Bên trong một ống trụ khổng lồ. Đây chính là cửa để phóng tên lửa, đồng thời là lối thoát hiểm cho cả đội. Từ phía đáy ống vẫn vẳng lại những tiếng rồ rồ nặng nề: âm thanh của những quả tên lửa đã sẵn sàng trong bệ phóng.

Mặt trong của thành ống có tới vài dãy thang nối thẳng lên tới tận đỉnh. Cứ cách vài mét lại có một chỗ nghỉ, ở đó có đặt một số máy móc và màn hình có hệ thống đếm ngược. Mọi người chia nhau leo lên các dãy thang, thỉnh thoảng lại dừng chân ở chỗ nghỉ, rồi lại leo tiếp. Tiếng điện tử vẫn đều đặt vang lên không nghỉ, pi… pi… pi… pi… báo hiệu việc phóng tên lửa đang đến rất gần.

Botan leo dẫn đầu, cô quay xuống khích lệ cả đội.
“Còn một chút nữa là đến cửa ra rồi. Mọi người cố lên!”

Ango và Ryou đang leo trên dãy thang đối diện với dãy thang của Botan.
“Giá mà không có bọn vi khuẩn thì chắc cũng làm được gì đó.”
“Mày vứt khẩu súng mà bọn vi khuẩn đó bám theo luôn. Đúng là lũ quái vật… Chỗ này vẫn còn tương đối nguyên vẹn chưa bị gỉ sét gì… nhưng chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.”
“Trước mắt, tạm thời tất cả an toàn thoát hẳn ra ngoài đã… Trước khi hết thời hạn kia thì rời khỏi vùng biển này… Chỉ còn cách đó thôi.”

Ngày cuối cùng: thời gian còn lại
02 : 05 : 22

Tiếng điện tử vẫn tiếp tục.
Tên lửa sẽ rơi trên đầu một ai đó.
Một ai đó… Một ai đó…

Tất cả đều vừa leo lên thang, trong lòng vừa thầm nghĩ đến “một ai đó”.
Một ai đó, hiện giờ, đang ở đây.
… Một ai đó, mà mình đã được gặp, từ lúc tới tương lai.
… Một ai đó, mà mình đã gặp từ lúc tới tương lai, rồi lại cách xa...

Ango nhớ tới mọi người trong đội Hạ A.
Nhớ từng khuôn mặt của từng người, nhớ lúc vừa mới tới tương lai, hay những khi ngồi bên bếp lửa cùng ăn tối với nhau.
… Rất có thể, tên lửa sẽ rơi trên đầu họ.

Ango đưa mắt nhìn màn hình.

Ngày cuối cùng: thời gian còn lại
02 : 02 : 56

Nhưng Ango, và tất cả mọi người, đều không biết.
Khẩu súng mà Ango vừa vứt, đã rơi xuống tận phòng máy của con tàu, dẫn đường cho lũ vi khuẩn bám theo tới đó.
Rồi chúng từ từ lan ra khắp con tàu.
Cả chỗ cầu thang nơi Semimaru được Ryou cứu…
Cả chỗ cần cẩu nơi Natsu kéo Ango và Arashi lên…
Cả căn phòng có màn hình nơi Natsu và Arashi nhận ra mình đang bị lũ vi khuẩn bám theo…
Bọn chúng cứ từ từ ăn dần, ăn dần…

Ngày cuối cùng: thời gian còn lại
01 : 54 : 34

Tiếng điện tử bỗng dừng lại.

“Dừng lại… rồi?”
Arashi khựng lại, nhìn màn hình.
Hệ thống đếm ngược đã dừng lại. Thời gian còn lại, không giảm nữa.

Semimaru hỏi:
“Chắc riêng màn hình đó bị lỗi rồi?”
“Không… bên này cũng thế.”
Botan nhìn vào một màn hình khác và nói.
“Ờ ha, tiếng rồ rồ cũng ngừng rồi.”
“Yên tĩnh quá… Không còn tiếng gì nữa…”

Tất cả mọi người đều đứng lại, chăm chăm nhìn vào màn hình gần nhất.
Kịch. Phụt.
Có tiếng máy vọng tới, xung quanh bỗng tối sầm.

“Nguồn điện tắt rồi… Tên lửa ngừng lại rồi à?”
“Ế… tại sao?”
“Tại sao?”

Ango dùng đèn pin mang theo chiếu ra xung quanh.
Phía dưới có tiếng động.
Lạo xạo… lạo xạo… là tiếng động đó.

“Phải rồi… lúc trước chính mình cũng nói rồi còn gì. Bọn vi khuẩn sẽ làm hỏng các chức năng trên con tàu này.”
“Lũ vi khuẩn đó… đã dừng tên lửa lại á…?”

Arashi gục mặt ngay tại chỗ. Nước mắt lã chã.
“Natsu… Tuyệt thật! Vì em đã chạy khắp nơi trong đó, nên lũ vi khuẩn mới lan rộng như vậy. Giống như là kích hoạt chúng vậy.”

Ango nói tiếp.
“Chúng đồng loạt xâm thực tất cả, kể cả những chỗ từ trước vẫn chưa hề tới… Kết quả là toàn bộ máy móc cũng bị ăn mòn.”

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
“Hê hê hê… hê hê hê…”
Semimaru vừa khóc vừa cười như điên.
“Trong lúc con người hoảng hết cả lên, thì lũ côn trùng đó… tuyệt thật… khá lắm… khá quá ấy chứ…”
“Lũ vi khuẩn ấy đúng là tự do thật… ”
Botan vừa thở dài vừa trả lời Semimaru, và nhấn mạnh rằng chúng không phải là “côn trùng”.
Natsu cũng vừa nghe mọi người nói chuyện vừa lặng lẽ khóc.

Tất cả đều lặng đi phút chốc, chỉ riêng Matsuri là lơ ngơ hỏi một câu.
“Ừm… cho em hỏi… chứ lũ vi khuẩn đó… là gì vậy?”
“Chưa thấy à?”
“Chưa, chưa thấy.”

Và như vậy, mọi người đã an toàn leo lên tới mũi con tàu Fuji.
“Ra ngoài! Không khí bên ngoài đây rồi!’”
“Hay quá! Thoát rồi!”
“Thoát rồi!”

Trên đỉnh của con tàu khổng lồ. Biển trải dài trước mắt.
Bình minh rồi.
Phía chân trời, ánh sáng bắt đầu rọi qua những đám mây đen.

Ango nheo mắt lại trước ánh nắng sớm.
Tắm mình trong ánh bình minh, Ango giờ đã hiểu.
… Là đây. Những lời Arashi nói lúc trước là đây.
Tắm mình trong ánh sớm mai, cảm giác như cả cơ thể được nạp đầy năng lượng…
Là cảm giác này chăng…

Bất giác, Ango hướng về phía bình minh, giang rộng hai tay, hít thật sâu vào lồng ngực.
Không ai bảo ai, tất cả đều làm thế.
Tất cả, ai cũng nhìn ánh bình minh với một cảm nghĩ riêng trong lòng.

Ryou cũng chăm chăm nhìn về phía chân trời.
Matsuri vừa cười vừa nói với Ryou.

“Ryou, giờ chắc anh cũng thấy thế chứ? Chuyện thật may vì đã tới đây ấy! ... Tuy là đã có nhiều chuyện xảy ra…”
“… Đúng thế.”
“Thấy không? … Xấu và tốt, đều mong manh như một tờ giấy. Nói chung, ở nơi nào cũng đều có cả.”

Ryou cũng đã hiểu.
Lúc đó, nghe những lời Matsuri nói, cậu đã thầm có câu trả lời.

… Đây không phải là bài kiểm tra. Bài kiểm tra dù được sắp sẵn, rốt cuộc cũng chỉ là bài kiểm tra mà thôi.
Còn thực tế thì chẳng có bài kiểm tra nào hết.

Botan nhìn sợi dây đeo trước ngực.
Thứ ở bên trong đó, là thuốc độc dùng để tự sát, nếu được dùng trong những lúc cần thiết.
Botan tháo nó ra, vứt vào trong con tàu.
“… Cho dù có chuyện gì đi nữa, cũng không cần dựa vào nó.”

Cả nhóm leo xuống tới mặt biển, rồi từ đó lại dùng các cánh cửa, lần lượt tiến về phía con tàu của mình.

“Ô ô ô! Chimaki! Vẫn khỏe chứ!?”
“Ai da, mọi người thong thả nhỉ. Về rồi đấy à!”

Chimaki đã thu thập được một ít gỗ và củi từ các tàu xung quanh, đang lụi cụi đốt thành than.
Cũng may nhờ rớt xuống biển, cậu đã tìm ra cách loại bỏ đám tảo biển như bê tông sống đang bám quanh tàu.

“Bọn tảo này, không hề bám dưới đáy tàu. Nên tôi mới thử tìm lý do… Là do sự quang hợp.”
“Quang hợp? Tự nhiên à? Tự nhiên phải không?”
“Nghĩa là, chúng không chịu được nơi không có ánh nắng mặt trời. Vậy nên tôi đoán, nếu nghiền than thành bụi, rồi rắc xung quanh, che hết ánh mặt trời đi thì chúng sẽ tự nhả ra không bám vào thuyền nữa. … Thử làm rồi. Tôi nghĩ là được đấy.”

Semimaru rối rít khen Chimaki vì đã tìm ra cách thoát khỏi khu nghĩa địa của tàu thuyền.

Mọi người nhìn lại con tàu Fuji.
Vậy là đã an toàn thoát khỏi đó.
Tên lửa đã dừng lại.
Cũng sắp thoát khỏi đám tảo biển này rồi.

Tàu Fuji, vẫn đứng sừng sững giữa khu nghĩa địa của những con tàu hoang.
Tuy bên trong đang bị lũ vi khuẩn ăn dần, nhưng để cả một con tàu khổng lồ như vậy bị ăn mòn hết thì chắc cũng phải mất một thời gian khá dài.

“Trông như… một chiếc bia mộ ấy”. Hotaru nói.
“Không biết nó còn đứng đó đến bao giờ nhỉ…” – Matsuri.
“Đằng nào thì cũng sụp rồi chìm thôi” – Ryou.

Arashi hối hận vì chỉ mang theo được 2 con rùa, cậu lo lắng cho lũ rùa còn lại. Còn Botan thì lo về những quả tên lửa, đầu đạn hạt nhân và những vũ khí khác vẫn ở bên trong con tàu.
Trong lúc nói chuyện, Ango buột miệng nói ra những gì đã thấy ở hầm trú ẩn phía Tây.
Tuy không vào bên trong, nhưng hình như tất cả những gì trong đó đều bị tuyệt diệt.

“Tuyệt diệt á…?”
Arashi thất vọng.
“Ế! Em muốn nghe chuyện đó! Anh kể đi!”
Matsuri rất hào hứng.
“Mọi người! Trước hết, hãy chắp tay cầu nguyện đi đã!”
Theo lời Semimaru, cả đội Hạ B cùng chắp tay, hướng về phía tàu Fuji.

Sau phút mặc niệm, Ango cất tiếng.
“Arashi… có chuyện này, tôi phải nói với cậu.”
“Gì cơ?”
Cả Arashi và Ryou cùng quay lại nhìn Ango.

Ango nói.
“Hana… đã chết rồi.”

Hana đang nhìn ra biển.
Cô đứng trên một bờ biển mà không ai hay biết, một mình.

[Translated by NhimKen]

4 comments:

Anonymous said...

Thanks for the summary! Can't wait to see how Arashi will react to this!! >_< Omg what a cliffhanger!!!

Anonymous said...

you bet! blood and ashes!!!!ARGGG Thx>.<x for the translation! lve it!!!

Anonymous said...

Thank you so much, Nhim Ken! Can't wait to read what's going to happen the next chapter! Arashi, don't stop believing!

Anonymous said...

Haha! Kinda ironic how this site gets posts in English considering that this is a Vietnamese blog. I wonder how many are using Google translate to read the spoilers. I know I do! xD