Sep 7, 2008

Tóm tắt chapter 76

Những giọt sương sớm rơi xuống làm ướt mi mắt Haru. Haru từ từ mở mắt và nhận ra một con thằn lằn màu đỏ to bằng con mèo con đang bám trên đầu gối mình. Gần đấy cũng có rất nhiều con như thế.

“Áh”

Haru lăn người về phía sau cùng với Koruri trong tay

“Eh, nói dối, sáng rồi à? Mình đã ngủ à?”

Koruri cũng mở mắt.

Tối qua, Haru đã nắm 2 tay run rẩy của Koruri, và Koruri cũng để 2 tay mình được nắm như thế, 2 người không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Những con tắc kè xung quanh 2 người không phải là những sinh vật nguy hiểm, chúng chỉ vì sự hiếu kì mà đến. Tuy nhiên, hôm nay đến lượt Koruri làm bữa sáng, vắng mặt lâu như thế, chắc mọi người đang lo lắm.

2 người chạy về phía làng.

Vừa chạy, Haru vừa yên tâm khi thấy Koruri có vẻ khoẻ, Koruri là người biết Haru “chơi piano” và hình như là lúc nào cũng muốn nghe thử tiếng đàn của Haru.

Ở ngôi làng vừa đón bình minh, Fubuki và Mitsuru vừa chơi đùa với Aramaki, vừa chạy. Chạy đến phía trước chuồng gia súc. Gengoro đang ở đó.

Tối qua Gengoro đã không ngủ và nói là sẽ trông coi chuồng gia súc.

Gengoro đã hỏi Aramaki tại sao chỉ còn một mình Aramaki sống sót của đội mùa đông. Aramaki đã trả lời mọi người lúc trước đều bị hổ vồ nên đã không còn.

Gengoro thì lại chú ý đến việc “có hổ” hơn là an toàn của đội mùa đông. Gengoro đã hỏi rất nhiều về các con vật mà Aramaki đã nhìn thấy. Đội mùa đông của Aramaki được rã đông ở Hokkaido, còn ở Honshu thì có rất nhiều loài động vật có vú mà Aramaki chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Gengoro rất có hứng thú với Hokkaido, nơi có rất nhiều loại động vật.

“Cậu yêu quí động vật quá nhỉ. Quen cả cách chữa trị cho chúng nữa.”

Trước nhận xét của Aramaki, Gengoro chợt thay đổi thái độ.

“Yêu quí động vật à…tư cách đó…tôi không có”

Nói như thế, và Gengoro đang định bỏ đi, thì phía sau lưng Aramaki nói

“Không cần tư cách gì cả”

Gengoro quay lại nhìn Aramaki nhưng không nói gì.

Cùng lúc đó, Hana đang đi tìm Haru còn Ango đang tìm Koruri.

Vừa đi tìm Haru và Koruri thì Hana, Aramaki, Ango, Ryo thấy 2 người chạy tới chỗ họ vừa gặp nhau.

Ango nghe Koruri nói bằng nét mặt rất gay gắt.

“Ở cùng nhau à…ở đâu, làm gì?”

“Cái đó cũng thật là bất cẩn…Ngủ quên ở trong rừng…”

Ở cùng nhau suốt cả đêm à, Ango vừa đẩy Haru vừa hỏi.

“Gì chứ, chẳng nhẽ phải có sự đồng ý của anh à?”

Ango ngay lập tức đấm thẳng vào mặt Haru.

Haru chảy máu mũi và ngã xuống.

“Chẳng phải là tao đã bảo là đừng có đến gần Koruri rồi à?”

Ango nổi điên lên và đang định đánh Haru tiếp thì Hana và Aramaki liều lĩnh xông vào ngăn cản.

“Ango!”

Koruri vừa gọi vừa dang 2 tay đứng trước mặt Ango.

Koruri nói, Haru không làm gì sai cả, chỉ vì tôi muốn nghe nên đi cùng thôi, xin lỗi đã làm mọi người lo lắng, Koruri cúi đầu xin lỗi.

“Không phải việc đó”

Ango vẫn đang giữ nắm đấm và đang tức run lên. Koruri vẫn dang 2 tay bảo vệ Haru, đối nghịch với Ango. Haru sau khi bị đánh gục, dần dần tỉnh lại sau lưng Koruri.

“chà, gì thế? Ango đang tức giận cái gì thế?”

Koruri hỏi Ango một cách lặng lẽ tại sao lại không được kết bạn với Haru.

Ryo thì vừa khoanh tay, vừa đứng trông chừng mọi việc đang diễn ra.

Ango không trả lời câu hỏi của Koruri, thoát ra khỏi Hana và Aramaki đang ngăn cản mình.

Ango nói với Haru, sau bữa sáng cùng đi đến kiểm tra khu nước, hãy làm việc một chút đi, Ango ra lệnh cho Haru như thế.

“Cả tớ cũng…” Koruri vừa nói, Ango đã quát “Cậu hãy dọn dẹp những phần việc còn lại đi”, và rồi bỏ đi đâu mất.

Aramaki cầm cho Haru chiếc khăn lau vẫn còn ướt.

Koruri vừa trông theo bóng Ango rời khỏi vừa xin lỗi Haru.

“Xin lỗi, Ango thực ra…cậu ấy là một người rất tốt…”

Ryo cũng vừa rời khỏi, vừa đá Haru một cái. Ryo đang bị shock bởi câu “đứa trẻ ngỗ ngược” của Nijiko (câu này tớ không hiểu lắm)

“Họ là những người bảo vệ à? Tôi cũng hiểu cảm giác cố gắng bảo vệ cô gái ít tuổi hơn nhưng…”

Koruri trả lời câu nói của Aramaki.

“Mọi ng ười đều bằng tuổi nhau đấy. cùng 17 tuổi cả”

Có nhầm không đấy, Hana kêu lên ngạc nhiên, “hơn tuổi à?” Haru cũng kêu lên ngạc nhiên.

Đội hình đi kiểm tra địa hình và khu nước đã được phân công.

Hạ A có Ango, Nijiko v à Ryo, “người thường” có Hana, Haru, Aramaki v à Ran, đội hình 7 người, theo bản đồ Koruri đã vẽ, có thể nhìn thấy lần lượt xung quanh trong phạm vi 10km có khu n ước.

Vừa đi Ran vừa nói

“Lúc trước, đội hình 7 người bị cho là không may mắn, v ì thế nên có lẽ mỗi đội có thêm hướng dẫn viên để thành 8 người cũng là vì thế”

Ran hỏi Hạ A không có hướng dẫn viên à, thì Ango trả lời “Không có cái quái gì là hướng dẫn viên cả”

“Tại sao không là 9 người nhỉ, nếu là 9 người thì sẽ rất tốt”, Aramaki nói, và hỏi nhóm Ango đã chơi bóng chày hay bóng đá không.

Chúng tôi không chơi những thứ đó, nó không cần thiết để sinh tồn, Ango nói ngắn gọn.

Những thứ đó, chỉ có những người dư dả thời gian thì mới làm, Ango nói ngặn gọn như thế.

Aramaki khi nghe những lời đó của Ango thì cảm thấy rất tiếc, và rút lại lời nói. Nhưng Haru ở phía sau Aramaki đã lên tiếng.

Haru, nhìn về phía Ango và nghe thấy những thứ như là “sở thích”, “sống”, “không mang những thứ như thế”. Và nghe có câu “những thứ đó là không cần thiết”.

Nếu là như thế, tại sao trên chiến trường người ta vẫn hát các bài hát, vẫn có những người mải mê vẽ tranh mà không màng đến sự chết đói, điều đó có nghiã là con người ta chẳng phải là chỉ vì sống với tư cách là con người sao.

Haru cho rằng vì Ango thiếu những tình cảm như thế nên mới trở thành con người bạo lực như thế.

Những biểu hiện của Ango rất khổ sở. Sắc mặt thì tái nhợt.

Không khí xung quanh cũng rất lạ, căng thẳng.

Tuy nhiên, Ango vẫn không nói gì cả, chỉ im lặng đi về phía trước.

Hana nhìn Haru và suy nghĩ.

Haru từ trước đến giờ luôn là một đứa trẻ không hoà đồng với mọi người, sẵn sàng “dương giáo” đối với mọi người. Thế mà hôm nay lại dám ăn thắng thua với Ango.

Haru đã thay đổi rồi. Từ lúc gặp Koruri, Haru đã thay đổi.

Ở khu nước, mực nước đột nhiên xuống thấp. Nếu đến mùa khô, mọi thứ sẽ bị khô rất nhanh chóng. Mặt đất rạn nứt cũng rất mạnh, do đó mà việc dẫn nước bằng đường ống nước cũng trở nên khó khăn hơn. Ở một khu nước đã biến thành đầm lầy. Ango bị hụt chân ngập đến tận đầu gối, Ryo vội vàng kéo lên. Cái hố cũng khá là sâu.

Nijiko, Ran, Aramaki nhóm lửa, chuẩn bị bữa ăn.

Nijiko v à Ran nói về các đối sách về sau. Hơn thế nữa, mặc dù Nijiko không muốn bị Ran “chặn họng” nhưng quả thật Ran có cách nói những chuyện muốn nói mà không thèm quan tâm đến những điều xung quanh.

Haru vừa nhặt củi vừa cố gắng mang những cành cây phát ra những âm thanh thú vị về. Đột nhiên Haru bị ai đó đánh từ phía sau bằng một cành cây. Sau đó, người lạ đó đã đẩy Haru xuống đầm lầy và bỏ đi. Haru bị chìm xuống bùn mà không thể đứng lên được. Cũng không thể cử động được mà vì trọng lượng cơ thể, Haru dần dần chìm sâu xuống bùn.

Ryo trở về đúng lúc lửa được nhóm lên.

Ran đang nói chuyện với Nijiko.

“Này, thực sự thì mấy người đã làm gì huấn luyện viên của mấy người thế?”

“Được quyết định ngay từ đầu…bị giết rồi” Ryo trả lời.

“Chuyện gì thế” Ango quay trở về và kiếm được rất nhiều củi.

“Nói đùa thôi” Nijiko nói. “Vậy thì, thế nào” Ran hỏi.

Hana, không thấy Haru về, liền đến hỏi thăm các thành viên đang ngồi bên đống lửa.

“Không biết” Ango trả lời.

Hana đang định đi tìm Haru trước bữa ăn, đột nhiên dừng lại.

Có cái gì đó rất lạ.

Tại sao Ango lại bình tĩnh như thế nhỉ. Chẳng nhẽ hắn lại không chú ý đến c ác hành động của Haru. Tại sao nhỉ, lúc biết Haru lén gặp Koruri, hắn đã nổi điên lên cơ mà.

Hana thấy lạnh sống lưng.

“Ango, anh đã làm gì Haru rồi”

Ango vẫn thản nhiên nấu cơm.

“Hana, chúng ta cùng đi tìm thôi”

Aramaki hành động ngay lập tức. Aramaki và Hana vội vàng đi tìm Haru.

Poong…poong. 2 người chợt nghe thấy có âm thành của cái gì đó từ đâu vang lại. 2 người vội chạy về phía phát ra âm thanh.

Và đã tìm thấy nguyên nhân của âm thanh đó.

Có 2 cánh tay từ dưới bùn giơ lên. Đôi tay đeo găng tay đó đang gõ những cành cây. Là Haru!

Hana cố gắng kéo Haru từ dưới bùn lên. Aramaki kéo căng sợi dây cứu hộ buộc chặt vào người Hana. Những người khác cũng vừa tìm đến nơi. Haru đã được cứu.

“Đột nhiên…tôi bị đánh từ phía sau…và bị đẩy xuống.”

Vừa thở ra bùn, Haru vừa nói đứt quãng.

“Vậy à? Có lẽ là có loài động vật nguy hiểm nào đó ở xung quanh đây”

Ango vừa nói vừa rút súng ra.

Vừa nhìn khẩu súng của Ango, Hana vừa nắm chặt con dao của bố mình. Bật lưỡi dao ra, đưa lên trước mặt. Tim Hana đập mạnh. Động vật nguy hiểm chính là ngươi đó, Ango!

“Ý gì thế?” Ango nói.

“Đừng có chạm tay vào Haru…cất súng đi…” Hana nói.

“Ta không làm gì hết” vừa nói thế, Ango vẫn không buông tay khỏi khẩu súng.

“Bỏ súng xuống!”

“Hana, 2 người thôi đi” Aramaki lên tiếng.

“Này, đợi đã”

Người vừa lên tiếng là Ryo. Ryo đã trông thấy con dao của Hana.

Ryo vừa rút con dao của mình ra, vừa tiến gần đến chỗ Hana.

“Lúc trước cũng có lần tôi để ý đến…con dao đó…rất giống với con dao của chúng tôi…”

Hana trả lời

“Cái đó là sao chứ? Con dao này không phải là của tôi, nó là thứ mà bố tôi hay mang theo người”


Translator: Edward

0 comments: