Jul 4, 2009

Tóm tắt chapter 85

Bầu không khí của ngôi làng không có Hana, Ryo và Ango thật tù túng. Vì đã tìm được sông, nên việc đào giếng tạm ngừng lại.

Aramaki tìm được đôi giầy. Đó là thứ còn sót lại duy nhất của Hana.

Lúc đi vào hang, Hana đã để lại đôi giầy đi bình thường và đeo giầy leo núi.

Ran và Nijiko thì đang thảo luận về phương pháp để dẫn nước về làng.

Aramaki đứng ở bờ sông mà lần cuối cùng nhìn thấy Hana.

"Tôi đi lấy nước, nên đi theo sau anh thôi, nhưng anh đừng có nhảy xuống sông đấy"

Aramaki trả lời Ayu

"Tôi sẽ không làm thế đâu"

Aramaki lấy từ trong túi ra chiếc khăn tay đã bị rách, và ném xuống sông. Chiếc khăn tay bị xoáy nước đã cuốn Hana đi nuốt gọn

"Tôi đang nghĩ không biết Hana bị cuốn đến đâu...nếu có thể thì mấy con chó có thể tìm thấy..."

Ayu hiểu ra ý định của Aramaki. Aramaki vẫn tin rằng Hana vẫn còn sống và đang ở đâu đó.

"Tôi nghe nói là anh định rời khỏi đây, để đi tìm Hana à?"

"Vì Hana vẫn còn đôi giày để lại, nên đàn chó sẽ nhớ được mùi của cô ấy, tôi định sẽ đi tìm Hana. Đồng thời sẽ đi tìm luôn các thành viên khác của đội mùa Xuân."

"Nếu tìm được thì tốt. Nước sông lạnh thế này có lẽ lại là điều may mắn" (không hiểu câu này lắm )

Aramaki bước về phía Ayu, giúp cô lấy nước.

"Ayu, lúc Hana bị Ango tấn công, cô đã giúp cô ấy, tôi thành thật cảm ơn.."

"Chỉ là tình cờ thôi. Tôi thực sự như lúc đó...thực sự chỉ muốn giết chết...thật kinh khủng"

"Tôi cũng nghĩ như thế"

Ayu thấy hơi ngạc nhiên khi Aramaki, mặc dù là một người đàn ông giống Ango nhưng lại đồng ý với ý nghĩ như thế của cô.

Aramaki vẫn tiếp tục nói với vẻ mặt căm ghét.

"Tự mình có thể kiềm chế được. Tôi không biết hắn ta định nói gì khi nói như thế, nhưng đó chỉ là lời biện hộ cho bản thân hắn mà thôi...thật là khốn kiếp"

Vừa đưa nước về làng, Ayu vừa nói với Aramaki rằng cô không nghĩ Ango là người như thế. Vì những người được chọn trong đội đều là những người xuất sắc nhất và được chọn rất kĩ càng.

"Những người vừa ngu ngốc, vừa bẩn thỉu chắc chắn sẽ bị tiêu diệt mà thôi"

Giọng điệu của Ayu làm cho Aramaki cảm thấy hơi khó chịu.

"Cô có vẻ vui với việc đó quá nhỉ"

"Tất nhiên rồi"

Ayu mỉm cười. Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Ayu, Aramaki nhăn mặt

"Tại sao lại ..."

Đang nói bỗng Aramaki im bặt. trên vách đá gần đó, có một con khủng long. Ayu cũng đã nhận ra.

"Chúng ta sắp có thịt và mỡ để dùng rồi"

Aramaki tiến lên phía trước một bước để bảo vệ Ayu.

"Nguy hiểm nên cô hãy trốn đi"

Con khủng long bắt đầu chạy, và Aramaki vội đuổi theo.

Ayu bỗng tấn công con khủng long từ hướng khác. Ném một hòn đá to vào nó và Ayu hạ gục được con khủng long.

"Tại sao lại phải trốn chứ. Những lúc như thế, nếu làm được gì thì cứ làm thôi"

Aramaki nhìn Ayu và chợt nhớ tới sự mạnh bạo của Hana. Lại một lần nữa, anh lại được chứng kiến sức mạnh đó của nữ giới.

Ayu vẫn là Ayu, trên đường lấy nước về, cô bộc lộ một niềm hứng thú với những loài thực vật mà Aramaki đã biết.

Aramaki và Ayu về đến làng.

Ran và Nijiko vẫn đang tiếp tục tranh luận.

Ý kiến về việc dẫn nước về làng của 2 người không hợp nhau. Akio nhìn họ tranh cãi với vẻ mặt mệt mỏi.

Akio hỏi thăm Aramaki khi nào thì rời làng. Aramaki trả lời, khi nào việc dẫn nước về làng kết thúc thì anh sẽ đi.

Akio thông báo cho Aramaki biết tình hình hiện giờ

"Vì thế, chỉ còn một cách đưa nước về làng như thế mà thôi"

Nijiko nhấn mạnh kế hoạch đưa nước về gần làng, để có thể sử dụng nước một cách thuận tiện.

"Trong khi thực hiện cái kế hoạch vĩ đại đó thì cũng đến mùa mưa rồi"

Ran không đồng ý với kế hoạch dẫn nước với quy mô quá lớn như thế của Nijiko. Cô cho rằng nên đưa nước về hồ chứa và hằng ngày lấy nước từ đó về.

Karita nhìn thấy "chiến lợi phẩm" mà Ayu mà Aramaki trên đường đi lấy nước mang về và chợt nghĩ ra.
"Tôi nghĩ thế này...chúng ta còn rất nhiều việc phải làm ngoài việc dẫn nước...nếu chúng ta sống gần nơi có nước ấy thì chẳng phải là tốt hơn sao...lúc đó chúng ta cũng có thể bắt được nhiều động vật hơn..."
Ran và Nijiko chợt im bặt, quắc mắt về phía Karita. Karita thấy sợ trước cái nhìn của 2 người.
"Aa...xin lỗi...tôi nói sai rồi"
Thế nhưng 2 người cùng cười to.
"Hiểu rồi"
"Có lý lắm"
"Đúng rồi"
"Một ngôi biệt thự vào mùa khô, không tồi"
Vừa cười, Ran và Nijiko vừa hiểu ra. Đồng thời, 2 người cũng trở lại với vấn đề ban đầu.
Và thế là việc xây dựng một ngôi nhà mới bắt đầu.
Tình trạng tù túng của mấy ngày qua kết thúc, vì mọi người bắt đầu bận rộn với công việc của mình. Tất nhiên là dưới sự hướng dẫn của Ran và Nijiko.
"Này, Nijiko, tại sao cô vẫn còn ở lại làng, chẳng phải cô và Ryo là bạn đồng hành của nhau hay sao?"
"Nếu cả tôi cũng rời khỏi đây thì lớp Nước sẽ chẳng còn ai cả. Điều đó thành ra là tôi cũng lại mắc sai lầm, không biết cái gì là quan trọng nhất hay sao."
"Thế là thế nào, một nhiệm vụ à?"
"...Hơn thế, chắc có lẽ chỉ có tôi là nhớ điều đó thôi"
"Nhưng dù sao thì tôi vẫn nhận trách nhiệm làm nhà chính đấy"
"Đừng có nhắc lại vấn đề nước đấy"
Akio nhìn thấy Ran và Nijiko và bắt đầu cảm thấy 2 người đó hợp nhau ngoài sức tưởng tượng.
Haru vẫn hoạt động một cách lặng lẽ.
Haru chưa quen với những ngày trôi qua mà không có Hana. Những lúc nhớ lại, cậu lại khóc.
"Haru, cậu không sao chứ? Cẩn thận với con dao đó chứ, nguy hiểm lắm"
Koruri cảm thấy lo lắng cho Haru. Haru vừa cầm tay Koruri, vừa lau nước mắt.
"Koruri, cậu ở lại đây, không cảm thấy tiếc hay sao"
"Tôi không hối hận đâu, vì đây là quyết định của tôi mà...nhưng, tôi không đi cùng với Ango, chính tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên về chính mình mà"
Trong khi đó, Ango và Ryo đang đuổi theo con mồi. Ango đuổi ở phía sau, còn Ryo thì vòng lên phía trước.
Con vật vượt lên phía trước Ango. Tay phải Ango bị thương.
"Ango, không sao chứ?"
Ryo đã hạ được con vật và lo lắng hỏi Ango.
"...Các ngón khác cũng bị tê cứng rồi...Vào lúc này mà lại gặp phải những vết thương như thế này..."
Vết thương từ cú ném bóng nhanh của Aramaki lúc trước đến bây giờ vẫn còn rất đau.
Nếu là sức mạnh đó thì hoàn toàn có thể giết chết người được.
"Tên đó, ném xa mà chính xác được như vậy...Ryo, nếu là mày thì có thể không?"
"Không thể"
Ryo ngay lập tức trả lời.
Ngày bắt đầu tàn. 2 người ngồi quanh đống lửa. Đêm dần xuống, và 2 người bắt đầu cảm thấy lạnh.
Từ nay về sau sẽ thế nào đây? Phía tây thì toàn là tro. Trước mắt thì chỉ còn cách đi về phía đông hay phía bắc thôi.
"Ryo...tại sao mày lại cố tình giết Hana? Tao chưa hề nghĩ đến việc giết cô ta...cả Haru nữa...Lúc tao thấy mày đẩy nó xuống cái đầm đó, tao cũng thấy rất ngạc nhiên"
Ryo không trả lời Ango, ngược lại còn hỏi Ango định có ý đồ gì với Hana trong cái phòng nhỏ đó.
"Cái đó...thì khác. Tao chỉ tức giận quá và định trừng phạt cô ta mà thôi"
"Thì ra là thế"
Nét mặt Ryo trở nên lạnh lùng.
"Nếu Hana mà sinh ra đứa con của mày thì quả là kinh khủng! Mày định tạo ra đứa cháu của thầy Takashi à? Đúng không?
Bị Ryo "diễn giải" những hành động của mình, Ango cảm thấy rất shock.
Giọng điệu Ryo dần bớt gay gắt hơn.
"Có lẽ mày cũng không nghĩ đến việc sẽ xảy ra như thế. Vì thế, tốt nhất là nên thủ tiêu Hana."
Ryo vừa lấy thêm củi, vừa nhìn xung quanh và nhắc Ango là đừng có cử động tay rồi đi thẳng.
Ango còn lại một mình và bắt đầu suy nghĩ.
Tay lại đau. Trong cái thế giới này, nếu tay phải mà không dùng được nữa thì phải làm sao?
Mình đang làm gì thế này.
Ango chợt nhớ lại.
Đôi mắt lạnh lùng của Gengoro. Khuôn mặt đầy nước mắt của Koruri. Khuôn mặt khinh bỉ của Ayu.
Tại sao Nijiko lại không đi cùng Ryo.
Ban thì...tại sao mình cũng bị thương mà cậu ta lại ưu tiên cho người phụ nữ người thường ấy trước.
Lúc đó hoàn toàn không như bây giờ. Lúc nhỏ...Lúc vẫn còn có Shigeru.
Lúc nào làm việc cũng có nhau. Lúc nào mình cũng là người dẫn đầu.
Thế mà tại sao bây giờ lại trở nên thế này.
Tại sao mình lại thế này. Bây giờ thì làm thế nào,chính bản thân mình cũng không biết.
Ango khóc.

Trong khi đó, ở làng, việc xây dựng một ngôi nhà dùng trong mùa khô vẫn tiến triển đều đặn.
Ngày xuất phát của Aramaki cũng đến gần.
Và cũng không biết từ lúc nào, Ayu càng ngày càng làm việc nhiều với Aramaki hơn.
Aramaki nói với Haru.
"Nếu ngôi nhà dùng trong mùa khô này hoàn thành, thì tôi cũng sẽ rời khỏi đây. Cậu có đi không, Haru?"
Nhưng cũng chính Aramaki nói với Haru. Ở đây còn có Koruri, thêm nữa còn cả Momotaro cũng ở đây. Nếu tìm thấy nhóm Fujiko, thì tôi sẽ quay về đây, Nếu có thể tôi sẽ cố gắng liên lạc với mọi người để thông báo về tình hình thế giới bên ngoài.
Haru nghe những lời của Aramaki và gật đầu đồng ý. Nước mắt cậu bắt đầu lăn dài.
"Tôi xin lỗi...nếu có Hana, tôi nhất định sẽ đi cùng nhưng..."
Aramaki ôm nhẹ Haru.
"Ừ. Haru, ở đây còn rất nhiều việc cậu có thế làm được mà. Cố lên nhé"
Trong thâm tâm Aramaki đã có một quyết tâm.
Tìm Hana. Tìm cả nhóm Fujiko. Thế nhưng, mục đích chính của hành trình không phải chỉ có thế.
Aramaki hối hận vì đã gây ra vết thương cho Ango.
Aramaki muốn rèn luyện thêm. Để có thể bảo vệ được ai đó, để có thể chết mà không thấy hối tiếc, Aramaki muốn tự kiềm chế được bản thân mình hơn, và muốn thế phải trở nên mạnh mẽ hơn.
"Này, Taka-san"
Ayu đi đến chỗ Aramaki và Haru.
"Tôi có thể đi cùng được không? Tôi muốn nhìn thêm về thế giới này. Tôi cũng muốn tìm hiểu thêm về các loài thực vật ở đây nữa"
Cả Aramaki và Haru đều rất ngạc nhiên trước lời đề nghị bất ngờ của Ayu.
Cuối cùng thì ngày khởi hành của Aramaki và Ayu cũng đến.
Haru và Koruri cùng hoà tấu những bài nhạc về tương lai để tiễn 2 người đi.
Cùng với những lời động viên khích lệ của các thành viên trong làng và tiếng nhạc của Haru và Koruri, Aramaki và Ayu lên đường bắt đầu cuộc hành trình của mình.
Ango và Ryo, vừa tìm nước và thức ăn, vừa di chuyển một cách vô định.
Ryo và Ango sống qua những ngày buồn tẻ và trống rỗng.
Một ngày, Ango nhìn thấy một vật gì đó đang bay hướng đến vách đá.
"Koruri à?,,,không...là cái gì thế nhỉ?"
"Là một con diều"
2 người chạy đến, trèo lên vách đá hướng về phía con diều.
Và từ trên vách đá, họ nhìn thấy một con thuyền với biển. Nhìn thấy cả buồm nữa. Là một con thuyền buồm.

[Người dịch: Edward]

0 comments: