Chimaki đã hoàn thành hình khắc trên vách đá. Chimaki khắc tên mình ở góc dưới bên trái của tác phẩm, thì có tiếng vỗ tay vang lại. Trên vách đá là hình toà thành Kumamoto lộng lẫy.

"Nó...vẫn còn đang được chỉnh sửa nhưng...", mặc dù Chimaki có vẻ chưa thoả mãn nhưng mọi người đều rất hài lòng với tác phẩm đó.

"Nếu có ai đó nhìn thấy cái này thì tốt nhỉ"

Nghe những lời đó của Arashi, Ango và Ryo chợt nhận ra mục đích của việc khắc đá này của Chimaki.

"A...thì ra mục đích của anh là như vậy hả?"

"...Kh...không, tôi chỉ là muốn thử làm xem sao thôi"

Ango và Ryo nhìn chăm chú khuôn mặt Chimaki và không nói gì nữa.

"Được rồi! Chúng ta ra khơi thôi!"

Hưởng ứng lời gọi của Semimaru, mọi người đều quay đi, chuẩn bị xuất phát.

Chỉ còn lại một mình Chimaki vẫn đứng đó."À...mình sẽ khắc thêm tên của mọi người vào đây..."

Dưới thành Kumamoto được khắc như sau:
Đội Hạ B
Chimaki
Botan Matsuri Natsu
Hotaru Arashi
Semimaru (Mozu)
Đội Hạ A
Ango
Ryo

Tất cả mọi người đều lên thuyền. Ango và Ryo căng buồm rất thành thạo để có thể đón được gió. Và con tàu bắt đầu chuyển động.

Matsuri cười rạng rỡ, vẫy tay về phía vách đá không còn một bóng người.

Botan nhìn những hành động thành thạo của Ango và Ryo và hỏi.

"Các cậu...từng ở trên một con tàu à?"

"Chúng tôi đã từng thực tập một chút. Trên một con tàu lớn hơn."

"Đúng là trải nghiệm có ích nhỉ. Trong những lúc như thế này, thật là biết ơn các cậu..."

Semimaru tự mình hiểu những lời của Ango.

"Thực tập trên tàu...là trường quê ở vùng biển à..."

Arashi giúp đỡ Ango, dùng chiếc bồn rửa vớt được từ dưới biển lên làm ao thả cá.
Đồng thời bắt thêm những con cua và sò cho thêm vào đó. Matsuri và Natsu nhìn chằm chằm vào ao thả cá.

"A, trơn như thế, chúng có vẻ không thể trèo lên được..."

Ango phản ứng trước hành động của Matsuri và Natsu.

"Eh...Cả cua và sò..."

"Đừng nói nữa, Ango...Đây là bài kiểm tra mà..."
Ryo nhắc. Ango hiểu ý và im lặng.

Trong đầu Ango vang lên lời nói của thầy Takashi. "Khả năng chú ý...khả năng chú ý là vấn đề chính..."

Được gió đẩy đi, con tàu tiến dần ra giữa biển.

Semimaru chỉ cho Ango và Ryo các phòng trên tàu.

Đầu tiên là phòng ngủ. Semimaru chỉ cho Ango và Ryo giường ngủ còn trống trên tàu. Rồi phòng khách, và phòng bếp "Chỗ này là của tôi, nên đừng đụng vào đấy." Rồi chỉ tiếp toilet, chỗ rửa, kho ở trong những phòng dự bị...Trong lúc đó, Ango chú ý đến một phòng nhỏ bên cạnh phòng khách.

"Chỗ này là..."

"À...chúng tôi cũng không biết đấy là phòng gì, nên quyết định dùng làm nơi chứa đồ. Nhưng nó có thể ngăn được nhiệt từ bếp, cửa trước cũng được mở ra hết cỡ, nhưng để làm gì thì chúng tôi cũng không biết."

"Nó...có thể là một nhà tắm chăng?"

"Nhà tắm?"

Nghe thấy tiếng kêu hứng khởi của Semimaru, nhóm Arashi và Natsu không biết có chuyện gì xảy ra, liền tập trung lại. Ango giải thích.

Phòng này có thể là phòng tắm hơi. Cho thêm than đã đốt vào căn phòng này, thì phòng sẽ đầy ngập hơi. Hơi nóng của bếp cũng có thể dùng vì mục đích đó. Hoặc là có thể dùng làm phòng hun khói cũng được. Cửa được mở to hết cỡ là để thông hơi.

"Tuyệt quá! Thật đáng ngạc nhiên! Arashi, sau này mà lặn xuống biển thì nhớ tìm nhiều than về đây đấy!"

"Kyaaaa! Tắm hơi!!!!!"

Sự xuất hiện bất ngờ của phòng tắm hơi khiến mọi người đều hưng phấn. Chỉ có Botan là vẫn có chút cảnh giác.

Botan nghĩ lại. "Không hẳn là điềm xấu", Hotaru nói như thế, nhưng không chắc chắn. Linh cảm của Hotaru là có ý gì nhỉ?

"Mình cũng muốn dựa vào cảm giác lắm nhưng..."Botan lẩm bẩm.

Trên tàu, Arashi và Natsu đang cùng nhau thả diều. Ango đi về phía 2 người.
"Thả diều như thế để làm gì vậy?"

"Để từ xa cũng có thể nhìn thấy, và có thể tìm thấy ai đó khác"

"Ồ, thật sự thì chúng tôi cũng đã nhìn thấy nó"Ryo nói với Arashi.

"Thật à? Thế thì tốt quá"Arashi vui sướng kêu lên. Natsu nhìn thấy như thế cũng có cảm giác vui sướng theo.

"Cô không bị say sóng chứ?"
Không biết từ lúc nào, Ango đã đi đến phía sau Natsu và hỏi.

"Hả? À, vâng. Ban đầu thì có một chút, nhưng bây giờ thì không sao rồi"

"Thế à, thế thì ổn rồi"Trong tâm trí Ango hiện lên hình ảnh Shigeru trong buổi thực tập trên tàu bị say sóng.

Nhưng Natsu không biết điều đó. Natsu không hiểu dụng ý câu hỏi của Ango."Tại sao...người này lại tốt với mình như vậy?"

Natsu đang suy nghĩ, đột nhiên nhớ lại những điều Semimaru đã nói trước đây."Nếu thắc mắc thì đi hỏi cậu ta đi. Nếu hỏi thì sẽ biết ngay thôi. Đừng có mà lẩm bẩm một mình như thế chứ"

Natsu quyết định sẽ thử đi hỏi Ango."Xin lỗi, tại sao...anh lại tốt với tôi như vậy?"

"Tốt...?"Ango nhìn Natsu ngạc nhiên. Ango chỉ im lặng nhìn Natsu. Natsu bắt đầu cảm thấy khó khăn.

"À không, không có gì đâu. Xin lỗi anh"Natsu chạy đi, Ango nhìn theo Natsu với vẻ mặt nghi ngờ.

Natsu vừa chạy đi, vừa lúng túng nghĩ. Nói chuyện nhưng người ta không đáp lại...Lúc trước mình cũng được người khác bắt chuyện nhưng lại cứ im lặng chẳng nói được gì. Người ta nhất định sẽ cảm thấy khó chịu. Hình như Ango-kun cũng rất khó khăn khi nói chuyện với người khác thì phải ( )

Một lúc sau, Semimaru thông báo đã đến bữa tối.

"Vì là lần đầu tiên, mọi người sẽ được ăn một món tuyệt hảo là BBQ ngay trên tàu! Còn bắt đầu từ ngày mai sẽ đơn giản hơn"

Trong bữa cơm tối ồn ào, Hạ B lại bắt đầu cuộc thi "Tự hào về đất nước mình". Chủ đề lần này là "Nhân vật lịch sử", mọi người hứng thú nói tên các võ tướng nổi tiếng như Takeda Shingen, Uesugi Kenshin.

Thấy Ango và Ryo không tham gia nói chuyện, Semimaru hỏi."Này, các cậu sinh ra ở đâu thế?"

"Ở xứ lạnh"

Ango trả lời. Semimaru bắt chước câu trả lời lạnh lùng của Ango và lãnh đạm hỏi "Sống bằng nghề gì?". Nhưng Ango không hiểu dụng ý của Semimaru mà chỉ lúng túng nghi ngờ.
Semimaru từ những lời của Ango, tự mình suy ra lai lịch của Ango.

"Vùng biển, xứ lạnh...cậu ta không nói rõ nơi nào, rõ ràng là xuất thân từ nông thôn nên xấu hổ đến mức không thể nói ra được...đúng là như thế rồi..." ( ) Botan hỏi thăm 2 người.

"Ango-kun, Ryo-kun, 2 người ở cùng một nơi đúng không? Trước khi đến đây đã biết nhau rồi đúng không?"

"Đúng thế"

"Thế thì yên tâm nhỉ. Ở đây, mọi người đều là lần đầu tiên gặp nhau cả."

Matsuri và Hotaru cũng tham gia vào cuộc nói chuyện.

"Nhiều người quen của nhau cũng đến nơi đây nhỉ. Hotaru-chan và chị cô ấy này, Arashi và bạn gái anh ấy này..."

Semimaru xen vào cuộc nói chuyện.

"Có ghé thuyền vào phía vách đá trước khi trời tối không?"

"Tại sao?"

Semimaru nói đó là ý kiến của Mozu.

"Vì có thể bất cẩn đâm vào lục địa. Vì không có ngọn hải đăng nào, hay chút ánh sáng nào mà."

"Chúng tôi hiểu rồi"

Ryo hiểu ý Semimaru. Con tàu đến chỗ đậu, mọi người cuộn buồm lại và thả neo.

Vừa làm, Arashi vừa nói chuyện với Ango.

"Trời không có trăng, nên tối quá. Với lại, nếu có ánh sáng thì chắc đã có người ở, mặc dù là không cần nhìn thấy ai nhưng..."

"Arashi, cậu muốn gặp ai à"

"Vâng"

Phía sau Arashi và Ango, Semimaru và Botan đang dọn dẹp chiếc bếp di động đến cabin của tàu.
Mặt trời đã lặn hoàn toàn. Mọi người thư giãn trước khi đi ngủ. Semimaru và Matsuri đang rất hưng phấn, Botan và Chimaki ngồi cách đấy một quãng và nhìn mấy trò nghịch của 2 người.

"Ryo-kun có chơi cùng không"

Ryo từ chối lời mời của Matsuri, chỉ ngồi vừa uống vừa quan sát tình hình xung quanh. Chiếc bếp di động được đặt trên sàn bếp. Có tiếng than cháy rất nhẹ. Ngọn lửa vẫn chưa hoàn toàn tắt hẳn. Cánh cửa phòng đã đóng. Cửa thông gió ở phía trên của phòng khách được mở ra.
Ryo rời khỏi phòng. Đi lên boong tàu. Trên boong tàu, Ango đang đứng một mình nhìn chằm chằm vào phía vách đá đen ngòm.

Ryo nhanh chóng đóng cửa thông gió lại và đi đến gần Ango.

Ango nói với Ryo về khoảng thời gian thực nghiệm trên tàu.

Thời gian đó, là thời gian lần đầu tiên được nhìn thấy ánh sáng trong thành phố của những người bình thường, nhưng bây giờ chỉ thấy đen tối một màu...lúc đó, những người bình thường mà họ đã nhìn thấy đã bị huỷ diệt hết, chỉ còn mấy người họ là sống sót.

"Mặc dù còn sống sót, nhưng chẳng có cảm giác tự hào chút nào..."Ango lẩm bẩm. "Hạ B là những người thế nào đây, mặc dù bọn họ có vẻ ngốc nghếch, nhưng thực sự thì họ là những người thế nào nhỉ"

Trong cabin con tàu vang lên tiếng đàn ooc-gan. Là "Khúc tiễn biệt" của Chopin.

Trong phòng dần dần đầy ngập khí CO. Các thành viên Hạ B bắt đầu cảm thấy khó chịu. Chẳng lẽ là do lâu ngày mới lên tàu nên thế? Mọi người không hiểu được nguyên nhân vì đâu, dần dần cứ cảm thấy khó chịu hơn.

Chiếc đàn từ tay Matsuri rơi xuống đất, tiếng kim loại chạm vào đất làm Ango giật mình,

"Sao đột nhiên lại im lặng như thế nhỉ"

Ango nhìn vào phòng từ phía cửa thông gió. Tự nhiên có cảm giác xấu, cửa thông gió làm sao thế nhỉ, than đã tàn hết chưa nhỉ.

Ango từ trên boong đi về phía cabin, mở toang cửa phòng ra.
"Chóng mặt quá..."

"Con tàu, rung chuyển à"

"Thở..."

Ango nhìn về phía mọi người đang lịm dần và hét lên

"Nếu thấy như thế thì phải ra ngoài ngay chứ! Là khí CO đấy! Ra ngoài nhanh lên"

Ango ôm lấy Natsu và Hotaru lao ra ngoài. Ryo cũng chạy xuống, phụ giúp Ango.

"Ryo nhanh lên! Mau kéo họ ra ngoài!"

Ryo kéo Arashi và Semimaru ra ngoài.

Cuối cùng, Ryo ôm Matsuri kéo ra ngoài, trong lúc ý thức lơ mơ, Matsuri nhìn ra mình là công chúa đang được Ryo ôm."Ahhh, may quá...chút nữa thì em nôn ra mất"

Ryo vừa mang Matsuri ra ngoài, vừa nghĩ

...Lúc trước cũng xảy ra chuyên như thế này...lúc đó...là sự cố trong căn phòng nhỉ dẫn nước về...Koruri đang dần bất tỉnh vì khí CO, mình cũng mang Koruri ra ngoài thế này...

Được sự giúp đỡ của Ango và Ryo, Hạ B cũng đã lên được boong tàu, vừa khó nhọc thở, vừa ho.

"Dùng than trong phòng kín nên thành ra như thế đấy. Cần phải chú ý đến cửa thông gió"

Ryo bình tĩnh nói, nhưng Ango thì nổi khùng lên."Các người hãy chú ý đi! Chẳng lẽ vì một thứ giản đơn như thế mà chết sao! Các người là một lũ ngốc"

"Phải rồi~~~~~là một lũ ngốc~~~~~~~~~~vì không biết~~~~~~~~~~nên mới xảy ra chuyện này~~~"Semimaru bắt đầu mở miệng.

"Gần đây, chúng tôi sống ở trên đồng cỏ suốt nên không đề phòng"Chimaki cũng nói giúp Semimaru.

Botan với tư cách là người hướng dẫn của cả đội, cảm thấy phải chịu trách nhiệm vì đã để xảy ra sự cố này.

"Là do tôi không chú ý...dù sao cũng rất cám ơn các cậu. Để khi nào bên dưới đó được thông thoáng thì chúng ta sẽ xuống, còn đêm nay thì cứ ở tạm trên này vậy"

"Tôi cũng muốn sống yên ổn. Từ nay về sau, nếu còn giảm ý thức phòng vệ thì mọi chuyện sẽ kết thúc đó"

Ango nói với mọi người. Natsu lắng nghe lời Ango nói, và cảm thấy sợ hãi vì khí CO. Mặc dù có nghe tin tức về những vụ việc như vậy, nhưng vẫn chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ xảy ra với mình như thế. Căn phòng dưới đó, không hề có dấu hiệu gì đặc biệt, cũng không hề có mùi khí gì.

Natsu vẫn cứ trong trạng thái bần thần như thế, ngẩng đầu lên và nói."Chuyện này...rất cám ơn các anh...xin lỗi"

Ango quay về phía Natsu. Và thấy hình ảnh Shigeru qua khuôn mặt Natsu. Ango nói.
"Hãy tự mình chú ý đi. Có tự mình chú ý thì mới tránh được nguy hiểm. Ngoài cách đó ra không có cách nào để có thể sống sót được đâu"

"...Vâng..."

Natsu đáp lại, Semimaru cũng mệt mỏi đáp lại.

Ryo nhìn Ango.Ango lo lắng cho Hạ B, ôm đầu. Ryo cảm thấy cái dáng vẻ đó chính là dáng vẻ Ango đã lo lắng cho Shigeru trong bài kiểm tra cuối cùng đó.

Ryo nghĩ. Chẳng lẽ bài kiểm tra đối với Ango vẫn chưa kết thúc.

"Để có thể sống sót được quả thật rất khó. Bọn giáo viên đó...Từng người một..."

Trong lúc đó, Matsuri và Natsu bắt đầu nói chuyện.

"Ango-kun, giúp Nacchan đầu tiên đấy "

"À, à...chuyện đó"

"Là ân nhân cứu mạng đó"

"...Ừ..."

Matsuri và Natsu nhìn Ryo và Ango với lòng biết ơn sâu sắc.

Cuộc sống yên bình trên boong tàu dần trôi qua.

Mọi người đều rất vui vẻ, không có ai có biểu hiện gì lạ.

Hotaru đột nhiên nói với Botan."Từ lúc 2 người đó lên tàu, tự nhiên thấy tốt lên chị nhỉ. Lúc trước em nói là điềm xấu, quả là không phải rồi."

"...Có lẽ thế..."Botan đồng ý với Hotaru.

Semimaru sau khi hồi phục thể lực thì bắt đầu ầm ĩ. Nhưng rồi cũng chán trong cuộc sống yên ả này.

Bên cạnh Semimaru ồn ào, thì Arashi cũng bắt đầu viết cho đỡ buồn chán. Arashi viết thư.Arashi muốn truyền đạt cho người nào đó trong thế giới này rằng, mình và cả những người khác nữa, đã sống ở đây. Và muốn nói với họ rằng, rất mong có một ngày sẽ được gặp họ.Cuối bức thư, Arashi viết tên mình bằng chữ Hán, rồi viết bằng chữ thường, và ghi dấu của chữ Nhật ở đó, rồi gấp lá thư lại, cho vào trong hộp, đi ra phía biển và ném xuống.

"Cậu làm gì thế, là thư cho Hana à"Botan hỏi. Arashi cảm thấy hơi xấu hổ và trả lời.

"Không phải, là cho bất kì ai, ở nơi đâu mà dòng chảy đưa đến thôi."

"Hana à?"Ango mở to mắt.

"Đúng thế đó, là bạn gái của Arashi, ở đội mùa Xuân"

Nghe câu nói của Matsuri, Ryo và Ango nhìn nhau, đông cứng người.

Arashi và Semimaru định chuẩn bị bữa ăn. Nhận ra là sò và cua có sẵn đã ăn hết rồi.
"Bây giờ mới nhận ra là hết rồi à"

Ryo rất ngạc nhiên trước sự ngốc nghếch của 2 người và lẩm bẩm.

Ango vẫn nhìn chằm chằm Arashi. Trong đầu hiện lên hình ảnh của Hana.

Hana kêu lên giận dữ. Hana đang lườm với ánh mắt như muốn giết người.

Arashi nhìn vào chỗ sò trống không, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Hana chiến đấu với lũ dơi, cũng dùng con dao đó.

Arashi chỉ nhìn vào những con sâu, còn Semimaru bắt đầu ồn ào.

Khuôn mặt đầy quyết liệt của Hana, với vẻ mặt tươi cười không chút lo âu của Arashi...Ango và Ryo, không thể tưởng tượng được, 2 người hợp nhau ở điểm nào nữa.

"Hana là đứa gan góc như thế...mà lại hợp với cái thằng kì lạ như thế sao"Ryo lẩm bẩm.

Vết thương bên tay phải của Ango lại bắt đầu nhói đau. "Đồ bẩn thỉu..." Trong đầu chỉ toàn những suy nghĩ về điều này.

Thầy Takashi thật là bẩn thỉu. Bẩn thỉu ở mọi góc độ. Không chỉ đưa con gái mình đến tương lai một cách vô điều kiện. Mà còn đưa cả bạn trai của con gái mình đi nữa. Arashi có phải là người xứng đáng để đến được tương lai không. Như thế chẳng phải là quá bất công hay sao.
Ryo nhận ra ý nghĩ của Ango và lẩm bẩm.

"Arashi có xứng đáng để được đến đây, có xứng đáng được sống sót hay không, từ bây giờ sẽ biết ngay thôi"

Ryo nhìn về phía Ango có vẻ như đang mất bình tĩnh vì nỗi đau và nói.

"Quên Hana đi. Dù sao cô ta cũng chết rồi. Cũng không cần phải nói gì với Arashi đâu."

Arashi định lặn xuống biển để tìm thức ăn.

"Tôi cũng giúp cậu một tay"

Ryo nói với Arashi.

"Cám ơn anh, Ryo cũng bơi rất giỏi đúng không nhỉ"

"...Cũng khá"

Arashi lặn xuống biển. Và Ryo theo sau.

[Translator: Edward]

0 comments: