“Fujiko?”

Hana nghĩ vậy, nhưng trời vừa tối vừa xa nên không thấy rõ. Cũng có thể là không phải.

Nhưng quả thật là trông rất giống Fujiko. Fujiko, vẫn còn sống? Vẫn còn sống?

“Nàyyyyy! Ai đằng kia đó? Có phải Fujiko không? Nàyyyyy!”

Căng tai lên nghe. Có tiếng đáp.

“Ai đó?”
“Hana đây! Phải Fujiko đó không?”

“Fujiko đây? Hana? Ở đâu?”

“Phía trên vách đá đối diện. Giờ tớ sẽ xuống đó!”

Trời còn tối, di chuyển lúc này rất nguy hiểm. Nhưng không thể đợi tới sáng được.
Chẳng có cây gì để có thể làm đuốc. Nhưng trăng đã sáng hơn lúc trước.

Hana thu dọn đồ đạc, nói với bầy lợn vằn và chú ngựa nhỏ bên cạnh.
“Mấy đứa đừng có đi theo. Xuống dưới đó nguy hiểm lắm. Ở yên đây nhé.”

Hana leo xuống vách đá. Tránh hồ nước ra, lần theo bờ đá. Dưới chân tối quá. Nếu có con gì nấp thì cũng chẳng biết.

Nhưng Hana đang rất hưng phấn.

… Là Fujiko, cậu ấy vẫn còn sống.

… Mình chẳng nói năng gì mà đã rời mọi người đi như vậy, có khi họ sẽ giận lắm, có khi còn lạnh lùng với mình nữa… mà cũng có khi còn bị hỏi “Giờ còn tới đây làm gì?” cũng nên…

Hana dần dần lại gần vách đá nơi có ánh đuốc. Cô có cảm giác có nhiều ánh sáng hơn trước. Số lượng đuốc đã tăng lên. Chắc họ đã châm thêm đuốc vì Hana. Có hai bóng người đang lại gần. Một là Fujiko. Còn người kia… là Chisa.

“Fujiko! Cả chị Chisa nữa!”

“Hana…”

“Hana…”

Hai bên nhìn nhau kinh ngạc. Nước mắt rơi lã chã. Khuôn mặt Hana đã ướt sũng. Cả nước mắt lẫn nước mũi. Bất giác Hana bật khóc to…

Fujiko thấy vậy, vừa cười vừa khóc nói.

“Cậu vẫn còn sống à?”

Cả ba cô gái, vừa cười vừa khóc, ngồi ngay xuống đó. Hana vẫn vừa nức nở vừa nói.

“Cảm ơn… đã thắp đuốc cho mình…”

Hana rất muốn ôm hai người. Nhưng lại thấy xấu hổ sao đó, hơn nữa người mình bẩn thỉu hôi hám thế này… chắc không được đâu.

… Nhớ mọi người quá.

Fujiko cũng vừa khóc vừa cười nói.

“Trông cậu kìa, tóc tai lùm xùm hết cả. Cứ như người rừng ấy.”

“Đúng thế. Hồi xưa trông ra dáng tiểu thư thế mà…”

Hana lý nhí bảo Chisa mới là một tiểu thư chính gốc và không nên gọi mình thế…

Một hồi lâu, Fujiko lên giọng nghiêm khắc.

“Tớ đã định là gặp cậu thì sẽ đấm cho một quả. Rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy?”

Hana kể lại chuyện mình bí mật rời khỏi đội mùa Xuân. Vì bị dính chất nhầy màu tím (giống như một loại vi khuẩn). Cái đó cứ từ từ lan dần, rồi phủ khắp cả cơ thể, rữa ra rồi sẽ chết… Vì không muốn bị nhìn thấy trong bộ dạng đó nên cô đã bỏ đi tìm chỗ chết một mình.

“Quả nhiên… Hóa ra là như vậy… Nhưng lẽ ra cậu phải nói chứ. Làm tớ vừa buồn vừa lo.”

“Xin lỗi…”

Thấy Fujiko nói thế, Hana mừng quá lại rớt nước mắt.

“Ừm… tớ cũng đoán vậy, nên thôi, tha cho cậu đấy.”

“Nhưng, vậy tức là em đã khỏi rồi à?... Làm cách nào vậy…?”

Hana nói, muối trị được loại chất nhầy màu tím đó, cô đã ngâm mình trong nước muối mặn nên mới khỏi.

“Muối à…”

“Cái này của bọn mình, không biết có khỏi được không nhỉ…?”

Hana giờ mới nhận ra, trên người Chisa và Fujiko có những vết chàm nhỏ màu đỏ. Ở chân tay, quanh mặt, quanh cổ đều có.

“Hay là ăn phải cây nào độc?”

“Không, chắc không phải do đồ ăn đâu… Tại vì từ đó đến giờ chỉ ăn riết một thứ thôi.”

“Riết một thứ?”

“Đây đây”

Fujiko cho Hana xem một thứ giống như cái bẫy lưới dạng túi. Bên trong lúc nhúc những con bò sát dạng dẹt. Trông như con kỳ nhông vậy.

“Chúng có rất nhiều, lại nằm yên nên dễ bắt. Nếu đặt bẫy thì bắt được rất nhiều… Còn các con khác thì bọn mình đành chịu.”

Hóa ra tiếng nước oạp oạp vừa nãy mà Hana nghe thấy, là tiếng Fujiko và Chisa rút bẫy từ dưới mặt nước lên.

“Rồi! Tạm thời ta vừa ăn tối vừa kể chuyện vậy.”

Fujiko giơ đuốc đi trước. Hana đi đằng sau cùng với Chisa. Chisa nhìn Hana, nói với vẻ vui mừng.

“Fujiko à, chị vui quá. … Lâu rồi chị em mình cứ chán nản mãi. Cơ thể thì ốm yếu, lại còn mọc chàm nữa, ngày nào cũng chỉ nghĩ đến mỗi chuyện kiếm ăn, chẳng có hy vọng gì về tương lai… Có lúc chị đã bắt đầu nghĩ, chắc suốt đời này chẳng thể gặp được ai nữa…”

Giờ Hana mới nhận ra. Đúng thế, cả Chisa lẫn Fujiko đều rất gầy.

“Thế nên, thật may là bọn mình gặp được nhau… Không những thế, lại còn được gặp Hana. Giờ lại thấy khỏe lên rồi.”

Ba người bắt đầu dựng lều. Rồi ăn tối. Chisa phụ trách việc nấu ăn. Thực đơn hôm nay là món lẩu kỳ nhông…

Fujiko tuy rất được việc và năng nổ trong nhiều việc liên quan đến cuộc sống, nhưng chuyện săn bắt động vật thì vẫn còn kém, thế nên cũng phải dựa nhiều vào Chisa.

“Loại này, không có thân đâu. Hầu hết là nước với chất gì như gelantin* thôi….”

* Gelatin là tên gọi chất keo có trong sữa, biểu bì da động vật, rau câu. Nếu không có gelatin từ sữa, có thể ninh nhừ da lợn với gạo nếp rồi lấy nước cốt đặc.


“Muối mỏ cũng hết mất rồi…”

“A, em có muối biển đấy.”

Hana lấy từ ba lô ra muối, tôm, sò đã phơi khô, cho thêm vào nồi lẩu.

“…Thèm ăn thịt quá… Cá cũng được, chim cũng được.”

“Cả rau nữa.”

“Chán mấy loại quả với rễ cây cứng ngắc quanh đây rồi.”

“Tới đây rồi thì dần dần mới thấm… Rau thì phải là do con người tự tay trồng ra. Trong tự nhiên chả có loại rau nào hết…”

Vừa nói, Fujiko vừa đưa tay gãi sồn sột vào những vết chàm ở chân và tay. Hana bảo.

“Tớ có mang theo ít lá lô hội đấy. Thử bôi lên vết chàm nhé?”

“Phí thế. Để ăn đi.”

Thế là tối nay họ tráng miệng bằng lá lô hội.

Fujiko và Chisa kể cho Hana nghe tại sao hai người lại lưu lạc tới đây. Lúc đó hai người đang đi lấy muối mỏ và củi ở tận trong núi. Lũ đến, cả hai vội chạy lên những chỗ có thể tránh lũ, rồi địa hình thay đổi, không thể trở về chỗ cũ được nữa.
Thế là lại tiếp tục vừa đi vừa tìm thức ăn, mùa khô đến thì đi tìm nước, rồi tới chỗ này. Từ lúc tới đây, chắc cũng phải 2-3 tháng rồi.

Nhưng chỗ này tương đối dễ sống. Nhờ có mạch nước ngầm ở chỗ cây ăn thịt đại thụ mà nguồn nước rất phong phú, lại có thể leo lên vách đá nên lũ bò sát cỡ lớn cũng không tới được. Vì đang là mùa khô nên chỗ nào cũng nhóm lửa và nằm ngủ được.

“Mình thì… ở phía Tây.”

Hana cũng kể chuyện của mình. Cô cùng Aramaki, Haru tìm thấy kho dự trữ ở phía tây.
Họ gặp đội mùa Thu, rồi tất cả cùng tìm về chỗ ở của đội mùa Xuân. Lúc đó mới biết mọi người ở đội mùa Xuân không còn ai nữa.

”À! Nobita vẫn đang khỏe lắm. Được bọn Hạ A nhặt về…”

“Hạ A?”

“Ừm, cuối cùng đội mùa Thu với Hạ A bắt đầu về sống cùng nhau…”

Hana vừa kể, vừa dần dần lấy lại được ký ức.

… Nhớ ra rồi. Mình suýt bị hai người đó giết…

“Cái gì? Bọn Hạ A đó là lũ xấu sao?”

“Hạ A rất đáng sợ. Ai cũng có súng…”

“Háaaaaaa! Cái gì!!!”

Fujiko và Chisa rất kinh ngạc. Nghe chuyện của Hana, Fujiko nói, chắc hắn có người đã nói thẳng vào mặt Hạ A về thái độ hách dịch đó của họ.

“… Sao cậu biết?”

“Biết chứ sao không!”

“Đúng thế…. Ừ thì cũng có nhiều nguyên nhân… nhưng có vài chuyện đã xảy ra… tớ bị cuối trôi xuống sông ngầm, lúc tỉnh dậy thì thấy có mỗi một mình trên bãi biển…”

“… Đúng là Hana có khác.”

“Vậy, tức là hội Haru vẫn còn ở với Hạ A à… Lo quá nhỉ…”

“Còn có cả anh Aramaki nữa. Với lại mọi người trong đội mùa Thu cũng gan góc không kém, nên tớ nghĩ chắc không sao đâu… Với lại có vẻ như Haru cũng cố gắng nhiều… ”

Hana nói cho hai người biết một tin mới rất quan trọng của Haru.

“Haru có bạn gái rồi đấy! Một cô gái cực kỳ dễ thương!”

“Háaaaaa!”

“Đồ ích kỷ!”

Sau một hồi nói chuyện sôi nổi, cả ba chuẩn bị đi ngủ. Chisa vẫn như xưa, ngủ sớm dậy sớm. Fujiko nói với Hana, lúc ấy vẫn còn thức.

“Tớ nghĩ, nhờ có chị Chisa lo lắng mọi thứ cho cuộc sống ở đây, nên tớ mới có thể sống đến bây giờ…. Lâu lắm rồi, hôm nay mới được cười lại đấy. Được gặp cậu, may quá…”

Hana vừa lơ mơ, vừa nhớ lại hồi còn ở làng cùng với Hạ A và đội mùa Thu.
Lúc ấy giá mà có Fujiko và Chisa ở bên thì chắc mình đã được động viên rất nhiều.

Dưới bầu trời sao, cùng với tiếng nước róc rách, Hana chìm dần vào giấc ngủ. Trời sáng.

“Mùi gì thơm thế!”

Fujiko choàng tỉnh dậy. Thơm quá. Có cả tiếng gì cháy lèo xèo nữa. Chisa đang nướng một thứ gì đó trên một tảng đá.

“Thịt!?”

“Con này dễ lắm, ngay cả chị cũng bắt được…”

“Woa! Cả người nó đỏ hồng lên kìa.”

Bữa sáng hoành tráng được bắt đầu. Con thú mà Chisa bắt được, đã bị xắt thành từng tảng. Nướng xèo xèo trên đá.

“Voa! Lâu lắm rồi ấy!”

“Ngoong woá!”

“Tuyệt quá, mềm quá, không hôi chút nào…”

Hana cũng ăn ngấu nghiến. Ngon tuyệt. Fujiko khịt khịt mũi.

“Còn con nào thế này nữa không nhỉ?”

“Ừm, còn mấy con nữa đấy. Ở gần hồ nước thì có nhiều lắm, nhưng đến tận nơi thế này thì đúng là hiếm thật…”

“Thôi đừng tả chi tiết nữa! Mau ăn đi!”

Loáng một cái, bữa sáng đã sạch bay. Ba cô gái lần lượt làm việc của mình.

“Ô ô ô! Khỏe lại rồi! Đầu tiên là phải kiếm củi đã!”

“Vậy, để tớ thử bắt con gì lớn lớn xem sao! Cá sấu nhé!”

“Hana, xuống dưới đó thì phải cẩn thận đấy…”

Hana cầm dây thừng, bắt đầu leo xuống phía hồ nước.

“Hay lại làm cái boomerang nữa nhỉ. Cái đó cũng buộc được dây… Làm bẫy ném có khi cũng được đấy!”

Loạt soạt… Phía dưới chân Hana hình như có con gì đó. Hana nhìn theo phía phát ra tiếng động, có một chú lợn vằn con ở đó.

“Là mấy đứa à! Sang đến tận đây sao? Đi lung tung vậy nguy hiểm lắm đó.”

Như mọi khi, Hana đưa tay ra định ôm nó. Như mọi khi, chúng cũng sẽ chạy về phía Hana. Nhưng hôm nay thì khác. Nó lùi lại phía sau.

“Sao vậy…?”

Đằng sau nó là mấy con lợn vằn con khác, và mẹ của chúng. Chúng ở đó… nhưng cả bầy chỉ có 3 con. Thiếu mất một con.

“Một đứa nữa đâu…?”

Mấy con lợn vằn không trả lời. Chỉ lùi dần về phía sau.

“Đã có chuyện gì à…?”

Đã có, chuyện gì… Nói ra câu đó, Hana mới giật mình. Chuyện gì ư…

Con lợn mẹ đã từng cho Hana bú khi cô kiệt sức trên bờ biển, từng dịu dàng với cô, giờ nhìn thấy cô lại xù lông lên. Nó đang sẵn sàng tấn công Hana

“Đùa à…”

Hana đưa tay lên bịt miệng. Thứ mà cô vừa mới ăn lúc nãy. Thứ thịt vừa mềm vừa ngon đó. Chị Chisa cũng nói.

“Con này dễ lắm, ngay cả chị cũng bắt được…”

“Ngoài ra còn mấy con nữa…”

Là loài thú mà ngay cả Chisa yếu đuối chỉ biết dùng bẫy bắt kỳ nhông thôi cũng có thể bắt được. Chính là bầy lợn vằn vẫn luôn đi cùng Hana, chưa hề biết cảnh giác với người là gì. Bầy lợn vằn đi mất.

“Không phải… không phải tao mà…”

Một chú lợn vằn con vừa đi vừa dừng lại nhìn Hana. Hana nhặt ngay một hòn đá gần đó, ném về phía nó.

“Đi đi! Đi thật xa vào! Mau lên! Đừng vào giờ lại gần tao nữa!”

Hana vẫn ném đá. Vừa khóc vừa ném. Bầy lợn vằn đã đi khuất hẳn.

Mình đã không coi chúng là thú cưng. Nhưng cũng không nghĩ chúng là gia súc. Thế nên mới không ăn. Chính vì nửa với như vậy, nên chúng mới dễ bị bắt như thế…

“Ọe!”

Hana cố kìm cảm giác muốn nôn.

Đừng nôn! Mình đã ăn mất rồi. Ăn mất rồi. Thành thức ăn mất rồi.

Hana gục xuống khóc. Có tiếng Fujiko và Chisa từ phía sau.

“Woa ~~~ Đáng yêu quá!”

“Trông yêu ghê ~~~ Con gì vậy nhỉ?”

“Ngựa? Hay dê?”

“Là con con trong đàn thường đến kia uống nước đấy.”

Hai người vây quanh con ngựa con vẫn đang không biết gì.

Hana nhớ ra. Lúc nhìn thấy bầy chó của anh Aramaki, không ai nghĩ là sẽ ăn chúng.
Khi thấy con ngựa nhỏ này, cũng không ai nghĩ ngay là sẽ ăn nó. Nhưng bầy lợn vằn thì… Chỉ nhìn là biết chúng là giống lợn… thế nên…

Bầy lợn vằn mà khi chỉ có một mình trên bờ biển, mình đã gặp chúng. Cùng sống chung với chúng, chơi đùa với chúng. Lúc đó, cứ như là bạn vậy. Nhưng, giờ thì không phải thế nữa rồi.

“May mà... mình đã không đặt tên cho chúng nó…”

[Translator: NhimKen]

1 comments:

Anonymous said...

vô cùng thích công việc của bạn. thank so much! ^^