉ định thử thế thôi…”

Aramaki lại thử giải thích về chuyện “yêu” là như thế nào, theo cách mà anh biết.
“Nếu có một người nào đó mà cô nghĩ là rất quan trọng đối với cô… người mà cô nghĩ rằng không muốn rời xa họ… người mà cô nghĩ rằng rất muốn yêu thương và ôm ấp họ một cách vô điều kiện… thì hãy nắm lấy người ấy.”
“Cảm giác yêu thương thì đại khái tôi cũng hiểu. Vì trước đây tôi cũng nghĩ rau cỏ mình trồng ra là rất quan trọng.”
“Ừ, cô nghĩ được như vậy là rất tốt. ”
Aramaki vừa cười vừa trả lời Ayu.

“… Phải rồi… Hana, là người mà anh “yêu” đó hả?”
Aramaki không trả lời ngay. Anh vừa nghĩ, vừa từ từ nói với cô.
Chuyện đó… có lẽ… hơi… khác một chút… Mà Hana cũng có người yêu khác rồi…

“A…. xin lỗi… tôi cũng không dám khẳng định được”.

Aramaki nói với Ayu, rằng thực ra bản thân anh cũng chưa thật sự hiểu rõ “yêu một ai đó” là gì.

“… Nói chung, là khó lắm…”
“… Đúng thế…”

Ayu ngồi cạnh Aramaki bên đống lửa, lặng yên suy nghĩ.
Kuroda lại gần cô. Ayu xoa đầu nó, rồi ôm nó vào lòng.

Ngày hôm sau…

Ayu và Aramaki đi dọc theo bờ biển, tới khu vực mà hôm qua họ còn chưa đi qua.
Một hồi lâu sau Derec xuất hiện, sủa ăng ẳng như ra hiệu điều gì đó.

“Derec… sao thế? Tìm thấy gì rồi à?”
Cả hai cùng chạy theo nó.
Trên bãi biển cách xa đó một chút, có đến mấy con chó của Aramaki đang tập trung lại ra hiệu.

Ở đó có một cây gỗ bị dạt vào bờ biển. Nhìn mảnh vải vướng vào thân cây, Aramaki nhận ra.
“Đây là… khăn tay của tôi? Nó đã bị rơi xuống dòng sông ngầm, chỗ Hana bị ngã…”
Một con chó khác có vẻ rất sung sướng, cho anh xem thứ mà nó vừa tìm được.
Một chiếc giày. Chỉ có một chiếc, và là giày leo núi.
Aramaki đổi sắc mặt.

Đây là giày Hana đeo khi đó.
Trong đầu Aramaki bắt đầu bùng nhùng những suy nghĩ.
… Dòng sông ngầm đó, hình như là chảy ra vùng biển này?
… Vậy, Hana cũng…?
… Thi thể của Hana cũng… trôi dạt tới đây…?

Ayu nhìn Aramaki từ phía sau.
Người anh bỗng như chùng hẳn xuống. Ayu lập tức nắm lấy tay Aramaki, chỉ cho anh thấy.
“Taka, anh nhìn kìa. Có vết nhóm lửa. Lại còn biết cách dập hẳn rồi mới đi đấy.”

Ayu rời Aramaki, chỉ cho anh thấy một dấu vết khác.
“Còn nữa, có rất nhiều vỏ sò ở đây. Chắc chắn là có người ăn… Có ai đó đã ở đây. Có thể không phải là Hana, nhưng tôi nghĩ rất có khả năng chính là cô ấy… Có lẽ cô ấy vẫn còn sống và bị dạt tới đây.”

Ayu nói vậy rồi quay sang nhìn Aramaki.
Aramaki không nhìn cô. Dường như anh đang chìm vào thế giới của riêng mình.
Từ đôi mắt anh, một dòng nước mắt đang chực chảy xuống.

Ayu giơ tay về phía Aramaki, nhưng rồi bất giác dừng lại.
… Cô không hiểu nổi cử động của chính tay mình nữa.
Sự bối rối của Ayu đột nhiên bị tiếng sủa của bầy chó cắt ngang.
Aramaki chợt tỉnh, quay về phía chúng.
“Thế nào? Thấy có mùi của Hana à?... Ta thử đuổi theo xem sao, Ayu. Có khi sẽ gặp được đấy.”

Cùng thời điểm đó, Hana, Chisa, Fujiko, ba người đang phải đối mặt với một hiện tượng bất thường.
Bầu không khí trở nên yên lặng hơn.
Chú ngựa nhỏ ương bướng có vẻ đang sợ điều gì đó.
Cả ba người đều nhận thấy, loại nấm mà dạo gần đây mới mọc lên nhiều hơn, và chúng bắt đầu xâm thực một cách nhanh chóng, chứ không phải chỉ là mọc thêm nhiều nữa.
Nấm mọc ở khắp nơi, chi chít trên cây đại thụ, tới mức trông rất đáng sợ, như thể đang ăn sâu vào nó.
Cả ba cuối cùng cũng nhận ra. Thế này, thực sự là rất bất thường.

[Translator: NhimKen]

Cuộc hành trình của Aramaki và Ayu vẫn đang tiếp tục.

Ayu nhận ra sự thay đổi của cảnh quan xung quanh.

“Cây cối mọc đã khác rồi… Độ cao so với mực nước biển cũng giảm xuống, mặt đất dần trở nên bằng phẳng hơn.”
“Tôi nghĩ, có khi chúng ta gần ra đến biển rồi cũng nên.”
“Đúng vậy… Ối!”

Kuroda nhảy phốc lên ba lô Ayu. Từ phía sau, nó bắt đầu nghịch vầy khuôn mặt cô.

“Kuroda, gì thế? Đói rồi thì cứ ăn đi.”
Aramaki vừa cười vừa nói với Ayu.
“Nó muốn chơi đó.”
“Chơi… nhưng chơi gì bây giờ?”

Được Aramaki chỉ cho, Ayu tuy không hiểu tại sao nhưng cũng nhặt một cành củi khô ném thử.
Kuroda vội nhảy đuổi theo cành củi. Nhặt được rồi, nó lại vội vã mang về chỗ Ayu, hướng về phía cô mà sủa oăng oăng. Giọng nó nũng nịu như thể muốn hối thúc Ayu làm gì đó với cành củi mà nó vừa mang về.

Ayu thấy thế liền nghĩ.
… Ngốc à? Thế này thì có gì vui?
… Hình như nó bảo, làm nữa đi à?
Ayu không thể hiểu nổi phản ứng của Kuroda.

Ayu nhận ra Aramaki đang vuốt ve hai chú chó mà cô chưa thấy bao giờ.
“… Vất vả quá nhỉ. Cảm ơn nhé, Derec, Teno!”
Hai chú chó này sau khi được Aramaki vuốt ve, lại chạy đi mất như thể đang tìm kiếm thứ gì.
“Hai con vừa nãy, tôi chưa thấy bao giờ.”
“Ừm, tôi nhờ chúng đi theo nhiều hướng để tìm Hana.”

Họ tìm thấy một nguồn nước và dựng lều ở đó.
Vừa chuẩn bị bữa ăn, Ayu vừa thử hỏi Aramaki một điều mà cô vừa mới nghĩ đến.

“Này, tổng số chó của anh, là khoảng bao nhiêu con?”
“Nhiều lắm, tôi không nhớ nổi nữa. Chắc phải hơn trăm con.”

Đàn chó của Aramaki, đến khi vượt quá một số lượng nào đó thì chúng sẽ tách ra sống thành từng đàn. Aramaki nói, đó là vì nếu tất cả chúng cùng sống ở một chỗ thì sẽ ăn hết mất thức ăn ở khu vực đó mất.

Ayu vừa nghĩ vừa nói với Aramaki.

“… Ừm, anh từng nói, những con chó đó vốn là ở Hokkaidou, ở Honshuu này không có đúng không? Tức là anh đã mang loài chó mà ở Honshuu không có, rồi làm cho chúng tăng dần lên đúng không? Chẳng phải là đông quá sao? Nếu một loài mà vốn dĩ ở đây không có, nay lại tăng lên một cách bất thường, thì có khi vì thế mà một loài nào đó sẽ bị tuyệt diệt đấy.”
“Xin lỗi… chuyện đó, tôi chưa từng nghĩ tới. Chỉ nghĩ là, được sống bên chúng là tôi hạnh phúc rồi… chúng bảo vệ tôi, khiến tôi an tâm…”
“Mà cũng chẳng còn cách nào khác. Vì chỉ để sống được không thôi, đối với anh cũng đã rất vất vả rồi.”

Bữa tối kết thúc.
Aramaki ngồi bên đống lửa, lặng yên vuốt ve hai chú chó.
Ayu nhìn thấy vậy liền nghĩ.

… Trông anh ấy có vẻ buồn. Mình đã nói điều gì không hay chăng?

“Taka, anh giận à? Có lẽ… là tôi đã nói hơi quá… Nhưng, chuyện đó là thật mà…”
“… Tôi có giận gì đâu. Chỉ nghĩ là… Ayu giỏi thật đấy… Còn tôi thì nghe chuyện đó rồi, nhưng cũng không biết phải làm sao, mà cũng không làm được gì cả…”

Nói vậy rồi Aramaki nhìn xuống đất. Ayu liền tiếp lời.

“Tôi nghĩ, như vậy là được rồi. Ít nhất là cũng không sao đâu. Những thứ gì phát triển quá mức, vượt mức cân bằng thì đều bị chọn lọc một cách tự nhiên, rồi lại giảm dần ấy mà.”

Nghe Ayu nói vậy, bất giác Aramaki trông như muốn khóc.

“Ôi trời, anh không sao chứ? … Tôi lại nói gì không phải nữa rồi.”

Ayu khom lưng, đưa tay vuốt nhẹ lên lưng Aramaki, lúc này đang ho nhẹ.
Hơi ấm từ cơ thể Aramaki truyền đến bàn tay của Ayu.
Bất giác cô bỏ tay ra.

”Tôi ổn mà. Ayu, cô thú vị thật đấy… Chúng sẽ bị chọn lọc sao?”
Ayu tuy không hiểu Aramaki nói mình thú vị là ở chỗ nào, nhưng cô vẫn tiếp tục nói về chuyện “chọn lọc trong tự nhiên”.

Ví dụ, nếu số lượng sư tử tăng lên quá nhiều, ăn thịt hết thỏ thì đến lượt sư tử sẽ bị giảm dần. Cả thực vật lẫn động vật đều vậy, sự cân bằng là quan trọng nhất.
Nếu một loài nào đó tới sống tại một nơi mà trước đây chưa hề có nó, và phá hoại hệ sinh thái ở đó, thì tự nhiên tự khắc sẽ có rất nhiều cách để lấy lại sự cân bằng.
Về chuyện đó thì chó hay người cũng như nhau, chẳng qua chỉ là một hạt cát trong tự nhiên mà thôi.

“… Tôi hiểu rồi. Nhưng dù vậy, nếu không có bọn chúng thì chắc tôi cũng không thể sống được tới ngày hôm nay. Chỉ mong cho chúng sau này cũng được sống tiếp ở đây, không biết có được không?”

Đêm đó, Ayu nằm một mình trong lều, nhìn chăm chăm vào bàn tay mình.
… Anh ta không làm gì mình cả, mà sao tự mình lại chạm vào…
… Hình như cũng không thấy khó chịu…

Sáng hôm sau, Aramaki tươi cười nói.
“Nào, hôm nay đi nhiều vào nhé. Chắc là sắp thấy biển rồi đấy.”
Ayu nhìn Aramaki.

… Trông mặt thế này, chắc đêm qua anh ấy không ngủ được.
… Dù là chuyện đúng, nhưng nói quá thì đúng là cũng không nên…

Đi được một hồi, từ trên một cái cây đột nhiên có quả rơi xuống. Ayu không tránh mà tự nhiên đưa tay ra bắt lấy. Đó là một loại quả vỏ mỏng, cứng, bên trong rỗng không.
Aramaki gọi nó là “quả bóng”.

“Tới gần biển Nhật bản thì sẽ thấy loại quả này. Chẳng ăn được, thôi thì dùng làm đồ chơi vậy… Fubuki!”
Aramaki ném “quả bóng” về phía xa.
Fubuki chạy vội đi, nhảy lên rồi tóm lấy.
“Cả Mitsuru nữa!”
Ngay lập tức nó cũng giống Fubuki, nhảy một cú rất đẹp rồi chộp lấy quả bóng.
Ayu tròn mắt kinh ngạc về tốc độ chạy, khả năng bật và khả năng phát đoán chính xác của hai chú chó.

“Thể lực của chúng tốt thật đó! Có khi dùng được vào làm việc gì cũng nên.”
“Chừng ấy thì tôi cũng làm được mà. Ayu, ném bóng đi.”
“Ném? Cho anh á?”
“Ném lên trời ấy!”

Tuy không hiểu lắm nhưng Ayu vẫn ném thử.
Aramaki vươn người lên, bắt lấy của bóng, rồi lại ném về phía Ayu.
“Thêm một quả nữa đi. Xa hơn nữa!”
Ayu dùng thêm sức, ném xa hơn. Aramaki ngay lập tức chạy đuổi theo, nhảy lên rồi bắt lấy.
Cơ thể Aramaki tràn ngập một cảm giác quen thuộc ngày xưa. Mắt anh sáng lấp lánh.

“Tôi làm chốt gôn cũng giỏi lắm đó!”
“Chốt gôn?”

Ayu vừa nói với Aramaki, vừa chụp lấy quả bóng mà anh vừa ném trả lại.
Nhìn dáng Ayu bắt bóng, mắt Aramaki lại sáng lên.

“Ayu, khả năng vận động của cô tốt thật đấy!”
“Đương nhiên rồi! Mọi người trong đội của tôi đều thế… nếu không, sẽ không được ở lại đâu.”
“Ta chơi trò bắt bóng nhé!”

Theo lời Aramaki, Ayu cứ ném bóng, bắt bóng, lại ném, rồi lại bắt…
Vừa lặp đi lặp lại, Ayu vừa nghĩ.

… Trò gì thế này? Mình, đang làm gì thế này?

Aramaki vừa ném bóng về phía Ayu, rồi lại bắt lấy bóng ném từ cô. Anh liên tục hô lên những từ gì đó. Kiểu như “Nice catch”, “tuyệt quá”, hay là “đúng thế!~”…
Ayu tuy không hiểu là phải phản ứng lại những tiếng hô đó như thế nào, nhưng cô vẫn tiếp tục ném và bắt.

Lúc Ayu đang định bắt một quả bóng của Aramaki thì Kuroda chen vào. Nó nhảy lên, chộp lấy quả bóng rồi chạy biến đi mất.

“Kuroda! Không được chen ngang!”
Kuroda vẫn ngậm quả bóng, chạy khắp vòng quanh.
Nhìn thấy vậy, Aramaki cười lớn.

Ayu thấy anh cười vậy, trong lòng thấy yên tâm hơn chút.
… Hình như anh ấy đã vui trở lại. Tuy không biết tại sao, nhưng như vậy là tốt rồi.

Ayu lấy lại được quả bóng rồi, Aramaki liền nói.
“Ayu, cô thử đập bóng của tôi nhé?”
“Há? Đập bóng?”

Aramaki tìm thấy một cành cây dài và tương đối thẳng, anh giải thích cho Ayu.
Cầm thế này. Đập vào quả bóng đang bay đến thế này.

“Chỉ cần đập trúng là được chứ gì? Đơn giản quá.”
“Thế á?”

Aramaki cười ranh mãnh, rồi đi ra xa, đứng vào vị trí.

“Anh Taka, cái này, là để kiểm tra độ tập trung à?”
“Ayu, chỉ là chơi thôi mà.”

Chơi.
Ayu không hiểu nổi. Giờ, sao lại cần chơi chứ?
Nhưng cô vẫn thử vung gậy lên đúng lúc Aramaki bắt đầu ném.
Rất kịp, nhằm thẳng vào quả bóng mà vụt, nhưng vẫn không trúng.
… Ơ?

“One strike! Thêm quả nữa.”

Ayu lại vung gậy. Lại trượt!
Sao lại trượt nhỉ?

“Two strike!”

Không hiểu sao, khi nghe Aramaki hô vậy, Ayu lại cảm thấy tức khí.
Aramaki giơ 3 ngón tay lên và nói với Ayu.
“Strike ba quả là out đấy! Tôi chưa từng strike quả nào đâu nhé!”

Ayu khom người, cởi áo khoác, cầm gậy lại một lần nữa.

Aramaki ném, Ayu đập. Trúng rồi!
“Trúng rồi!”
“Đáng tiếc! Quả đó hỏng rồi. Phải đánh bay thẳng về phía trước cơ… Thêm quả nữa, lần này tôi ném thật sự đó.”

Aramaki ném thẳng tới. Ayu vung gậy.

Cốp! Một tiếng động dễ chịu vang lên, quả bóng bay vượt trên đầu Aramaki.
Aramaki vừa dõi theo hướng bay của quả bóng, vừa nói “Left!”

“Hay quá!”
Bất giác Ayu nở nụ cười. Tuy không hiểu là thế nào, nhưng cô cũng bắt đầu thấy thích nó.
“Oa, bị đập trúng mà tôi cũng thấy vui này… Quả đó tôi đã ném hết sức đấy.”
“Thế nào?”
Tuy chính mình nói thế, nhưng Ayu cũng không hiểu “Thế nào” là thế nào cả.
Aramaki nói với cô.
“Thêm một lần phân thắng bại nữa!”

Cứ như vậy, Ayu và Aramaki ném bóng rồi lại đập bóng.
Tuy không hiểu lắm, nhưng Ayu dần dần bị cuốn theo với Aramaki.
Đến lúc nhận ra thì trời đã bắt đầu tối. Mình mẩy đau khắp nơi. Bàn tay cũng rộp lên.

“… Người tôi đau quá…”
“Tôi cũng vậy. Tại vì hôm nay dùng đến cả phần cơ bắp mà ngày thường không mấy khi dùng.”
“Cái đó, gọi là bóng chày đó hả? Một trò chơi à? Tốn sức thế cơ mà…”
“Chỉ là một phần rất nhỏ thôi. Có thêm nhiều người thì còn vui hơn nữa.”
“Vui gì chứ? ... Chẳng phải là lãng phí thời gian sao? Cả ngày hôm nay tôi chẳng làm được gì cả…”
“Với tôi thì… Không lãng phí đâu.”

Ayu tựa vào một cái cây đổ gần đó.
Cả cơ thể cô tràn ngập một cảm giác mệt mỏi dễ chịu, rồi chợp mắt lúc nào không biết.

“… Cảm ơn cô, Ayu. Hôm nay tôi đã được chơi bóng chày… Chắc có lẽ, tôi sẽ còn sống được thêm một thời gian nữa.”
Ayu đã ngủ thiếp đi mất, không còn nghe được câu ấy của Aramaki nữa.

Aramaki nhận ra là cô đã ngủ, liền nhẹ nhàng đắp áo khoác lên người Ayu.
Anh cời lửa, rồi cứ thế nằm luôn bên cạnh cô.
Như mọi khi, Fubuki và Mitsuru vừa nằm bên cạnh Aramaki, vừa canh chừng xung quanh.

Một hồi lâu, Ayu tỉnh dần khỏi cơn buồn ngủ.
… Đùa à, mình vừa ngủ?
… Không thể tin được. Ngủ lúc nào mà không biết, mất cảnh giác quá.

Cô từ từ mở mắt. Cô gặp ngay khuôn mặt nằm nghiêng của Aramaki. Hình như anh đang ngủ.
… Dù người này không định làm gì, nhưng có thể có con gì đó tấn công thì sao.
… Nhưng cảm giác mệt mỏi này dễ chịu quá, không dậy nổi…

Nằm giữa Ayu và Aramaki là một con chó lớn. Hơi ấm của nó truyền sang tới Ayu.
Phía bên kia, Kuroda đang nép sát vào người cô.

… Vì đã có bầy chó, nên không sao ư?
… Anh Taka, suốt bao nhiêu năm, đã cùng ngủ với bầy chó thế này.
… Trong khu tập huấn hồi trước, không hiểu sao lại không có chó. Nếu mà có chó, thì chắc là trong bài kiểm tra cuối cùng, nó sẽ luôn theo sát Gengorou, rồi đánh đổi cả mạng sống để giúp cậu ấy.
… Vậy tức là… đối với các giáo viên, chắc chắn sẽ bất lợi…

Mặt khác, ba người Hana, Fujiko, Chisa, tuy vẫn chưa giải quyết được chuyện mấy nốt chàm, nhưng vẫn đang sống rất thuận lợi.

Một ngày nọ, ba cô nhận ra là từ lúc nào mà số lượng nấm đang tăng lên nhanh chóng.

“Nấm mọc nhiều nhỉ. Giá mà ăn được thì có phải tốt không…”
“Ừ, đúng đấy, nấm tăng lên nhiều quá… Lúc trước có thấy thế đâu.”
“Ừ, trước không có mà.”
“… Mà này, Hana, đây, chẳng phải là nấm đông cô sao?”
“Nấm đông cô? Thật không?”
“Xem này, nó giống với loại trong hầm ở bãi khai thác đá hôm nọ lắm.”

Từng chút một, hai loại nấm đó, từ từ, chắc chắn lan dần đến gần khu nước nơi cây đại thụ đang chiếm ngự.

[Translator: NhimKen]

[Nguồn:http://vnsharing.net/forum/showthread.php?t=175303&page=43]

Fujiko chợt liên tưởng tới một nhân vật khá mơ hồ.

Một người với mái tóc đơn giản, hơi lượn sóng mềm, đôi mắt dài và hẹp dưới đôi lông mày kiên định, có cảm giác anh ta rất tự tin.

Trang phục thì… một chiếc sơ mi đơn giản, hình như mặc áo khoác trắng thì phải?

… Không biết Ban-chan trông thế nào nhỉ? Có giống thế không?

“A! Hana! Này, Ban-chan trông thế nào? Có đẹp trai không?”
“Đẹp trai… chắc vậy… Tớ cũng không rõ nữa… Tóc tai thì dài mà xoăn tít… Cho nên mắt còn không thấy rõ nữa là...”

“Ế ế ế! Bí ẩn à? Kiểu lạnh lùng à?”
“Lạnh lùng… thì cũng không phải… chính xác ra là, hay xấu hổ và dễ thương chăng?”
“Ế!”

Fujiko liền vẽ phác họa một khuôn mặt có mái tóc dài và xoăn, cười với vẻ xấu hổ.
… Hừm. Có khi lại đúng gu của mình cũng nên.

Không hề biết Fujiko đang nghĩ gì khi cứ một mình gật gù như thế, Hana chợt nhớ ra một chuyện.

“A, phải rồi! Fujiko, chị Chisa, hai người có biết cái hình trông như tượng đá ở khu hồ nước không?”

Hana để Fujiko và Chisa ở lại trên vách đá, còn mình xuống gần nơi có thứ trông như tượng đá ở khu hồ nước, rồi chỉ cho họ.

“Đây này, đây này!”
“Ừ đúng thật, kể ra trông cũng giống khuôn mặt…”
“Cậu nói mình mới thấy, đúng là khuôn mặt thật…”

Vì cỏ đã mọc đầy nên nhìn không rõ, nhưng chỗ đó trông đúng là một khuôn mặt đang nằm ngang.

Đầu Hana cao vừa đúng phần trán của khuôn mặt. Nghĩa là bề ngang của khuôn mặt tượng đó dài khoảng chừng bằng chiều cao của Hana. Khá lớn.

“Tượng Phật chăng?”

“Tượng Phật…! Vậy có khi đây là một trong bảy ngọn Fuji? Liệu có kho dự trữ không nhỉ? Nếu có đồ ăn thì tốt, nhưng chúng ta cần đồ dùng hàng ngày hơn! Một tấm vài hoặc một thứ gì đó để đựng cũng được…”

“Phải đấy, đồ để viết, kim hoặc chỉ chẳng hạn…”

Hana lại leo lên, thêm vào cuộc bàn tán giữa hai người.
“Tốt rồi! Vậy ta sẽ thử đi tìm đường vào!”

Hana quyết định tiếp cận từ một đường hầm lớn mà Fujiko và Chisa đã phát hiện ra từ trước.

Đó là một chỗ ở đằng sau bức tượng phật, bề mặt đá có vẻ như là được con người làm ra.

Ở đó, nhìn thoáng qua thì có vẻ như là một vách đá dựng đứng, nhưng lại có rất nhiều chỗ là đường thẳng, có cảm giác như nhiều tảng đá được con người đào rồi xếp lên vậy.

Từ những chỗ đường thẳng đó, cây cỏ mọc um tùm nên rất khó nhìn, nhưng có vẻ như chúng được xếp rất đúng quy cách.

“Dưới đáy có nước đọng… Vào mùa mưa thì chắc đã ngập cả rồi.”
“Thử xuống xem sao.”
“Cẩn thận đấy.”

Hana vừa dùng thừng, vừa vịn vào mấy cành cây để thận trọng đi xuống.

Nhìn vào phần tay đang nắm mấy cành cây, Hana chợt giật mình.
Đã có vết chàm. Có lẽ là giống với những nốt trên người Fujiko và Chisa.

… Tất cả mọi người… nghĩa là, có thể do nước, do đồ ăn… hoặc do những cây cỏ sống ở vùng này có chứa chất kích thích (gây dị ứng?)…

Hana tạm ngắt suy nghĩ đó lại. Giờ phải tập trung vào bước chân và kiểm tra an toàn xung quanh đã.

Hana tiến từng bước thận trọng. Chân cô bước lên một chỗ có bậc, rồi lại xuống một bậc. Tiếp theo lại bậc nữa. … Đây là cầu thang.

Hana gọi to về phía Fujiko và Chisa.
“Có cầu thang dài lắm! Tớ sẽ thử đi hết xem sao!”

Dọc theo bên trong đường hầm, cái cầu thang phủ đầy cỏ đó cứ nối tiếp mãi.
Xuống một hồi lâu, thì thấy một chỗ bằng phẳng, như là đầu cầu thang vậy.

Đi tiếp một chút nữa thì thấy trên mặt vách rễ cây rủ xuống chằng chịt, trông như một bức rèm vậy.

Hana vén bức rèm đó ra. Bên trong, là một khoảng không rộng.
Đó là một căn phòng rộng hình tứ giác. Khá lớn. Bên trong lại có cầu thang nữa.

Hana vừa quan sát căn phòng, vừa do dự không biết nên đi tiếp không.
… Chỗ này… là gì vậy nhỉ.
Trông có vẻ khác với những kho dự trữ khác.

… Không lẽ, đây là một nơi gần giống như Long Cung…
Có khi lại có thứ gì đó rất đáng sợ.
Có khi nó sẽ sụp.
Có khi mình sẽ bị chôn sống.
Có khi những thứ đáng sợ đã bị đông lạnh cả rồi…

… Có khi không nên vào thì hơn…
“Đây là, lối vào à?”
“Vào được đấy, Hana!”

Dòng suy nghĩ tiêu tực của Hana bị cắt ngang bởi tiếng của Fujiko và Chisa.
“Ừm! Bên trong cũng có cầu thang, có vẻ như đi được xuống bên dưới! Để tớ thử đi xem sao!”

Hana hít thật sâu.
Bên trong nếu có thứ gì dùng được thì mình sẽ lấy về. Vì Fujiko và Chisa.

Hồi ở Long Cung vì quá sợ nên đã không cầm được thứ gì về. Trong khi chị Ran thì mang được bao nhiêu thứ.
Lần này thì nhất định…
“Oaaa…”

Hana lại bước vào một căn phòng rộng. Tường cao có dễ bằng một tòa nhà 5 tầng…? Hay hơn nhỉ?
Trên trần nhà có những ô hình chữ nhật để lấy ánh sáng mặt trời, nhờ vậy nên vẫn sáng.
Chỗ này… hình như mình đã thấy ở đâu rồi thì phải… Hay là do mình tưởng tượng…

Mùi của đất, mùi của nước, mùi của rêu.
Trên mặt sàn có một vài cái hố hình tứ giác trông như bể bơi. Khá là sâu.
Dưới hố hình như có đọng nước. Bên trong thành hố rêu mọc đến một nửa. Chắc hẳn vào mùa mưa, nước đã đọng đến mực ấy.

Hana thấy tim đập thình thịch.
… Cô nghĩ, chắc không phải chỉ vì sợ.

Nhìn kỹ căn phòng rộng lớn đó, thì thấy trên một phần bờ tường có gắn một thanh cầm tay.
Bên cạnh đó là một cánh của.
“Giống kho lạnh quá… Chắc không phải kho lạnh đâu nhỉ? Không thấy ghi “Nguy hiểm, cấm mở” nên chắc mở ra cũng không sao đâu nhỉ…”

Hana cầm lấy tay cầm, định xoay. Nặng quá. Không xoay được.

”Luồn gậy vào thử xem.”
“Sức ba người hợp lại thì chắc sẽ mở được đấy.”

Fujiko và Chisa đã tới từ lúc nào.
“Ế? Sao? Cả hai vào từ lúc nào vậy!?”
“Có bậc thang rồi thì xuống được mà. … Với lại, sao có thể để cậu chịu nguy hiểm một mình được.”
“Người ta thường bảo: “Có chết thì chết cả chùm!” đấy”
“Chị Chisa… cả chùm gì chứ…”

Cả ba cô gái cùng cười, luồn gậy vào chỗ tay cầm, ba người đồng đoạt cùng đẩy.
Kítttt. Rồ ồ ồ
Chỗ tay cầm vừa bắt đầu xoay được là xoay rất dễ dàng, cùng với nó, cánh cửa mở ra.
“Cửa này dày thật đấy ----”

Dò dẫm bước vào bên trong, thấy tối thui. Một căn phòng hình tứ giác, chẳng có gì cả.
Sâu bên trong, lại có thanh tay cầm và cánh cửa.

“Này… hay nhỡ là rác hạt nhân…?”
“… Nếu vậy thì phải nghiêm mật hơn chứ…”
“Mở được rồi. … Ủa, cái này nhẹ thật.”

Có tiếng ken két vang lên, tay nắm xoay, cánh cửa mở ra.

Từ bên trong cánh cửa, có gió thổi tới.
Hana tưởng vậy. Nhưng ngay lập tức nghĩ lại, chắc là do mình tưởng tượng.
Vì họ vừa mở một căn phòng lâu ngày bị đóng kín, nên đó chỉ là chuyển động của không khí mà thôi.

Tay cầm đuốc. Họ bước vào bên trong cánh cửa vừa mở.
Trên mặt sàn có rất nhiều thứ hình khúc gỗ xếp với nhau. Trên bờ tường thì có nhiều rất ngăn kéo.

“Gì thế này? Nấm à?!” Fujiko kêu lên.

Trên bề mặt những khúc gỗ xếp đầy trên mặt sàn, mọc lên rất nhiều nấm.
“Ồ… không biết có ăn được không nhỉ?”

Fujiko giơ tay ra. Vừa chạm vào cây nấm, đã thấy nó rụng xuống lả tả.
“Không được rồi.”

“Chắc vậy…”

“Trông giống như nấm rơm với gỗ sếu hay gì đó … kiểu như hộp nuôi cây ấy, hoặc đồ đóng hộp ấy… ” (câu này khó quá chưa dịch được, đợi đến lúc có hình rồi đoán =.=)

Hana mở một ngăn kéo.
Có rất nhiều rau có vẻ như đã được đóng hộp.
Hana thử cầm lên, ngay lập tức chúng rụng lả tả.
“A… không được rồi…”

Ba người cuối cùng cũng hiểu, căn phòng này hình như là để chứa rau và các loại nấm… Chuyến đi thử nghiệm này, đáng tiếc là đã thất bại. Và cũng chẳng tìm được thứ gì có thể dùng được, nhưng…
Họ đã thu hoạch được một điều. Theo quan sát và những gì ba người còn nhớ, thì nơi đây rất giống Utsunomiya.
Đó là một khu khai thác đá cẩm thạch. Bức tượng đá đó, là tượng Quan âm của vùng này.
Nó nằm ngang như vậy, chắc là do đã bị đổ*.
* http://en.wikipedia.org/wiki/%C5%8Cya_Stone (minh họa)

Chuyến thám hiểm đã kết thúc. Cả ba quay về ăn cơm.
Vừa ăn vừa kể chuyện rất vui về chuyến thám hiểm.
Vì tất cả đều an toàn trở về, cả ba đều chế lẫn nhau, là lúc nãy vừa vui lại vừa sợ.
Nhưng đáng tiếc, chỗ vừa tìm ra ấy lại không phải là nơi mà mọi người muốn sống.
Hơn nữa, vì chẳng thu hoạch được cái gì đáng kể, cho nên cả ba đều cảm thấy hơi thất vọng vì công sức mình đã bỏ ra.

Sau khi câu chuyện về chuyến thám hiểm lắng xuống, Fujiko bỗng hơi nghiêm mặt nói.

“Hana… tớ hỏi chuyện này không biết có được không… chuyện về bạn trai, cậu quên được rồi chứ?”
“Fujiko!”
Chisa nhìn Fujiko với vẻ mặt có vẻ trách mắng.

“Xin lỗi, thật khó nói. Nhưng cậu đang khỏe mạnh thế này…”
“Không đâu. Anh ấy thì… hình như đang ở đội hạ B thì phải.”
“Há!? Cái gì, có chuyện ngẫu nhiên vậy sao?”
“Mọi người bảo, đó không phải chuyện ngẫu nhiên.”

Hana ngập ngừng trong giây lát rồi quyết định nói thật với Fujiko và Chisa.
Chuyện hình như bố mẹ cô có liên quan đến dự án 7 SEEDS. Nhờ mối quan hệ đó mà cô và bạn trai cô đều được đến đây. Và vì nguyên nhân đó mà cô đã cãi nhau với Hạ A…

“… Hạ A, đã phải trải qua một cuộc kiểm tra tuyển lựa tàn khốc, tới mức có người phải chết mới tới được đây… Người làm chuyện đó là bố em. Thế mà con gái ông ấy lại được vào dự án mà không cần phải kiểm tra gì… họ nói vậy và rất tức giận… nói bố em bẩn thỉu…”
“Ôi trời…”
Hana cúi mặt. Ngay cả Fujiko cũng tỏ vẻ kinh sợ…

“Ừm… tức là họ nói, được chọn vào dự án nhờ mối quan hệ đó, là chuyện bẩn thỉu?”
Chisa hỏi thẳng Hana.
“Vâng…”
Hana vẫn cúi mặt trả lời.

“Mọi người trong đội Hạ A, chắc là không hiểu chuyện đời lắm nhỉ?”
Nghe thấy Chisa nói câu bất ngờ đó, cả Hana và Fujiko đều ngạc nhiên nhìn Chisa.

“Chuyện đó chẳng phải là đương nhiên sao? Chị cũng vậy đó. Ông của chị, thường được gọi là Ông trùm trong giới chính khách, chắc chắn là cũng liên quan tới dự án này. Vậy chắc chắn ông sẽ nói: Vì tôi đã góp cả quyền lẫn tiền, vậy nên phải đưa cháu gái tôi vào!”

Trước con mắt tròn to vì kinh ngạc của Hana và Fujiko, Chisa điềm tĩnh suy luận tiếp.
Nếu nói về mối quan hệ, vậy thì tại sao Hạ A lại được chọn?
Hẳn đó không phải ngẫu nhiên. Trong đó chắc chắn, là phải có mối quan hệ hoặc sự đầu tư của ai đó.
Không thể nào không có chuyện đó. Không có mới là chuyện lạ.

“Sau này, nếu có cơ hội gặp mọi người trong Hạ A, nếu có thể nói cho họ biết những mối quan hệ thật sự trong đời là như thế nào thì tốt quá.”
Chisa vừa điềm tĩnh, vừa khẽ cười, vừa như có ẩn ý, nói với Hana.

Fujiko lẩm bẩm.
“Hình như… bố em cũng là bác sĩ… nhưng chắc là có mối quan hệ nào đó.”
“Đúng thế. Không phải được chọn ngẫu nhiên đâu.”
Chisa nói như thể đó là chuyện đương nhiên.

* Sợ Chisa quá, như thể cô ấy được biết trước mọi chuyện vậy ^^. Đúng là "cao thủ chính trường" ^^ Về điểm quan niệm với đời này, mình cảm thấy Chisa có cái gì đó rất giống Akio.

“Hana. Chuyện cha em cho em và cả bạn trai vào dự án, tức là tiếng nói của ông ấy rất có trọng lượng. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, vì dự án này mà ông ấy đã làm việc quên mình.”

Hana, trước câu nói đầy bất ngờ của Chisa, cô lặng lẽ rơi nước mắt.

“Chị Chisa… chị bênh cha em sao…?”
“Em là con gái, em không bênh cha mình sao? Hãy biết tự hào về ông ấy. Nếu ông ấy là kẻ lười biếng và chỉ biết đến mình, thì không bao giờ có được khả năng đó đâu.”

Trong lòng Hana, tình cảm cô dành cho bố mẹ vốn âm ỉ, nay đã dần dần thay đổi. Bố… mẹ… Cả hai đã dốc hết sức… đánh đổi cả mạng sống…

Trong lúc Hana buồn bã nhớ tới bố mẹ mình, thì Chisa chuyển câu chuyện “mối quan hệ” sang một hướng hoàn toàn bất ngờ.

“Có khi ông chị cũng làm vậy đó. Cho anh chàng đã từng có đính ước với chị vào chẳng hạn.”
“Đính ước!?”

Hana và Fujiko lại kinh ngạc thêm một lần nữa.

“À không, gọi là đã đính ước, nhưng cũng chưa gặp mặt bao giờ. Chỉ là ông chị thích người ấy, nên nghĩ là sẽ chọn làm chồng tương lai cho chị. Người ấy học ở một trường đại học Nhật Mỹ khá nổi tiếng, thành lập công ty từ lúc còn đang học và phát triển rất nhanh chóng…”

Hana giật mình. Ủa, giống với thông tin của ai đó mà mình đã từng nghe qua.

“Ừm… người đó, có phải tên là Akio không ạ?”
“Ủa, em biết anh Haza Akio à?”
“Há! Akio! Ở trong đội mùa Thu!”
“À, quả nhiên… ông chị thật là… Đấy em xem, quan hệ là thế đấy.”
“Không nhưng mà… Akio á?”

Fujiko rất hào hứng.

“Đẹp trai không?”
“Đẹp trai… chắc vậy… có thể nói là một khuôn mặt sắc sảo và khá nổi bật… Chắc hợp với chị Chisa lắm…”
“Không, chị không có quan tâm đâu.”

Hana quá ngạc nhiên trước câu chuyện bất ngờ đó. Vậy mối quan hệ tay ba giữa chị Chisa, Akio và chị Ran sẽ ra sao đây? Cô bước từng bước, trong lòng đầy lo lắng.

Đột nhiên có gió thổi tới.
Cây đại thụ lung lay trước gió.
Hana thấy như thể nó đang hướng về phía gió, vặn mình và đang tru lên vậy.

Mời đón đọc chương tiếp theo.

[Translator: NhimKen]

Link Online Chi chap 114