Sep 7, 2008

Tóm tắt chapter 75

Hana tỉnh dậy.

Cô không nhận ra cho đến lúc bị đánh thức. Tối nào Hana cũng chưa bao giờ thức dậy nửa chừng cả. Đối với Hana gần đây thì điều đó là rất hiếm.

Không biết có phải vì ngủ rất nhanh không mà gần đây Hana không cảm thấy mệt nhiều nữa.

"Tự mình nhận thấy mình mệt là điều tốt mà"

Kurumi mỉm cười với Hana. Và với Hana, thì các thành viên của đội mùa Thu đều lớn tuổi hơn, do đó mà có thể tin tưởng mà không cảm thấy khó chịu gì.

Kurumi sau khi biết được nỗi lòng của Hana thì đã giải đáp những khúc mắc trong lòng cô. Hana từ trước đến giờ vẫn không thích mẫu người có thể đọc được nội tâm của bản thân mình.

Nhưng với Kurumi thì khác. Hana đã bị cuốn hút bởi "phép thuật" của Kurumi.

Tại bàn ăn, Aramaki thông báo cho mọi người biết là mùa khô sắp đến. Đối với những người đến từ phía tây thì đây là mùa khô đầu tiên mà mọi người sẽ trải qua.

Aramaki nói những kinh nghiệm của bản thân, chỉ cho mọi người rất nhiều khó khăn trong việc đảm bảo nước cho mùa khô.

Hạ A cùng nhau bàn về các đối sách sau này mà Ango là trung tâm, những "người thường" thì bị đặt ra ngoài.

- "Đây là đối sách. Nếu có thể thực hiện được thì mọi người phải làm việc cật lực vì chúng ta sẽ phân chia công việc"

Ango thông báo với "người thường" mà không thèm đếm xỉa gì đến mọi người.


Ran và Akio bắt đầu công việc xây dựng thêm nhà ở.

Sakuya, Ryusei và cả Hana cũng cùng tham gia.

Ran cố gắng phân chia ra vì lợi ích của Ryusei và Kurumi.

- "Chà chị không còn phản đối việc sinh em bé nữa rồi nhỉ", Hana sung sướng nói với Ran.

- “Tôi vẫn không quên mối thù với những người đã gửi chúng tôi vào cái thế giới này đâu”, Ran nói mà không nhìn Hana.

Những người đã gửi chúng ta vào thế giới này...Hana thì lại rất cảm kích điều đó vì cả cô và Arashi đều được gửi đến thế giới này. Nhưng, Hana vẫn cảm thấy lạ tại sao 2 người lại cùng được gửi đến thế giới này.


Vì mưa nên công việc phải dừng lại. Mọi người cùng vào căn phòng nhỏ để nghỉ ngơi.

Vì đồ đạc của Momota đã bị mất hết trong cơn lũ nên Hana định làm cho cậu bé mấy bộ quần áo để thay. Vừa may quần áo Hana vừa nói chuyện với Aramaki về gia đình mình.

"Anh Aramaki có hận những người đã gửi mình đến thế giới này không?"

Hana nói lại những lời của Ran và thăm dò cảm giác của Aramaki.

Tôi không ôm hận thù nặng nề như Ran. Có thể nói chính vì được gửi đến thế giới này mà tôi gặp được Fubuki, Mitsuru và cả Hana nữa...Nhưng, nếu không đến thế giới này thì Fubuki và Mitsuru chắc đã không chết như thế.

Dù có hận thù bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng chỉ thêm mệt mỏi mà thôi, Aramaki nói với đôi mắt khắc nghiệt.


Mưa đã ngừng.

Hana nhận cả phần việc giặt quần áo cho những người bị thương, và làm việc rất hăng say.

Và gặp Ayu ở khu nước. Ayu có gì đó không được ổn.

Hana hỏi Ayu có thể dùng bột giặt và dầu gội được không, Ayu trả lời "cứ tự nhiên" và bỏ đi.

Đối với Ayu, Hana rất thán phục những kiến thức và phát minh tự nhiên.


Giặt xong quần áo, Kurumi đến chỗ Ban để học yoga.

Hana được Kurumi rủ cùng đến học yoga, và rủ cả Ryusei đang rảnh rỗi đi tập yoga cùng.

Hana chú ý đến những lời cằn nhằn của Ryuusei mà Kurumi đã để lộ ra và bắt đầu cảm thấy "muốn can thiệp".

Hana bị Ryuusei gọi là "bà chị" và cô đã kéo được Ryusei đi tập yoga cùng bằng một chút vũ lực.

Ban đang cảm thấy lúng túng.

"Đừng gọi tôi là sensei...tôi vẫn chưa có kinh nghiệm gì cả..."

Ban nói nhỏ với Kurumi như thế.

Kurumi đang ngồi theo hướng dẫn của Ban ôm gối và cúi gập người xuống, vừa nói về những suy nghĩ của bản thân.

Về chuyện có thai, không có chuyện cả bản thân tôi và đứa trẻ đều vô sự...điều đó khó lắm, khó lắm, tôi đã nghĩ như thế. Trong một thời gian chỉ có cảm giác hối tiếc và khủng hoảng, đến mức không thể nào ngủ được.

Đúng lúc đó, Ban đã nói với tôi "Cơ thể của cô đã quyết định là có thể sinh được", thực sự tôi cảm thấy rất yên tâm, thực sự đã có thể ngủ ngon được, tôi cũng cảm thấy phấn chấn hơn, dễ chịu hơn.

Kurumi đã nói với Ban "xin được nhờ vả" và thay đổi cách gọi thành "sensei". Ban đã chảy nước mắt.

Hana và Ryusei từ xa đã nhìn thấy cách làm của Ban đối với Kurumi.


Thời gian dần trôi và đã đến bữa cơm chiều.

Không thấy Ayu.

Ango nhìn lên trời và lẩm bẩm "A, là trăng tròn à..."

Ango mang bữa ăn đến căn nhà trên cây cho Ayu

Ayu đang ngồi úp mặt để chạy trốn ánh trăng.

Ango hỏi Ayu trong bài kiểm tra cuối cùng đó, lúc ở trong núi đã xảy ra chuyện gì thế

Có một sự điên cuồng toát ra trong mắt Ayu.

Ayu nói, sự việc hôm đó, trăng đã nhìn thấy. Tôi chẳng làm gì cả...Không, quả thật tôi đã giết người...Những lời lẩm bẩm của Ayu không có tác dụng.

Ango ôm lấy Ayu trong tình trạng không bình thường như thế.

"Không phải tại chúng ta...tất cả...là tại bọn họ..."

Được ánh trăng "rủ", Haru bí mật rủ Koruri đến chỗ có "nhạc cụ" của mình.

Haru muốn chơi thử bài "Ánh trăng" dưới ánh trăng tròn.

Dưới bầu trời đêm, Haru tắm trong ánh trăng và chơi nhạc.

Koruri ngước nhìn ánh trăng tròn.

Muốn bay đến chỗ của Mayu. Có cảm giác nhìn thấy bầu trời đêm của ngày đó.

Haru đã ngừng chơi nhạc.

Koruri đang run nhẹ, ánh mắt cũng đang nhìn đi đâu đó.

"Xin lỗi, không phải tại bản nhạc đâu...bản nhạc hay quá..."

Koruri nói với Haru, cứ ngồi trên mặt đất, thỉnh thoảng tôi lại trở thành như thế. Cơ thể thì cứ run rẩy, tay chân lạnh ngắt. Mọi cơ quan cứ như muốn khóc...

Haru tháo găng tay ra.

"Cho mượn tay"

Haru đưa cả 2 tay về phía Koruri, cầm lấy 2 tay Koruri.

Koruri như con búp bê, giao phó cả người cho Haru.

Tâm hồn được thông suốt, khuôn mặt tươi cười tăng lên từng chút một

Đội hỗn hợp "người thường"

Dưới ánh trăng tròn, những vết thương lòng của Hạ A dần được khơi ra.

Ánh trăng tròn chiếu rọi cả ngôi làng, một màu máu.


[Translator: Edward]

0 comments: