Sep 7, 2008

Tóm tắt chapter 74

Haru đi bộ một mình trong rừng.

Trời vẫn chưa sáng. Theo sau là 2 chú chó con Dai và Batsu. Trong chiếc ba lô khoác trên vai và tay chỉ mang một thứ là một lượng lớn than. "nhạc cụ" của Haru

Ango đã ra lệnh cho Haru là không được chơi nhạc nữa, nên Haru đã quyết định ra ngoài làng để luyện tập âm nhạc.Cậu tìm thấy một nơi thích hợp, xếp than ra và bắt đầu chơi nhạc

"Haru, đi một mình trong rừng nguy hiểm lắm"

Koruri không biết từ lúc nào đã đi phía sau Haru, Koruri lo rằng Haru sẽ hành động đơn độc một mình và cũng muốn nghe nhạc của Haru

Lúc sáng Ango đe doạ Haru "đừng có đến gần Koruri", nhưng Haru đã xác nhận Ango không phải là anh trai cũng không phải là bạn trai của Koruri, cậu cười với Koruri "chà, không nghe lời của gã đó, tốt quá nhỉ"

Haru xác nhận giai điệu mà Koruri không muốn nghe ngoài bản " lời nguyện cầu của thiếu nữ", cậu chọn bản nhạc của buổi sáng

"điệu van của chó con"

Mỗi tay 3 cái, dùng 6 cái que than, Haru bắt đầu chơi nhạc, 2 người và 2 con chó, thời gian lặng lẽ trôi qua

Hana không ngủ được vì có cảm giác bồn chồn, cô cứ nghĩ đến những hành động của Hạ A nên không cảm thấy yên tâm lắm. Lúc sáng Hana cũng để ý thấy Haru ra ngoài, thoạt đầu chỉ nghĩ là cậu đi toilet nhưng mãi không thấy quay lại

cô lo lắng và rời khỏi căn phòng nhỏ, đi ra ngoài một mình, gặp Aramaki đang ngồi bó gối ở ngoài

Aramaki cũng không ngủ được

Tối qua, lúc nghe chuyện của Hạ A, Hana đã lo lắng là Aramaki sẽ khóc

Aramaki là người sống sót duy nhất của đội mùa Đông, trong suốt 15 anh cũng chỉ sống một mình

Giống với Hạ A, có lẽ Aramaki cũng đã trải qua những điều cay đắng, nhưng anh chẳng nói gì với Hana cả

Tất nhiên, việc tình cờ gặp được nhiều người như thế này, tự bản thân mình đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi, Aramaki tự nói với bản thân mình như thế

Aramaki một mình chịu những nỗi cay đắng, tự mình khắc phục nó

Hana nhìn cái dáng ngồi cúi đầu, bó gối của Aramaki mà nghe lòng mình lay động

Khi mặt trời mới mọc, Hạ Ađã bắt đầu làm việc theo thứ tự

Ango bắt đầu phân công công việc. Ango đánh giá khả năng sinh tồn của Hana " cái đó dù có là kĩ năng đặc biệt nhưng cũng chẳng là gì cả, nó là điều kiện tối thiểu cần thiết thôi", rồi phân công công việc cho Hana (việc gì thì tớ cũng không rõ, vì không dich được đoạn này)

Mối quan hệ giữa mọi người cũng dần dần được cải thiện

Ban được Aramaki chỉ cho nhiệt tình những kiến thức về thảo dược mà anh đã tích luỹ được trong 15 năm qua

Kurumi cũng bắt đầu được Ban dạy cho những bài tập Yoga, bản tính hiền lành của Ban đã chiếm được lòng tin của mọi người và Kurumi. Cô đã gọi Ban là "sensei" dù Ban chưa đến trình độ đó

Momota cũng bắt đầu hồi phục sức khoẻ nhờ vào sự yêu mến của các thành viên đội mùa Thu

Gengoro vừa chăm sóc vật nuôi với Akane, vừa dần tiếp cận với thế giới của "người bình thường". Những con vật mà đội mùa Thu dẫn đến nhanh chóng gần gũi với Gen

Gen cũng được tiếp xúc với cách nói của vùng Kansai và một nghề là nghề mò ngọc trai mà trước đấy chưa hề biết đến, Gen rất thích những điều đó

Ryusei rất hứng thú với tàu lượn của Koruri, sốt sắng " cho tôi mượn một lần đi" và cũng nhanh chóng được chấp nhận

Ran thì cứ mải mê với cách xây dựng các căn phòng nhỏ, không nghe sự hướng dẫn của Nijiko mà cứ cố gắng tự mình tìm hiểu cách làm

Hana cũng không còn bất mãn với công việc được giao, nhưng bị ra lệnh thì cũng không thú vị lắm, từ lúc đến đây, Hana đã dự định là sẽ có ích rồi...nhưng từ lúc được sinh ra đến giờ, lần đầu tiên là bị nói là không có khả năng

Ango cũng nói là Haru vô dụng nhưng Hana nghĩ Haru không vô dụng

Haru là nhà âm nhạc. Hana suy nghĩ về các khả năng của mọi người.

Aramaki có kinh nghiệm sống ở đây 15 năm, hơn nữa còn là người hùng của Koshien. Akane có kĩ năng mò ngọc trai rất giỏi, Hạ A thì ai cũng giỏi. Ran thì cũng đã học kiến trúc...mọi người...đều là những người thành công trong một lĩnh vực gì đó

cả Arashi nữa, Arashi cũng bơi rất cừ

Hana nghĩ...những việc mình làm từ trước đến giờ vẫn còn dang dở...tiếp tục sở thích leo núi, lúc nào thì kết hôn với Arashi...mình chỉ có những kế hoạch trong cuộc sống không vội vã như thế

mình không thể là đối thủ của Hạ A được...Fujiko, bây giờ cậu thế nào vậy?

Hana bắt đầu mất tự tin

Tuy nhiên những người bắt đầu hoang mang không chỉ có Hana

Cả Hạ Acũng không hiểu được những người này là "người thường" ở chỗ nào

Nijiko từng rất lúng túng trước những câu hỏi mang tính chuyên môn của Ran, Koruri cũng bị Ryusei thắc mắc khi tàu lượn không có những trang bị tối tân nhất, Ango thì không thể biết được những kiểu của trang bị leo núi mà Hana đã kể

Bọn họ tìm ra nguyên nhân của nỗi khó chịu trong họ, những "người thường" này được đóng băng sau họ 17 năm

"Vậy là chúng ta bị đóng băng trước 17 năm so với bọn họ", nói với Ryo. Ango rất tức giận khi nhận ra bị lừa dối bởi lời nói của Takashi "kể từ bây giờ những đứa trẻ được sinh ra chỉ có thể sống đến năm của các em", và rất tức giận khi lòng kiêu hãnh bị tổn thương

"thật là bẽ mặt nhỉ", Nijiko thở dài

"lũ giáo viên đó đã lừa chúng ta mọi thứ", Ayu biến sắc

không biết sự hoang mang ấy của Hạ A, Hana cùng với Kurumi đi vào nhà tắm. Vì câu chuyện của đứa bé gái không có lòng vị tha, sau một thời gian dài Hana đã cười lớn tiếng, những ưu tư trong lòng của Hana cũng dần vơi bớt

"không khí thay đổi rồi, nếu không cho mọi người biết thì...", Aramaki cảm nhận được mùa khô đang đến dần.



[Translator: Edward]

0 comments: