Cuộc hành trình của Aramaki và Ayu vẫn đang tiếp tục.

Ayu nhận ra sự thay đổi của cảnh quan xung quanh.

“Cây cối mọc đã khác rồi… Độ cao so với mực nước biển cũng giảm xuống, mặt đất dần trở nên bằng phẳng hơn.”
“Tôi nghĩ, có khi chúng ta gần ra đến biển rồi cũng nên.”
“Đúng vậy… Ối!”

Kuroda nhảy phốc lên ba lô Ayu. Từ phía sau, nó bắt đầu nghịch vầy khuôn mặt cô.

“Kuroda, gì thế? Đói rồi thì cứ ăn đi.”
Aramaki vừa cười vừa nói với Ayu.
“Nó muốn chơi đó.”
“Chơi… nhưng chơi gì bây giờ?”

Được Aramaki chỉ cho, Ayu tuy không hiểu tại sao nhưng cũng nhặt một cành củi khô ném thử.
Kuroda vội nhảy đuổi theo cành củi. Nhặt được rồi, nó lại vội vã mang về chỗ Ayu, hướng về phía cô mà sủa oăng oăng. Giọng nó nũng nịu như thể muốn hối thúc Ayu làm gì đó với cành củi mà nó vừa mang về.

Ayu thấy thế liền nghĩ.
… Ngốc à? Thế này thì có gì vui?
… Hình như nó bảo, làm nữa đi à?
Ayu không thể hiểu nổi phản ứng của Kuroda.

Ayu nhận ra Aramaki đang vuốt ve hai chú chó mà cô chưa thấy bao giờ.
“… Vất vả quá nhỉ. Cảm ơn nhé, Derec, Teno!”
Hai chú chó này sau khi được Aramaki vuốt ve, lại chạy đi mất như thể đang tìm kiếm thứ gì.
“Hai con vừa nãy, tôi chưa thấy bao giờ.”
“Ừm, tôi nhờ chúng đi theo nhiều hướng để tìm Hana.”

Họ tìm thấy một nguồn nước và dựng lều ở đó.
Vừa chuẩn bị bữa ăn, Ayu vừa thử hỏi Aramaki một điều mà cô vừa mới nghĩ đến.

“Này, tổng số chó của anh, là khoảng bao nhiêu con?”
“Nhiều lắm, tôi không nhớ nổi nữa. Chắc phải hơn trăm con.”

Đàn chó của Aramaki, đến khi vượt quá một số lượng nào đó thì chúng sẽ tách ra sống thành từng đàn. Aramaki nói, đó là vì nếu tất cả chúng cùng sống ở một chỗ thì sẽ ăn hết mất thức ăn ở khu vực đó mất.

Ayu vừa nghĩ vừa nói với Aramaki.

“… Ừm, anh từng nói, những con chó đó vốn là ở Hokkaidou, ở Honshuu này không có đúng không? Tức là anh đã mang loài chó mà ở Honshuu không có, rồi làm cho chúng tăng dần lên đúng không? Chẳng phải là đông quá sao? Nếu một loài mà vốn dĩ ở đây không có, nay lại tăng lên một cách bất thường, thì có khi vì thế mà một loài nào đó sẽ bị tuyệt diệt đấy.”
“Xin lỗi… chuyện đó, tôi chưa từng nghĩ tới. Chỉ nghĩ là, được sống bên chúng là tôi hạnh phúc rồi… chúng bảo vệ tôi, khiến tôi an tâm…”
“Mà cũng chẳng còn cách nào khác. Vì chỉ để sống được không thôi, đối với anh cũng đã rất vất vả rồi.”

Bữa tối kết thúc.
Aramaki ngồi bên đống lửa, lặng yên vuốt ve hai chú chó.
Ayu nhìn thấy vậy liền nghĩ.

… Trông anh ấy có vẻ buồn. Mình đã nói điều gì không hay chăng?

“Taka, anh giận à? Có lẽ… là tôi đã nói hơi quá… Nhưng, chuyện đó là thật mà…”
“… Tôi có giận gì đâu. Chỉ nghĩ là… Ayu giỏi thật đấy… Còn tôi thì nghe chuyện đó rồi, nhưng cũng không biết phải làm sao, mà cũng không làm được gì cả…”

Nói vậy rồi Aramaki nhìn xuống đất. Ayu liền tiếp lời.

“Tôi nghĩ, như vậy là được rồi. Ít nhất là cũng không sao đâu. Những thứ gì phát triển quá mức, vượt mức cân bằng thì đều bị chọn lọc một cách tự nhiên, rồi lại giảm dần ấy mà.”

Nghe Ayu nói vậy, bất giác Aramaki trông như muốn khóc.

“Ôi trời, anh không sao chứ? … Tôi lại nói gì không phải nữa rồi.”

Ayu khom lưng, đưa tay vuốt nhẹ lên lưng Aramaki, lúc này đang ho nhẹ.
Hơi ấm từ cơ thể Aramaki truyền đến bàn tay của Ayu.
Bất giác cô bỏ tay ra.

”Tôi ổn mà. Ayu, cô thú vị thật đấy… Chúng sẽ bị chọn lọc sao?”
Ayu tuy không hiểu Aramaki nói mình thú vị là ở chỗ nào, nhưng cô vẫn tiếp tục nói về chuyện “chọn lọc trong tự nhiên”.

Ví dụ, nếu số lượng sư tử tăng lên quá nhiều, ăn thịt hết thỏ thì đến lượt sư tử sẽ bị giảm dần. Cả thực vật lẫn động vật đều vậy, sự cân bằng là quan trọng nhất.
Nếu một loài nào đó tới sống tại một nơi mà trước đây chưa hề có nó, và phá hoại hệ sinh thái ở đó, thì tự nhiên tự khắc sẽ có rất nhiều cách để lấy lại sự cân bằng.
Về chuyện đó thì chó hay người cũng như nhau, chẳng qua chỉ là một hạt cát trong tự nhiên mà thôi.

“… Tôi hiểu rồi. Nhưng dù vậy, nếu không có bọn chúng thì chắc tôi cũng không thể sống được tới ngày hôm nay. Chỉ mong cho chúng sau này cũng được sống tiếp ở đây, không biết có được không?”

Đêm đó, Ayu nằm một mình trong lều, nhìn chăm chăm vào bàn tay mình.
… Anh ta không làm gì mình cả, mà sao tự mình lại chạm vào…
… Hình như cũng không thấy khó chịu…

Sáng hôm sau, Aramaki tươi cười nói.
“Nào, hôm nay đi nhiều vào nhé. Chắc là sắp thấy biển rồi đấy.”
Ayu nhìn Aramaki.

… Trông mặt thế này, chắc đêm qua anh ấy không ngủ được.
… Dù là chuyện đúng, nhưng nói quá thì đúng là cũng không nên…

Đi được một hồi, từ trên một cái cây đột nhiên có quả rơi xuống. Ayu không tránh mà tự nhiên đưa tay ra bắt lấy. Đó là một loại quả vỏ mỏng, cứng, bên trong rỗng không.
Aramaki gọi nó là “quả bóng”.

“Tới gần biển Nhật bản thì sẽ thấy loại quả này. Chẳng ăn được, thôi thì dùng làm đồ chơi vậy… Fubuki!”
Aramaki ném “quả bóng” về phía xa.
Fubuki chạy vội đi, nhảy lên rồi tóm lấy.
“Cả Mitsuru nữa!”
Ngay lập tức nó cũng giống Fubuki, nhảy một cú rất đẹp rồi chộp lấy quả bóng.
Ayu tròn mắt kinh ngạc về tốc độ chạy, khả năng bật và khả năng phát đoán chính xác của hai chú chó.

“Thể lực của chúng tốt thật đó! Có khi dùng được vào làm việc gì cũng nên.”
“Chừng ấy thì tôi cũng làm được mà. Ayu, ném bóng đi.”
“Ném? Cho anh á?”
“Ném lên trời ấy!”

Tuy không hiểu lắm nhưng Ayu vẫn ném thử.
Aramaki vươn người lên, bắt lấy của bóng, rồi lại ném về phía Ayu.
“Thêm một quả nữa đi. Xa hơn nữa!”
Ayu dùng thêm sức, ném xa hơn. Aramaki ngay lập tức chạy đuổi theo, nhảy lên rồi bắt lấy.
Cơ thể Aramaki tràn ngập một cảm giác quen thuộc ngày xưa. Mắt anh sáng lấp lánh.

“Tôi làm chốt gôn cũng giỏi lắm đó!”
“Chốt gôn?”

Ayu vừa nói với Aramaki, vừa chụp lấy quả bóng mà anh vừa ném trả lại.
Nhìn dáng Ayu bắt bóng, mắt Aramaki lại sáng lên.

“Ayu, khả năng vận động của cô tốt thật đấy!”
“Đương nhiên rồi! Mọi người trong đội của tôi đều thế… nếu không, sẽ không được ở lại đâu.”
“Ta chơi trò bắt bóng nhé!”

Theo lời Aramaki, Ayu cứ ném bóng, bắt bóng, lại ném, rồi lại bắt…
Vừa lặp đi lặp lại, Ayu vừa nghĩ.

… Trò gì thế này? Mình, đang làm gì thế này?

Aramaki vừa ném bóng về phía Ayu, rồi lại bắt lấy bóng ném từ cô. Anh liên tục hô lên những từ gì đó. Kiểu như “Nice catch”, “tuyệt quá”, hay là “đúng thế!~”…
Ayu tuy không hiểu là phải phản ứng lại những tiếng hô đó như thế nào, nhưng cô vẫn tiếp tục ném và bắt.

Lúc Ayu đang định bắt một quả bóng của Aramaki thì Kuroda chen vào. Nó nhảy lên, chộp lấy quả bóng rồi chạy biến đi mất.

“Kuroda! Không được chen ngang!”
Kuroda vẫn ngậm quả bóng, chạy khắp vòng quanh.
Nhìn thấy vậy, Aramaki cười lớn.

Ayu thấy anh cười vậy, trong lòng thấy yên tâm hơn chút.
… Hình như anh ấy đã vui trở lại. Tuy không biết tại sao, nhưng như vậy là tốt rồi.

Ayu lấy lại được quả bóng rồi, Aramaki liền nói.
“Ayu, cô thử đập bóng của tôi nhé?”
“Há? Đập bóng?”

Aramaki tìm thấy một cành cây dài và tương đối thẳng, anh giải thích cho Ayu.
Cầm thế này. Đập vào quả bóng đang bay đến thế này.

“Chỉ cần đập trúng là được chứ gì? Đơn giản quá.”
“Thế á?”

Aramaki cười ranh mãnh, rồi đi ra xa, đứng vào vị trí.

“Anh Taka, cái này, là để kiểm tra độ tập trung à?”
“Ayu, chỉ là chơi thôi mà.”

Chơi.
Ayu không hiểu nổi. Giờ, sao lại cần chơi chứ?
Nhưng cô vẫn thử vung gậy lên đúng lúc Aramaki bắt đầu ném.
Rất kịp, nhằm thẳng vào quả bóng mà vụt, nhưng vẫn không trúng.
… Ơ?

“One strike! Thêm quả nữa.”

Ayu lại vung gậy. Lại trượt!
Sao lại trượt nhỉ?

“Two strike!”

Không hiểu sao, khi nghe Aramaki hô vậy, Ayu lại cảm thấy tức khí.
Aramaki giơ 3 ngón tay lên và nói với Ayu.
“Strike ba quả là out đấy! Tôi chưa từng strike quả nào đâu nhé!”

Ayu khom người, cởi áo khoác, cầm gậy lại một lần nữa.

Aramaki ném, Ayu đập. Trúng rồi!
“Trúng rồi!”
“Đáng tiếc! Quả đó hỏng rồi. Phải đánh bay thẳng về phía trước cơ… Thêm quả nữa, lần này tôi ném thật sự đó.”

Aramaki ném thẳng tới. Ayu vung gậy.

Cốp! Một tiếng động dễ chịu vang lên, quả bóng bay vượt trên đầu Aramaki.
Aramaki vừa dõi theo hướng bay của quả bóng, vừa nói “Left!”

“Hay quá!”
Bất giác Ayu nở nụ cười. Tuy không hiểu là thế nào, nhưng cô cũng bắt đầu thấy thích nó.
“Oa, bị đập trúng mà tôi cũng thấy vui này… Quả đó tôi đã ném hết sức đấy.”
“Thế nào?”
Tuy chính mình nói thế, nhưng Ayu cũng không hiểu “Thế nào” là thế nào cả.
Aramaki nói với cô.
“Thêm một lần phân thắng bại nữa!”

Cứ như vậy, Ayu và Aramaki ném bóng rồi lại đập bóng.
Tuy không hiểu lắm, nhưng Ayu dần dần bị cuốn theo với Aramaki.
Đến lúc nhận ra thì trời đã bắt đầu tối. Mình mẩy đau khắp nơi. Bàn tay cũng rộp lên.

“… Người tôi đau quá…”
“Tôi cũng vậy. Tại vì hôm nay dùng đến cả phần cơ bắp mà ngày thường không mấy khi dùng.”
“Cái đó, gọi là bóng chày đó hả? Một trò chơi à? Tốn sức thế cơ mà…”
“Chỉ là một phần rất nhỏ thôi. Có thêm nhiều người thì còn vui hơn nữa.”
“Vui gì chứ? ... Chẳng phải là lãng phí thời gian sao? Cả ngày hôm nay tôi chẳng làm được gì cả…”
“Với tôi thì… Không lãng phí đâu.”

Ayu tựa vào một cái cây đổ gần đó.
Cả cơ thể cô tràn ngập một cảm giác mệt mỏi dễ chịu, rồi chợp mắt lúc nào không biết.

“… Cảm ơn cô, Ayu. Hôm nay tôi đã được chơi bóng chày… Chắc có lẽ, tôi sẽ còn sống được thêm một thời gian nữa.”
Ayu đã ngủ thiếp đi mất, không còn nghe được câu ấy của Aramaki nữa.

Aramaki nhận ra là cô đã ngủ, liền nhẹ nhàng đắp áo khoác lên người Ayu.
Anh cời lửa, rồi cứ thế nằm luôn bên cạnh cô.
Như mọi khi, Fubuki và Mitsuru vừa nằm bên cạnh Aramaki, vừa canh chừng xung quanh.

Một hồi lâu, Ayu tỉnh dần khỏi cơn buồn ngủ.
… Đùa à, mình vừa ngủ?
… Không thể tin được. Ngủ lúc nào mà không biết, mất cảnh giác quá.

Cô từ từ mở mắt. Cô gặp ngay khuôn mặt nằm nghiêng của Aramaki. Hình như anh đang ngủ.
… Dù người này không định làm gì, nhưng có thể có con gì đó tấn công thì sao.
… Nhưng cảm giác mệt mỏi này dễ chịu quá, không dậy nổi…

Nằm giữa Ayu và Aramaki là một con chó lớn. Hơi ấm của nó truyền sang tới Ayu.
Phía bên kia, Kuroda đang nép sát vào người cô.

… Vì đã có bầy chó, nên không sao ư?
… Anh Taka, suốt bao nhiêu năm, đã cùng ngủ với bầy chó thế này.
… Trong khu tập huấn hồi trước, không hiểu sao lại không có chó. Nếu mà có chó, thì chắc là trong bài kiểm tra cuối cùng, nó sẽ luôn theo sát Gengorou, rồi đánh đổi cả mạng sống để giúp cậu ấy.
… Vậy tức là… đối với các giáo viên, chắc chắn sẽ bất lợi…

Mặt khác, ba người Hana, Fujiko, Chisa, tuy vẫn chưa giải quyết được chuyện mấy nốt chàm, nhưng vẫn đang sống rất thuận lợi.

Một ngày nọ, ba cô nhận ra là từ lúc nào mà số lượng nấm đang tăng lên nhanh chóng.

“Nấm mọc nhiều nhỉ. Giá mà ăn được thì có phải tốt không…”
“Ừ, đúng đấy, nấm tăng lên nhiều quá… Lúc trước có thấy thế đâu.”
“Ừ, trước không có mà.”
“… Mà này, Hana, đây, chẳng phải là nấm đông cô sao?”
“Nấm đông cô? Thật không?”
“Xem này, nó giống với loại trong hầm ở bãi khai thác đá hôm nọ lắm.”

Từng chút một, hai loại nấm đó, từ từ, chắc chắn lan dần đến gần khu nước nơi cây đại thụ đang chiếm ngự.

[Translator: NhimKen]

[Nguồn:http://vnsharing.net/forum/showthread.php?t=175303&page=43]

1 comments:

Anonymous said...

This article will help you find the best tablet PC. A whole host of image enhancing features is provided as standard which allows users to manipulate
and edit images and videos, including autofocus, touch-focus,
face & smile detection as well as geo-tagging which functions based on GPS.
Samsung galaxy has been developed as a star model that is available at best bargain deals.


Feel free to visit my blog ... samsung galaxy tab